Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 410


trước sau

Advertisement

Chương 410: Cẩn thận

 

Bởi vậy nên Tư Tuấn cũng ngừng nói và yên lặng chờ Diệp Thiến Nhi dần dần thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, Tư Tuấn cảm thấy anh chỉ cần nhìn Diệp Thiến Nhi như vậy cũng đủ rồi.

Không khí bên biển rất trong lành và sảng khoái, dường như trong không khí đang tràn ngập bong bóng màu hồng Diệp Thiến Nhi ban đầu đảm chìm trong việc khám phá cơ thể ướt đảm của Tư Tuấn, nhưng rồi không hiểu sao cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình, hơn nữa trên chân như có như không truyền tới cảm giác đau đơn. Diệp Thiến Nhi tránh nhìn Tư Tuấn, cô quay đầu đi chỗ khác.

Cô đáp lời: “Ừ đúng rồi, chúng ta nên tắm rửa sạch sẽ, hai người chúng ta đều bị bẩn, chúng ta nên đi trước” Sau đó Diệp Thiến Nhi rời đi.

Tư Tuấn nghe Diệp Thiến Nhi nhấn mạnh hai từ “chúng ta” nhưng anh không hiểu Diệp Thiến Nhi đang nói gì, có lẽ cô ấy đang nói chính cô phải rời đi. Anh cũng đi theo bước chân của Diệp Thiến Nhi.

Diệp Thiến Nhi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau và biết rằng Tư Tuấn đang đi theo mình.

Đột nhiên Tư Tuấn bước nhanh về phía trước, Diệp Thiến Nhi chưa kịp phản ứng thì anh đã nằm chặt bàn tay trắng nõn của Diệp Thiến Nhi giống như là sợ bị Diệp Thiến Nhi giấy ra.

Thực ra trong lòng Tư Tuấn rất căng thẳng, giống như đang có một bàn tay bóp chặt trái tìm anh.

Nhưng mà thông qua chuyện vừa rồi Tư Tuấn cảm thấy được Diệp Thiến Nhi cũng không thay đổi cảm xúc với mình. Ít nhất thì Diệp Thiến Nhi đã không từ chối sự đụng chạm của anh nữa. Nhưng chỉ cần anh nhớ tới khi chuẩn bị lên đường Diệp Thiến Nhi luôn lạnh lùng và từ chối hành động thân mật của anh là anh lại cảm thấy rất lo lắng.

Anh năm chặt tay cô hơn rồi lại sợ Diệp Thiến Nhi sẽ đau tay nên lặng lẽ thả lỏng.

Diệp Thiến Nhi nhìn bàn tay mình bị một bàn tay to lớn đột ngột bao phủ, mặc dù cô rất ngạc nhiên nhưng nghĩ đến sự quan tâm và   chăm sóc của Tư Tuấn dành cho mình thì cô lại không nhãn tâm hất tay của Tư Tuấn ra.

Hơn nữa không phải là không cô không có cảm giác với Tư Tuấn.

Chỉ vì chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia mà cô mới quay lưng với anh.

Tuy nhiên, dường như bây giờ cô đã thất bại, sự chăm sóc chu đáo và dịu dàng trong vẻ kiêu ngạo của Tư Tuấn làm cô không thể từ chối anh.

Diệp Thiến Nhi cảm thấy sức lực trên tay mình lúc đầu vẫn còn rất lớn như thể muốn sắp giam cầm đôi tay mình. Nhưng mà sau đó bàn tay anh chậm rãi buông ra một chút, cô biết Tư Tuấn đang nghĩ cho chính mình, bàn †ay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, gió thôi qua từng kế hở ngón tay.

Diệp Thiến Nhi nghĩ một chút rồi cũng không có cự tuyệt. Cô rút tay ra khỏi bàn tay to  lớn của Tư Tuấn rồi sau đó đan từng ngón tay nắm lấy bàn tay anh.

Tư Tuấn vốn nghĩ rằng khi anh năm tay Diệp Thiến Nhi mà cô không lập tức buông ra có nghĩa là cô ấy đã ngầm thừa nhận. Không nghĩ tới là chưa đầy hai phút sau Diệp Thiến Nhi đã rút bàn tay khỏi tay anh. Tư Tuấn lập tức trở nên thất vọng, anh cũng không hề nghĩ rằng Diệp Thiến Nhi chủ động nắm lại tay anh, còn là mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay anh cũng khẽ run lên.

Tư Tuấn không thể nói được trong lòng anh vui đến thế nào, anh biết rằng mình đang dần tiến vào nơi được gọi là trái tim của Diệp Thiến Nhi.

Một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe miệng anh.

Đường đi đến khách sạn có chút nhanh.

Diệp Thiến Nhi chào Tư Tuấn rồi đi về phía phòng của cô ấy, Tư Tuấn cũng ở cùng tầng này, cả hai đều ở tầng chín.

Tư Tuấn trở về phòng, anh nhìn bàn tay vừa nắm tay Diệp Thiến Nhi rồi cười mãn nguyện tràn ngập hạnh phúc, hệt như một cậu thiếu niên mới yêu lần đầu tiên.

Tư Tuấn nghĩ, rõ ràng trước đây có rất nhiều người chạy theo sau lưng anh nhưng.

anh không thèm để tâm, bây giờ bởi vì Diệp Thiến Nhi mà anh không còn kiêu ngạo như trước kia nữa.

Quả nhiên tình yêu khiến con người ta trở nên khiêm tốn.

Nhưng mà Tư Tuấn nghĩ đến đó cũng không ngăn được tâm trạng vui vẻ trong lòng, sau đó anh tiến vào phòng tắm.

Diệp Thiến Nhi vừa vào đến phòng lập tức ngồi ở trên sô pha, dùng tay nhẹ nhàng xoa chân. Cô không khỏi suy nghĩ: “Lúc này không biết Tư Tuấn đang làm gì trong phòng. Đúng rồi, Tư Tuấn còn kêu mình đi tắm, suýt nữa thì quên mất” Diệp Thiến Nhi nghĩ nghĩ rồi đi xả nước trước.

Sau đó cô lấy thuốc mỡ ra và bỏ phần thuốc mỡ cũ đi. Diệp Thiến Nhi nhìn bàn chân hơi sưng của mình mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không có viêm nhiễm, vừa rồi mình quá si ngốc nhìn Tư Tuấn mà quên mất cả vết thương ở chân, Diệp Thiến Nhi thầm nghĩ tình yêu đúng là có khả năng khiến người ta quên đi nỗi đau.

Sau khi Diệp Thiến Nhi tắm xong và chuẩn bị bôi lại thuốc mỡ thì tiếng chuông cửa vang, cô tự hỏi chẳng lẽ là Tư Tuấn có việc tìm mình, cô vội bước ra mở cửa thì quả nhiên là Tư Tuấn.

Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn với vẻ mặt khó hiểu rồi nói: “Anh có chuyện gì vậy” Cô nhìn lên, Tư Tuấn đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng như tuyết, vài hạt nước.

lăn từ căm xuống áo choàng tắm. Nhìn thấy hình ảnh người đẹp mới tắm xong này, khuôn mặt của Diệp Thiến Nhi bỗng trở nên đỏ rực.

Ánh mắt cô lặng lẽ rời khỏi cơ thể của Tư Tuấn và nhìn vào mắt của anh.

Diệp Thiến Nhi đột nhiên phát hiện ra rằng đôi mắt của Tư Tuấn cũng vô cùng đẹp.

Tư Tuấn nhìn Diệp Thiến Nhi mở cửa, đầu tiên là nhìn chân của Diệp Thiến Nhi, nhìn thấy đôi chân cô không có băng gạc, anh thầm nói trong lòng: “May quá, tới kịp.” Tư Tuấn nhìn xong chân thì mới nhìn qua Diệp Thiến Nhi đang nhìn anh không chớp.

mắt. Mặc dù anh nghĩ nhìn Diệp Thiến Nhi như thế này vô cùng đáng yêu, nhưng anh biết còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tư Tuấn nói, “Anh sẽ băng lại vết thương cho em. Anh sẽ ấn huyệt và mát xa chân cho em một lát để máu dễ lưu thông” Sau đó, trước khi Diệp Thiến Nhi kịp phản ứng thì anh đã kéo Diệp Thiến Nhi đi vào.

Diệp Thiến Nhi nhìn bàn tay mình đang bị   nắm lấy kéo đi rồi lại buông ra. Cô bị Tư Tuấn đặt lên ghế sô pha.

Tư Tuấn đỡ lấy chân của Diệp Thiến Nhi kiểm tra tình trạng xem có bị nhiễm trùng hay không. Nhìn thấy không bị nhiễm trùng thì trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh lấy thuốc mỡ mà Diệp Thiến Nhi vừa đặt trên ghế sô pha rồi nhẹ nhàng thoa lên chỗ bị sưng.

Tư Tuấn nhẹ nhàng xoa chân Diệp Thiến Nhi. Diệp Thiến Nhi cảm nhận được sự thoải   mái truyền đến từ đôi chân của mình và cảm thấy rất buồn ngủ. Tư Tuấn cẩn thận ấn huyệt và xoa bóp chân cho Diệp Thiến Nhi, đến lúc tay anh mỏi không chịu nổi m anh nhìn lên thì thấy Diệp Thiến Nhi đã ngủ.

Tư Tuấn rất vui khi thấy Diệp Thiến Nhi ngủ quên mà không đề phòng anh. Anh ôm Diệp Thiến Nhi đi về phía giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh hôn nhẹ lên trán Diệp Thiến Nhi rồi nhẹ nhàng nói: Ngủ ngon nhé, công chúa của anh.

Thật ra khi Diệp Thiến Nhi được bế lên không phải không có cảm giác, vừa rồi cô cảm thấy quá thoải mái nên mới ngủ thiếp đi, hơn nữa Diệp Thiến Nhi có lòng tin tuyệt với Tư thích được, khi   Tuấn mà cô không thể gi:   cảm nhận được Tư Tuấn hôn mình rồi lại nghe câu ‘công chúa của anh thì lòng cô lại mềm   dịu đi, sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ.

Diệp Thiến Nhi đã ngủ, khi cô tỉnh lại thì đã là đêm.

Nhìn thấy bóng tối trong phòng, Diệp Thiến Nhi đưa tay ra và bật đèn. Ánh đèn vàng lờ mờ chiếu vào khiến Diệp Thiến Nhi cảm thấy yên tâm khó hiểu Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.

Diệp Thiến Nhi khập khiểng đi mở cửa, mặc dù chân của cô đã tốt hơn nhưng vẫn không dùng lực mạnh được.

Tư Tuấn nhìn cánh cửa mở ra rồi nói với Diệp Thiến Nhi: “Em dậy rồi sao, anh tưởng phải gõ lâu lắm em mới tỉnh lại” Nghe Tư Tuấn trêu chọc Diệp Thiến Nhi cũng mỉm cười, “Anh nghĩ xem giữa hai chúng ta ai mới là heo, được rồi, chúng ta đi tới biển Huỳnh Quang đi.

“Sau đó, Diệp Thiến Nhi chạy trước.

Tư Tuấn nhìn cửa phòng mà Diệp Thiến Nhi rời đi quên không đóng lại đành bất lực lắc đầu đóng lại cho cô. Thấy Diệp Thiến Nhi đang chạy vội, anh vội lao về phía trước vì sợ Diệp Thiến Nhi làm chân bị đau Không phải Diệp Thiến Nhi không biết nghĩ, vì Tư Tuấn ở đó nên cô mới không cần đóng cửa, cho dù bị thương ở chân cũng chạy.

Đúng vậy, đây đều là cảm giác an toàn mà Tư Tuấn mang lại cho cô. Diệp Thiến Nhi cảm   thấy răng chỉ cần Tư Tuấn ở đó thì dường như   cô không phải lo lắng về bất kỳ điều nhỏ nào, bởi vì anh ấy đã chiều hư bản thân mình.

Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi đến biển Huỳnh Quang, trên bãi biến không có quá nhiều người, gió biển đang thổi tung mái tóc của Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn, thổi trái tim của hai người không thể không dựa vào nhau.

Diệp Thiến Nhi nhìn cả vùng biển nhấp nháy ánh đèn Huỳnh Quang thì trong lòng rất phấn khích, cô đi về phía cối xay gió và hét lên “Đẹp quá, đẹp quá”

Chờ Diệp Thiến Nhi chơi mệt, Tư Tuấn lặng lẽ cởi áo khoác rồi khoác cho Diệp Thiến Nhi Diệp Thiến Nhi đột nhiên cảm thấy người hơi ấm lên, cô nhìn về phía Tư Tuấn, Tư Tuấn nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiến Nhi như ngàn vì sao đang nhìn mình, anh có chút xấu hổ hơi cúi đầu rồi nói: “Anh không lạnh, em mặc đi”

Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn đang ngượng ngùng thì cô cũng hơi đỏ mặt và kéo Tư Tuấn   ngồi xuống. Cô tựa vào vai Tư Tuấn rồi nhìn biển Huỳnh Quang vô tận. Diệp Thiến Nhi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như thể cô tin vào truyền thuyết ở đây.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiến Nhi không khỏi nghĩ đến một chuyện đã lâu, cô có nên bỏ lại quá khứ mà bước tiếp hay không, có chuyện đang chờ cô ở phía trước.

Mặc dù cô có thể không cần quan tâm, nhưng nếu Tư Tuấn biết chuyện thì anh ấy có quan tâm không. Cô vẫn không chắc chắn Diệp Thiến Nhi buồn bã nhìn mặt biển tĩnh lặng vào ban đêm, cô cảm thấy tâm trạng chán nản như được tưới mát bởi biển cả rồi cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Tư Tuấn nhìn Diệp Thiến Nhi đang tựa đầu trên vai mình và cảm thấy cô rất đẹp vào lúc này. Anh đã nghĩ giá như thời gian có thể kéo dài hơn. Vì vậy anh đã nói với Diệp Thiến Nhi, “Em có muốn đến đây thêm không” Diệp Thiến Nhi nghe Tư Tuấn đột nhiên nói.

Cô trả lời: ‘Được. Lần sau em sẽ chơi cả ngày. Nếu không bị chấn thương ở chân em có thể chơi vui hơn” Tư Tuấn nói: “Ừ. Lần sau chúng ta sẽ đến cùng nhau”

Lúc này Tư Tuấn đang nghĩ thầm trong lòng: lần sau quay lại với tư cách là bạn gái và bạn trai Nhìn xung quanh, những người trên bãi biển gần như không còn. Tư Tuấn sợ Diệp Thiến Nhi về muộn quá sẽ không hay nên anh đề nghị: “Chúng ta về thôi” Diệp Thiến Nhi   nghĩ bây giờ cũng muộn rồi nên gật đầu.

Trong lòng Tư Tuấn thầm nghĩ ngày hôm nay tới hơi sớm, hôm nay bọn họ sẽ về, Tư Tuấn ở dưới lầu đợi Diệp Thiến Nhi sắp xếp.

xong xuôi, anh đang nghĩ xem khi trở về nhà mình có thể dùng lý do gì để hẹn gặp Diệp Thiến Nhi… Tư Tuấn đã có sẵn một ý tưởng trong đầu.

Còn Diệp Thiến Nhi thì đang nghĩ cuối cùng cũng đi về, rõ ràng là đi với Tư Tuấn không lâu nhưng bây giờ cô ấy lại thấy luyến tiếc khi rời khỏi đây. Diệp Thiến Nhi lại nhìn về phía biển Huỳnh Quang giống như đang ấp ủ điều gì đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện