Yêu tổng tài tàn phế Full

CHƯƠNG 418


trước sau

Advertisement

Chương 418: Tặng cho em

 

Lâm Hân Hân vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Diệp Thiến Nhi, mãi cho đến khi Diệp Thiến Nhi đi khuất xa khỏi tầm mắt cô ta, Lâm Hân Hân mới thu hồi ánh mắt lại!

Cô ta nắm chặt tay, không ngờ mình lại bị Diệp Thiến Nhi phủ đầu như vậy, trong lòng Lâm Hân Hân vô cùng khó chịu!

Điều Lâm Hân Hân không ngờ tới nhất là Diệp Thiến Nhi không hề giống như trong tưởng tượng của cô ta, xem ra Diệp Thiến Nhi cũng không phải là người dễ đối phó, về sau nhất định phải lên một kế hoạch tốt hơn mới được!

Nếu không thì chắc chắn sau này cô ta không thể có được Tư Tuấn, Lâm Hân Hân còn nghĩ không thể nào để cho Tư Tuấn biết cô ta lên kế hoạch gặp Diệp Thiến Nhỉ lần này!

Lâm Hân Hân vẫn nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt cô ta tỏa ra khí lạnh vô cùng sắc bén, tựa hồ như có thể giết người ngay lúc này vậy!

“Hừ, Diệp Thiến Nhi, chúng ta cùng chờ.

xem, tôi sẽ chống mắt lên xem cô có thể kiên trì được bao lâu!”

Lâm Hân Hân bắt đầu điều chỉnh lại biểu cảm, lấy lại vẻ bình tĩnh cao quý vốn có của cô ta.

Có điều Lâm Hân Hân cũng không quá để tâm những điều này, điều cô ta quan tâm nhất lúc này là làm thế nào mới có thể khiến Tư Tuấn quay về bên cạnh cô ta!

Diệp Thiến Nhỉ đi dạo một mình trên đường, bản thân cô cũng không biết tiếp sau đó mình nên làm gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tư Tuấn, trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm xúc khó nói thành lời!

Sao loại chuyện này lại xảy ra với cô chứ, trước kia Diệp Thiến Nhi luôn cho rằng, mấy tình huống máu chó như vậy chỉ có trên mấy bộ phim truyền hình thôi chứ không thể nào có thật ngoài đời được.

Nhưng thực tế luôn luôn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí còn khiến cho người ta tổn thương nặng nề, chuyện như vậy xả ra với Diệp Thiến Nhi khiến cô cảm thấy vô cùng nực cười!

Thế nhưng Diệp Thiến Nhi cũng không phải là người dễ bắt nạt, bảo cô làm gì là cô phải nghe theo nấy, tuyệt đối không bao giờ có chuyện dễ dàng như vậy!

Từ trước đến nay Diệp Thiến Nhi luôn sống như vậy, cô tỏ ra thờ ơ với tất cả mọi chuyện, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Chỉ cần trong lòng cô hiếu rõ bản thân mình ở bên Tư Tuấn không phải vì tiền mà vì tình cảm của chính bản thân cô, đó mới thật sự là điều đáng trân trọng của một con người.

Cảm giác là thứ vô cùng quan trọng, nếu như không có cảm giác với một người, cho dù cho cô nị lên đến đâu đi nữa cô cũng sẽ từ bỏ Tình yêu chính là như vậy, không thể giao dịch bằng thứ gì khác ngoài tình cảm.

Dù sao bây giờ tâm trạng của Diệp Thiến Nhi cũng không tệ, cô cũng không thèm quan tâm đến những lời lh vừa nói nữa cho nên vô cùng thoải mái đi dạo phố.

Chỉ có một mình Diệp Thiến Nhị, tùy ý sống theo cách mình muốn, dù có ai nói gì đi nữa thì cô cũng đã quen với cuộc sống như thế này rồi!

Diệp Thiến Nhi cứ đi dạo loanh quanh trên phố như vậy, cô không có mục đích gì, cũng không biết nên mua cái gì, chỉ thong thả nhìn ngắm xung quanh!

Chậm rãi đi như vậy khiến trong lòng cô có chút bi thương, cũng không hiểu tại sao đột nhiên lại như vậy.

Nhìn bốn phía xung quanh không có lấy một người thân quen, thỉnh thoảng Diệp Thiến Nhi vẫn thường hay nghĩ, nếu cô đi tới một nơi không ai quen biết mình, vậy thì cuộc sống của cô sẽ trở nên như thế nào đây?

Diệp Thiến Nhi lắc lắc đầu, tự nói với bản thân mình một câu: “Diệp Thiến Nhi, mày không cần tưởng tượng đến những điều đó.

Trước hết mày phải vượt qua cửa ải khó khăn này đất”

Nói rồi, cô tự giơ tay lên, khoa tay múa chân vài cái rồi tiếp tục thong thả dạo phố!

Cô ta cứ tùy ý đi khắp nơi, đột nhiên có mấy đôi tình nhân tình tứ đi qua, nhìn vẻ mặt bọn họ ai nấy đều vô cùng hạnh phúc.

Bản thân Diệp Thiến Nhi vô cùng hâm mộ, cô ngưỡng mộ bọn họ có thể có được một tình yêu hạnh phúc như vậy.

Sau đó, có thể là quá chăm chú nhìn mấy đôi tình nhân đó, bất tri bất giác cô lại nhớ đến Tư Tuấn!

Có bạn trai đối xử dịu dàng với mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc, mà Diệp Thiến Nhi cũng vô cùng hâm mộ những người như vậy.

Cô ta nhớ lại từ trước đến nay Tư Tuấn cũng luôn đối xử như vậy với mình, mỗi lần Diệp Thiến Nhi gặp nguy hiểm người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô chính là Tư Tuấn, hơn nữa vào những khi Diệp Thiến Nhi cảm thấy khó khăn, đau khổ, cũng chỉ có Tư Tuấn là người duy nhất ở bên cạnh cô.

Bất tri bất giác, Diệp Thiến Nhi lại vô cùng nhớ Tư Tuấn, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tư Tuấn.

Điện thoại rất nhanh được kết nối: “Thiến Nhi?”

“Tư Tuấn, anh đang ở đâu vậy? Em nhớ  anh quá.

Một câu ngắn gọn của Diệp Thiến Nhi đã nói lên toàn bộ cảm xúc của cô lúc này.

Tư Tuấn nghe thấy Diệp Thiến Nhi nói như vậy thì trong lòng vô cùng vui vẻ, có thể nói, đây là lần đầu tiên anh được nghe Diệp Thiến Nhi chủ động nói nhớ mình.

Vậy nên Tư Tuấn sao có thể không kích động chứ: “Em đang ở đâu thế, anh lập tức sẽ tới tìm em ngay bây giờ!”

Tư Tuấn muốn gặp Diệp Thiến Nhi ngay lập tức nên giọng nói anh có chút sốt ruột.

Diệp Thiến Nhi nhìn bốn phía xung quanh sau đó chậm rãi nói: “Em đang ở chợ, anh tới tìm em đi!”

Nói rồi, Diệp Thiến Nhi lập tức tắt điện thoại, tiếp tục thong thả đi dạo phố, cũng không biết cô đi dạo trong thời gian bao lâu.

Biết dược Diệp Thiến Nhi ở chợ, Tư Tuấn không chần chờ thêm một giây phút nào nữa, lập tức chạy tới đó!

Diệp Thiến Nhi chậm rãi bước đi. Cô ta có chút thất thần, vẫn đang chờ Tư Tuấn tới tìm mình.

Đột nhiên, bước chân Diệp Thiến Nhi dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người mẫu bên phía cửa sổ.

Trên người cô mặc một chiếc váy trắng tuyệt đẹp, Diệp Thiến Nhi chăm chú nhìn theo, có vẻ cô đã bị chiếc váy đó hút hồn rồi.

Diệp Thiến Nhi cứ đứng mãi ở đó ngắm nhìn chiếc váy, ngay cả khi Tư Tuấn tới bên cạnh cô cũng không phát hiện ra. Tư Tuấn định gọi cô một tiếng.

Thế nhưng anh lại phát hiện, ánh mắt Diệp Thiến Nhi vẫn nhìn chăm chú vào chiếc váy kia, hơn nữa có vẻ vô cùng thích thú nên anh quyết định không làm phiền Diệp Thiến Nhi!

Tư Tuấn lặng lẽ đi vào trong tiệm quần áo, nói với nhân viên bán hàng: “Mọi người giúp tôi gói chiếc váy trên đang trưng bày kia lại nhé!”

Nữ nhân viên gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới lấy chiếc váy kia.

Diệp Thiến Nhi vẫn luôn nhìn chăm chú chiếc váy đó, mãi cho đến khi nhân tới gỡ nó ra, cô mới thu hồi lại ánh mắt!

Trong lòng Diệp Thiến Nhi khẽ cảm thán, rốt cuộc là ai mua nó rồi chứ, đúng là có mắt nhìn, Diệp Thiến Nhi thở dài một hơi sau đó lập tức rời đi.

Diệp Thiến Nhi vẫn chưa phát hiện ra Tư Tuấn đứng ngay sau mình, đột nhiên có cảm giác như có một người đang nhìn chằm chằm mình.

Diệp Thiến Nhi cảm thấy không được tự nhiên, khi cô quay đầu lại mới phát hiện ra Tư Tuấn đã đứng ngay sau mình tự lúc nào không hay!

“Tư Tuấn?”

Diệp Thiến Nhi có chút bất ngờ, không biết anh tới từ khi nào, sao cô không phát hiện ra chứt Tư Tuấn tươi cười nhìn Diệp Thiến Nhi, sau đó đưa đồ vật trong tay mình cho Diệp Thiến Nhi.

Diệp Thiến Nhi có chút nghỉ ngờ, không biết Tư Tuấn đưa cho mình cái gì, sao lại có vẻ thần bí như vậy chứ, Diệp Thiến Nhi tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Tư Tuấn ra vẻ bí mật cười nói: “Em tự mở ra xem đi, nếu anh nói cho em thì sẽ không bất ngờ nữa rồi!”

Diệp Thiến Nhi càng thêm tò mò, rốt cuộc bên trong là cái gì vậy, Diệp Thiến Nhi vừa vui mừng, vừa lo lắng, cô chậm rãi mở túi ra, vô cùng chờ mong xem bên trong là thứ gì.

Đến khi Diệp Thiến Nhi mở túi ra, cô bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa hét lên, không ngờ lại chính là chiếc váy ban nãy mình thích.

Diệp Thiến Nhi ngẩng đầu nhìn Tư Tuấn: “Sao anh lại…?

Vẻ mặt Diệp Thiến Nhi vô cùng khó hiểu, sao Tư Tuấn lại biết cô thích chiếc váy này: “Khi anh vừa tới đây, thấy em ngây người ra nhìn nó. Anh nghĩ chắc hẳn em rất thích nó nên đã mua tặng cho em.”

Diệp Thiến Nhi cảm động tới sắp khóc.

Hóa ra Tư Tuấn đã tới đây từ lâu, còn cho cô một bất ngờ lớn như vậy!”

Nhận được chiếc váy Tư Tuấn tặng, trong lòng Diệp Thiến Nhi vô cùng vui vẻ, cô không ngờ Tư Tuấn lại xuất hiện bên cạnh mình đúng lúc như vậy.

Lại còn biết Diệp Thiến Nhi thích chiếc váy này, Tư Tuấn khiến cho Diệp Thiến Nhi vô  cùng cảm động.

Tư Tuấn đưa Diệp Thiến Nhi đi ăn sau đó họ mới cùng nhau về nhà.

“Tư Tuấn?”

“Ừ, sao vậy?”

Không biết vì sao đột nhiên Diệp Thiến Nhi lại muốn gọi tên Tư Tuấn, nghe thấy giọng nói của Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi cảm thấy vui hơn rất nhiều.

Có lẽ đó chính là cảm giác an toàn, sâu thẳm trong lòng Diệp Thiến Nhi, cô vô cùng, vô cùng sợ hãi Tư Tuấn sẽ bỏ rơi mình.

Tuy rằng Diệp Thiến Nhi không nói thẳng ra những lời ngọt ngào như vậy, cô là người không giỏi biểu đạt cảm xúc, tuy vậy nhưng trong lòng Diệp Thiến Nhi lại hiểu rất rõ ràng bản thân mình muốn gì.

“Không có gì, chỉ là tự nhiên em lại muốn gọi tên anh, nghe được giọng anh em cảm thấy rất vui, rất an tâm!”

Tư Tuấn cười vui vẻ, anh không biết hôm nay Diệp Thiến Nhi đã gặp Lâm Hân Hân nên không hiểu cô rốt cuộc làm sao, trước đây Diệp Thiến Nhi sẽ không nói những lời như vậy nên Tư Tuấn cảm thấy vô cùng khó hiếu.

“Diệp Thiến Nhi, hôm nay em làm sao vậy, anh cảm giác em không giống bình thường cho lắm?”

Diệp Thiến Nhi cười vô cùng đáng yêu, rốt cuộc Tư Tuấn muốn cô nói thế nào chứ, chẳng lẽ nói với anh rằng hôm nay mình đã đi gặp Lâm Hân Hân, hơn nữa còn bị cô sỉ nhục, tức giận trở về sao?

Nói ra chuyện này sẽ có ý nghĩa gì sao?

Không, chẳng có ý nghĩa gì cả. Vậy nên Diệp.

Thiến Nhi quyết định không nói: “Không có việc gì cả, chỉ là hôm nay em cảm thấy rất vui vẻI”

Tư Tuấn nhíu mày: “Vì sao chứ?”

Diệp Thiến Nhi cầm chiếc váy Tư Tuấn vừa mới tặng cô lên, quơ quơ trước mặt anh: “Bởi vì cái này này, em rất thích. Thật sự cảm ơn anh Tư Tuấn cười cười, hóa ra là vì cái này, anh còn tưởng cảm giác của Diệp Thiến Nhi đối với anh có chút thay đối.

Xem ra là do Tư Tuấn tự mình đa tình, có điều hôm nay Diệp Thiến Nhi có thể chủ động nói nhớ Tư Tuấn, có lẽ cô cũng đã bắt đầu đế ý tới anh hơn một chút.

Rất nhanh sau đó đã tới nhà Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi lè lưỡi với Tư Tuấn nói: “Tới nhà em rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, trời đã tối om rồi, anh mau trở về đi, nhớ cẩn thận một chút!”

Tư Tuấn gật đầu, kỳ thật anh không muốn cứ như vậy để Diệp Thiến Nhi lên nhà, anh có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Thiến Nhi nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Tuy rằng bây giờ bọn họ đang hòa hợp, nhưng vẫn có một Lâm Hân Hân kẹp ở giữa, vấn đề này sớm muộn cũng phải giải quyết triệt để thì Diệp Thiến Nhi mới có thể thoải mái ở bên anh “Diệp Thiến Nhi!”

Diệp Thiến Nhi quay đầu nhìn Tư Tuấn, thế nhưng Tư Tuấn lại không nói cho Diệp Thiến Nhi nghe những lời trong lòng anh nghĩ, anh chỉ khẽ lắc đầu: “Em mau lên nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon nhé!”

“Vâng, anh về cẩn thận nhé!”

Nói rồi, Diệp Thiến Nhi bước lên lầu, không quay đầu lại nhìn Tư Tuấn nữa.

Tư Tuấn vẫn đứng đó không chịu rời đi, ánh mắt anh cứ nhìn theo bóng đáng Diệp Thiến Nhi mãi cho đến khi hình bóng cô xa đần khuất khỏi tầm mắt, Tư Tuấn mới thu hồi lại ánh mắt.

Tư Tuấn rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa, rít một hơi, hiện giờ trong lòng anh đang vô cùng hỗn loạn, không biết nên làm sao. “Diệp Thiến Nhi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa những việc này, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Nói rồi, Tư Tuấn ném tàn thuốc còn sớt lại đi, sau đó chậm rãi khởi động xe rời đi!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện