Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 99


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 99: Cô ta tới đây làm gì?

 

Tôi không muốn nhìn thấy cô ta! Diệp Tĩnh Gia đồng ý với lời yêu cầu của anh rất nhanh, cũng rất phối hợp và ngoan ngoãn đồng ý, nhưng làm sao mà Hoắc Minh Dương lại vẫn cứ cảm thấy không hài lòng, không có nguyên nhân: “Tâm trạng hiện giờ của tôi không được tốt, chờ đến khi cô quay trở lại rồi nói tiếp.”

Hoắc Minh Dương thừa nhận rằng tâm trạng anh lúc này không được tốt, Diệp Tĩnh Gia nằm không cũng bị trúng đạn nhưng mà thái độ mà cô thể hiện ra vẫn chỉ là, chỉ cần Hoắc Minh Dương cảm thấy vui vẻ, như vậy thật ra thì cô có sao cũng được, dù sao có một có việc, vốn dĩ là cô cũng không cần thiết phải bỏ ra quá nhiều công sức và nỗ lực để đi tìm hiểu xem cô nên làm như thế nào, chỉ cần vào lúc cô làm việc, có người cảm thấy công việc mà cô làm có kết quả rất tốt, như vậy thì cũng đã rất đáng để cô cố gắng rồi.

Có những lúc, không hẳn là cô phải đưa ra được một cái kết quả cho một chuyện nào đó. Có rất nhiều chuyện, không nhất thiết phải làm rõ đến cùng.

“Không có chuyện gì, đều là chuyện mà †ôi nên làm.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng trả lời, thật ra thì chỉ cần Hoắc Minh Dương vui vẻ, thì cô cũng thật sự cảm thấy được rằng có những lúc, đối với vô cùng có sao cũng được.

“Ừ, cảm ơn cô.” Hoắc Minh Dương nói một lời cảm ơn từ trong thâm tâm của chính mình với Diệp Tĩnh Gia, anh cảm thấy được sự quan tâm, chăm sóc cùng với cả sự tôn trọng mà Diệp Tĩnh Gia dành cho anh, điều   này trong nháy mắt đã khiến cho anh có loại cảm giác thỏa mãn.

“Không có gì, là chuyện mà tôi nên làm.” Cho dù Hoắc Minh Dương có đối xử không tốt với cô đến hàng ngàn, hàng vạn lần, nhưng mà chỉ cần có được sự thay đổi trong một thời điểm nào đó, chỉ cần là một sự thay đổi hết sức nhỏ bé cũng đã đủ để khiến cho cô cảm thấy tất cả những gì mà mình đã bỏ ra không có thứ gì là không đáng giá.

Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia ôm theo tâm trạng hài lòng mà đi mua bánh bao súp cho Hoắc Minh Dương.

Sau khi Hoắc Minh Dương nhìn thấy được Diệp Tĩnh Gia đã đi ra ngoài thì cũng vần luôn cảm thấy không ngừng buồn bực, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, làm sao lại có thể làm ra loại chuyện đó, vì sao mà lại có thể thản nhiên nói câu cảm ơn với Diệp Tĩnh Gia đến như vậy chứ.

Anh không còn hiểu rõ được chính mình nữa, cũng không biết được lúc trước đó đầu óc nhất thời nóng lên, không biết là đã nghĩ như thế nào.

Lữ Hoàng Trung vẫn còn ở nơi này, thấy hết một màn vừa rồi thì không kìm được mà cất lời hỏi: “Hành động mới vừa rồi của cậu rốt cuộc là như thế nào thế?” Khóe miệng của anh ta mang theo nụ cười, đối với chuyện của Hoắc Minh Dương thì anh ta luôn luôn có chút hiếu kỳ, không biết là anh đang nghĩ như thế nào.

“Không có nguyên nhân, không giải thích được.” Câu trả lời của Hoắc Minh Dương rõ ràng là lời ít ý nhiều, anh cũng không cần thiết phải giải thích quá nhiều điều với Lữ Hoàng Trung: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì cậu cũng đi ra ngoài đi, không phải là buổi chiều nay cậu vẫn còn có ca phẫu thuật sao?” Mới vừa rồi khi Lữ Hoàng Trung từ chối việc thay Diệp Tĩnh Gia ở lại nơi này để giúp cô chăm sóc cho Hoắc Minh Dương thì đã lấy cái lý do này, nói là anh ta vẫn còn ca phẫu thuật cần phải thực hiện, nhưng mà bây giờ khi Diệp Tĩnh Gia rời khỏi phòng bệnh rồi thì anh ta ngược lại lại cứ ở mãi nơi này không chịu đi.

“Tôi không muốn để cho cô ấy đi mua bánh bao súp, nhưng mà cô ấy đã đi rồi.” Lữ Hoàng Trung không chút do dự mà nói ra mục đích của chính mình, anh ta cũng không cảm thấy có cái gì khác thường. Diệp Tĩnh Gia rất vất vả, anh ta không có ý định cứ vậy nhắm mắt làm ngơ mà để cho Diệp Tĩnh Gia cứ mãi luôn vất vả như vậy, cho nên mới không muốn để cho cô đi, nhưng mà kết quả lại phát hiện ra được chính bản thân cô lại ngu ngốc đến như thế.

“Cậu đủ rồi đấy.” Ngoài miệng của Hoắc Minh Dương vẫn còn không chịu nhượng bộ, nhưng mà việc Lữ Hoàng Trung ở lại chỗ này để chăm sóc cho anh vẫn khiến cho anh cảm thấy được thoải mái hơn một chút.

Dấu sao thì ngoại trừ Tô Thanh Anh ra, nhưng người khác dường như đều rất quan †âm đến anh.

Nghĩ đến người phụ nữ kia, trong lòng của Hoắc Minh Dương vẫn còn cảm thấy có một cơn đau mơ hồ.

“Cậu đang nghĩ đến chuyện gì vậy?” Chỉ nhìn biểu cảm của Hoắc Minh Dương thôi Lữ Hoàng Trung cũng có thể biết được tâm tư của Hoắc Minh Dương, ngoại trừ chuyện   cảm tình ra, Hoắc Minh Dương rất ít khi bày   ra dáng vẻ tràn ngập cảm xúc trên mặt như vậy ở trước mắt của người khác.

“Tô Thanh Anh.” “Hôm nay cô ta đã gọi điện thoại đến cho Diệp Tĩnh Gia để tìm cậu, số điện thoại là tôi cho.” Lữ Hoàng Trung dứt khoát ngửa bài với Hoắc Minh Dương: “Nếu như không phải là vì có Hoàng Tâm nhắc nhở thì có lẽ bây giờ cô ta cũng sẽ không còn nhớ tới cậu nữa.” Mặc dù lời nói của Lữ Hoàng Trung có chút tàn nhẫn, nhưng mà những điều mà anh †a nói đều là sự thật, dẫu sao thì Diệp Tĩnh Gia cũng không có ở đây, cho nên hai người bọn họ có thể dễ dàng nói thẳng, nói thật rất nhiều chuyện.

“Cậu đủ rồi đấy.” Hiển nhiên là Hoắc Minh Dương không muốn chấp nhận sự thật này, cho dù trong lòng của anh đã tin tưởng vào lời của Lữ Hoàng Trung: “Tôi cảm thấy không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, cậu tốt nhất là vẫn nên im miệng lại đi.” Hoäc Minh Dương tin tưởng, có rất nhiều chuyện anh không thể không đi đối mặt trực tiếp, chẳng hạn như Tô Thanh Anh, lại chẳng hạn như Diệp Tĩnh Gia.

“Tôi sẽ không bỏ rơi Tô Thanh Anh, cho nên bất kể là Diệp Tĩnh Gia có làm điều gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không khiến cho tôi cảm thấy cảm động một chút nào hết.” Lời nói của Hoắc Minh Dương vẫn vô cùng rành mạch và rõ ràng, một lần nữa khẳng định chắc chắn khiến cho Lữ Hoàng Trung nghẹn họng trong giây lát, không nói được bất cứ điều gì, cũng không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại nghĩ như vậy.

“Thật ra thì Diệp Tĩnh Gia thật sự rất tốt.” Cuối cùng, Lữ Hoàng Trung vẫn chọn việc    nói cho Hoắc Minh Dương biết ý nghĩ của chính mình, bất kể là trên phương diện nào mà nói thì Diệp Tĩnh Gia cũng đều rất tốt.

Phòng bệnh được dọn dẹp lại rất sạch sẽ, toàn bộ đồ đạc của Hoắc Minh Dương cũng được sắp xếp lại thành từng hàng ngăn nắp và chỉnh tề, trong quá trình mà Diệp Tĩnh Gia chịu trách nhiệm chăm sóc cho Hoắc Minh Dương, cô cũng không hề có một câu câu oán hận, thật sự là không có bất cứ một lý do nào để nói rằng một người phụ nữ giống như vậy là người không tốt hết.

“Nhưng mà tôi không thích cô ấy.” Diệp Tĩnh Giai cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm này không tốt, cũng là điểm khiến cho tất cả mọi thứ mà cô có trở thành không có gì…

“Sao mà cậu lại có thể tùy hứng đến như vậy chứ, điều này thật sự rất không công bằng đối với Diệp Tĩnh Gia.” Lữ Hoàng Trung không thể tin được, Hoắc Minh Dương đối xử tốt với Diệp Tĩnh Gia nhưng mà sự tốt đẹp đó lại không bằng cả một phần nghìn vạn khi so sánh với Tô Thanh Anh.

“Tôi không hề tùy hứng, chẳng qua chỉ là †ôi cảm thấy, có một số việc tôi cần phải nói rõ ràng với cậu, chẳng hạn như là chuyện tôi không thích Diệp Tĩnh Gia.” Hoắc Minh Dương kiên quyết nói, đúng là anh không thích Diệp Tĩnh Gia, cho nên anh cũng không có lý do gì để mà chỉ bởi vì những lời nói Lữ Hoàng Trung mà thay đổi ý nghĩ của chính mình. Chuẩn xác mà nói, trên căn bản Hoắc Minh Dương cũng chưa từng suy nghĩ đến loại khả năng chính mình sẽ thích Diệp Tĩnh Gia.

Nhìn dáng vẻ cố chấp của Hoắc Minh Dương, Lữ Hoàng Trung cũng biết, dù cho bây giờ anh ta có nói gì thì cũng không có   tác dụng, cho nên dứt khoát lựa chọn phương án không nói bất cứ điều gì nữa: “Cậu cảm thấy vui vẻ là được, như cậu mong muốn, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì cậu cứ tìm tôi.” Diệp Tĩnh Gia ở bên này đang rơi vào tình huống tương đối khó khăn, vất vả xếp hàng mãi cô mới có thể đợi được đến lượt của mình, nhưng mà lại không biết nên mua loại bánh bao vị gì: “Hai phần như thế này.” Mua nhiều một chút, đến lúc trở về có thể đưa cho Lữ Hoàng Trung và Lý Vân ăn, dù sao thì bọn họ cũng chưa ăn cơm, hơn nữa chỗ bánh bao này cũng là do cô thật vất vả xếp hàng mới có thể mua về được.

Một mình Hoặc Minh Dương ở trong phòng bệnh, ngửa đầu nhìn lên trên trần nhà màu trắng, cũng ngay vào lúc này, trong tivi bỗng nhiên truyền tới một đoạn phỏng vấn của Tô Thanh Anh.

“Cô Tô Thanh Anh, xin hỏi cô có điều gì muốn nói cho chúng tôi cùng biết hay không.” Trong khi phóng viên đặt câu hỏi, Tô Thanh Anh lại né tránh máy quay và micro, tỏ ý rằng cô ta còn có chuyện phải đi.

“Cô Tô Thanh Anh, có tin đồn nói cô và cậu cả của Tập đoàn Hoắc Thiên qua lại rất thân thiết…” Phóng viên vẫn như cũ không có ý định buông tha cho mục tiêu đã được nhắm đến, mà Hoắc Minh Dương đang ngồi trước màn hình tivi ở trong phòng bệnh cũng như ngừng thở mà chờ đợi câu trả lời của Tô Thanh Anh.

“Không có quan hệ gì hết.” Cuối cùng Tô Thanh Anh cũng đã lên tiếng trả lời, có vẻ như là cô ta đang muốn phủi sạch hết tất cả những tin đồn lá cải ở trên người của chính mình.

Hơn nữa, quả thật là cô ta và Hoắc Minh Dương không có ở cùng nhau.

“Là như vậy hay sao. Đúng là có chút thất vọng nho nhỏ mà, nhưng mà cô Tô Thanh Anh có thể tiết lộ thêm một chút về mẫu người lý tưởng của cô hay không?” Phóng viên lại ngay lập tức đổi sang một chủ đề khác, vội vàng truy hỏi, rất sợ Tô Thanh Anh đi mất hoặc là không để ý đến cô ta, thừa dịp Tô Thanh Anh vừa mới mở miệng trả lời, nhanh chóng tiếp tục đặt câu hỏi.

“Chủ yếu là tính cách phải phù hợp với nhau, còn những thứ khác thì đều dễ nói.” Tô Thanh Anh dùng miệng lưỡi nhà quan, cất giọng hách dịch mà trả lời.

“Vậy bây giờ cô đã có được hình mẫu lý tưởng đó hay là chưa?” Phóng viên vội vàng tiếp tục đặt ra câu hỏi, nhưng mà lần này Tô Thanh Anh không nói điều gì để phủ nhận   nữa, cũng không nói đến chuyện là đã có hay là chưa có, chỉ là việc nói ra những ý nghĩ ở trong lòng của chính mình thì dường như là cô ta cũng không có gì không vui: “Tôi có chứ, người cộng tác của tôi, anh ấy cũng rất giỏi đánh đàn violon.” Tô Thanh Anh vừa trêu đùa vừa nhạo báng nói, chỉ dùng một câu nói mà đã ném hết chủ đề câu hỏi và sự chú ý lên trên người của người cộng tác với mình, mà khuôn mặt của người cộng tác kia cũng đỏ lên chỉ trong nháy mắt.

Hoắc Minh Dương bắt được, có vẻ như người đàn ông kia có quan hệ rất thân thiết với Tô Thanh Anh, bàn tay không tự chủ được mà nắm lại thật chặt, dường như là anh có chút chuyện gì đó cần phải làm.

“Diệp Tĩnh Gia” Hoắc Minh Dương kêu một tiếng, sau đó Lý Vân ngay lập tức đi vào.

“Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì không?” Lý Vân cẩn thận từng li từng tí cất tiếng hỏi, rất sợ khiến cho Hoäc Minh Dương cảm thấy không vui: “Mợ chủ đi rồi, cô ấy đi mua bánh bao, cho nên bảo tôi đến đây chăm sóc cho anh một lát.” Thấy người đi vào không phải là Diệp Tĩnh Gia, trong lòng Hoắc Minh Dương lại có chút không thoải mái, bỗng nhiên bây giờ anh rất muốn nhìn thấy được Diệp Tĩnh Gia, cũng không vì bất cứ nguyên nhân gì khác, chỉ là trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

“Tắt tivi đi, còn nữa, tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Chiếc điều khiển từ xa đang nằm ngay ở trong tay của Hoắc Minh Dương, nhưng mà Lý Vân cũng rất phối hợp, không hề lên tiếng vạch trần, cũng không biết là Hoắc Minh Dương lại đã xảy ra chuyện gì, sao mà lại   hậm hực như vậy: “Cái đó, Tổng giám đốc Hoắc, nếu như anh còn cần gì nữa thì cứ nói với tôi.” Lý Vân vội vàng nói với Hoắc Minh Dương, nhưng mà trong lòng lại đã có chút cảm thấy mất hứng.

Sau khi đưa Hoắc Minh Dương vào nhà vệ sinh, sau đó lại cõng anh quay trở về giường bệnh, giúp anh kéo chăn đắp kín lên.

Hoắc Minh Dương cất giọng lạnh lùng nói: “Ừ, không còn chuyện gì nữa, cậu mau đi làm việc đi.” Vốn dĩ tâm trạng của Lý Vân vẫn rất vui vẻ, nhìn thấy được Hoắc Minh Dương có tâm trạng không tốt thì cũng không nói gì, để mặc cho Hoắc Minh Dương trút hết sự không vui trong lòng ra bên ngoài: “Cái đó, cậu chủ, nếu như không còn chuyện gì nữa vậy thì tôi đi ra ngoài trước.” Lý Vân nhanh chóng tìm một cơ hội lên tiếng, nhìn thấy Hoắc Minh Dương không nói gì thì ngay lập tức chạy đi, rất sợ Hoắc Minh Dương nổi giận lên với anh ta.

Diệp Tĩnh Gia vừa mới từ bên ngoài quay trở lại đã ngay lập tức nhìn thấy được Lý Vân đang ngồi ở cửa, không biết là đang suy nghĩ gì: “Làm sao thế?” “Mới vừa rồi cậu chủ lại tức giận điều gì đó.” Lý Vân có chút tủi thân mà cất giọng nói với Diệp Tĩnh Gia, anh ta không có làm bất cứ điều gì hết, nhưng mà kết quả lại là cho dù anh ta có nằm không thôi cũng trúng đạn.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia cũng đã hiểu được đại khái là đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này, vội vàng lên tiếng an ủi Lý Vân mấy câu: “Không sao đâu, chỉ là do tâm trạng của anh ấy không tốt mà thôi, anh đừng để ở trong lòng.” Cho dù là đã chăm sóc cho Hoắc Minh Dương trong một thời gian dài như vậy rồi, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia làm sao cũng không thể nghĩ ra được tại sao Hoắc Minh Dương lại nổi giận, người ta chăm sóc cho anh một lát thôi mà cũng phải nói nặng nói nhẹ.

“Vâng, tâm trạng của cậu chủ lúc này không phải là quá tốt đâu, mợ chủ phải chú ý một chút.” Lý Vân cũng vội vàng nói với Diệp Tĩnh Gia, anh ta rất sợ Diệp Tĩnh Gia đi vào cũng bị mắng quay trở ra, mới vừa rồi anh ta cũng đã phải chịu một trận hậm hực rồi.

“Ừ, tôi biết rồi” Diệp Tĩnh Gia mang theo bánh bao đi vào bên trong phòng bệnh, có bánh bao rồi nên chắc cũng sẽ không tới mức bị mắng trở ra ngoài đâu nhỉ, sau khi trấn an bản thân như vậy xong cô mới đẩy cửa đi vào.

Hình như là Hoắc Minh Dương đang ngủ, cô cẩn thận nâng bước chân lên thật nhẹ, không dám tạo ra tiếng vang, sợ làm ồn đến người đàn ông còn đang trong giấc mộng kia: “Anh ngủ rồi sao?” Diệp Tĩnh Gia khẽ hỏi Hoắc Minh Dương, cô không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra chuyện gì hay là bị làm sao, nhưng mà cơn tức giận kia hình như vẫn còn chưa được điều chỉnh lại.

Không có thanh âm đáp lại, chỉ có ngón tay của Hoắc Minh Dương âm thầm giật giật một chút ở nơi không ai nhìn thấy được, ngay sau đó anh lại nghe được tiếng Diệp Tĩnh Gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô bỏ bánh bao vào trong hộp giữ nhiệt ở trên chiếc bàn sát đầu giường bệnh của anh, cuối cùng là rón rén đi ra bên ngoài.

Đến lúc này Hoắc Minh Dương mới mở mắt ra, anh không muốn gặp Diệp Tĩnh Gia, cũng lười phải để ý đến cô, cho nên mới dứt khoát giả vờ ngủ, không để ý đến cô.

Sau khi thấy Diệp Tĩnh Gia đi ra bên ngoài thì Lý Vân cũng ngay lập tức nói lời chào tạm biệt với Diệp Tĩnh Gia, anh ta còn phải đi lái xe cho bà Hoắc: “Cậu chủ ngủ rồi, anh đi về trước đi.” Lý Vân gãi đầu một cái, anh ta cũng chỉ vừa mới đi ra ngoài có một chút, thế nhưng cậu chủ vậy mà lại đã ngủ rồi: “Vậy thì được rồi, tôi đi về trước nhé, mợ chủ chú ý phải nghỉ ngơi nhiều một chút.” Diệp Tĩnh Gia khẽ gật đầu đáp lại, tranh thủ thời gian để cho Lý Vân quay trở về trước, một mình cô ở lại nơi này chăm sóc cho Hoắc Minh Dương là được.

Tô Thanh Anh sau đó thì không cũng còn tin tức gì nữa, mà tính cách của Hoắc Minh Dương cũng càng lúc càng trở nên   nóng nảy, còn không bằng thời điểm ban đầu khi chưa nhận được cuộc điện thoại kia của Tô Thanh Anh. Ít nhất thì lúc đó tính tình của anh vẫn còn khá hơn được một chút.

Sau khi ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Diệp Tĩnh Gia mới bắt đầu đưa Hoắc Minh Dương ra cửa tản bộ.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tô Thanh Anh bỗng nhiên lại đi tới Bệnh viện, dọa Diệp Tĩnh Gia giật mình.

“bi đến nơi nào cơ?” Lữ Hoàng Tâm trợn tròn mắt lên mà nhìn anh trai nhà mình, Lữ Hoàng Trung vẫn cứ luôn muốn đưa chị Thanh Anh của cô ấy đi: “Anh, không phải là em nói gì anh đâu, nhưng mà anh có thể đừng có mà luôn nghĩ đến chuyện vứt bỏ em ở lại phía sau được không?” Lữ Hoàng Tâm thấy được rõ ràng là anh trai của cô ấy không có ý định đưa cô ấy đi theo, muốn thẳng tay ném cô ấy ở lại bên trong phòng làm việc thì ngay lập tức lên tiếng, kiến nghị thay cho chính bản thân mình.

Lữ Hoàng Trung ném cho Lữ Hoàng Tâm một cái ánh mắt để ra hiệu, tỏ ý bảo cô ấy ngoan ngoãn một chút.

Anh trai của cô ấy quá là không công bằng, trước giờ vẫn luôn bắt nạt cô ấy. Vừa mới nghĩ tới điều như vậy thì Lữ Hoàng Tâm lại trợn mắt lên mà nhìn Lữ Hoàng Trung một  cái.

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện