Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 358


trước sau

Advertisement

Chương 358: Diệp Thiến Nhi đã trở lại “Tôi hy vọng anh có thể chúc phúc cho Hà Vân Phi, và cũng hy vọng anh có thể tự chúc phúc cho chính mình” Đã lâu như vậy rồi anh ta vẫn còn chưa có một người bạn gái mới, hiện tại lại bỗng nhiên biến ra một cô bạn gái mới, cô cũng không biết mình nên nói gì cho tốt nữa.

“Tôi đương nhiên là không có việc gì đâu, chị của cô đã có thể sống tốt thì là được rồi.” Anh ta thật sự không có để ý nhiều như vậy, phần lớn thời gian trong lòng, luôn có chút lo lắng, vẫn là do suy xét đến trạng thái của Hà Vân Phi nhiêu hơn.

Chỉ cần là việc mà cô ấy muốn làm, thì mình sẽ tình nguyện đi làm toàn bộ.

“Thật đơn giản vậy thôi sao? Anh đẹp trai à, anh nhìn cái gì cũng thật là thoải mái quá đó!” Cô biết trước đây Domoto rất thích Lữ Hoàng Trung, hơn nữa ánh mắt khi nhìn Lữ Hoàng Trung bây giờ cũng vẫn còn mang theo một chút đau lòng.

Rất rõ ràng là có lời muốn nói, mới nghĩ đến đây, liên nhìn thấy Domoto mở miệng nói rồi.

“Cũng không biết phải nói với anh cái gì thì mới tốt đây nữa, xem ra với dáng vẻ hiện giờ của cậu, thì nói gì cũng là vô ích cả, nếu đã một lòng nhận định Hà Vân Phi rồi, vậy cái giá phải trả cũng chỉ có thể do chính mình tiếp nhận thôi” “Cô nói cái gì chứ đó là đương nhiên rồi, thấy cô hiện giờ sống cũng rất tốt, tôi cũng rất vui vẻ” Lữ Hoàng Trung không chút nào để ý đến vấn đề này, rành rành là có một số lời, đều là không thể nói ra khỏi miệng, chỉ là những vấn để cần phải bắt đấu cân nhắc cho hiện tại cũng không khỏi quá nhiều rồi.

Trong lòng cũng hiểu được có một số việc coi như là hiện giờ không kiên trì, thì sau này cũng vẫn sẽ phải tìm một nơi để nói ra cho rõ ràng mà thôi.

Không làm cho rõ ràng, không sớm thì muộn cũng sẽ tạo nên phiên phức.

“Tôi sẽ không nói gì nữa cả, anh cứ nghĩ cho cẩn thận là được rồi” Trong lòng anh ta biết rõ, có một số việc là thật sự cần phải lo nghĩ, thế nhưng càng nhiều hơn nữa chính là vẫn phải suy xét đến điều mà không ai ngờ.

Dù cho không thể ở bên cô ấy, thì trong lòng vẫn là đánh giá cô ấy rất cao, “Tôi cũng không có gì ngoài ý muốn mà phải lo lắng cả, cô cũng đừng nói với tôi nhiều như vậy làm gì, những việc mà chính tôi cần phải hiểu thì tôi cũng đã hiểu rõ hết rồi, giá trị nghiệp vụ của cô vẫn cứ luôn vượt xa thực tế như thế” Trong lòng cô ta hiểu rõ, thứ mà bản thân mình muốn là gì, một chút cũng không do dự, lại càng không thấy bất ngờ.

“Được rồi, nếu anh đã rõ ràng rồi, thì tôi cũng không cân nói gì nữa.” Cô ta có chút xem thường, càng nhiều hơn nữa là trào phúng.

Nếu không phải vì Lữ Hoàng Trung, thì hiện tại cũng sẽ không biến thành như vậy, song cũng may mắn, mọi thứ đều đã trôi qua hết rôi. Cô ta cũng không nên cứ cố chấp với quá khứ làm gì nữa.

“Tôi sẽ không nói gì nữa, dù sao anh cứ suy ngẫm cho rõ ràng là được, trong đầu tôi đã biết chuyện gì là chuyện quan trọng đối với tôi rồi, anh chỉ cần yên lặng làm chính mình trở nên tốt lên là được rồi” Trong lòng cô hiểu rõ, có một số thứ là phải từng chút một mà nắm lấy.

Cho dù là không phải đi so đo quá nhiều.

Thì cũng không cần phải thiếu suy nghĩ như vậy: “Tôi ăn no rồi, mọi người cũng ăn nhanh lên, ăn xong thì chúng ta đi tìm nơi ở” Domoto và Lữ Hoàng Trung nói nhiều hơn nửa câu cũng không vừa ý, liền dứt khoát cái gì cũng không muốn nói.

Lâu như vậy đến nay đều là một cái mắt chết, có làm thế nào cũng không mở ra được.

“Tôi không muốn nói anh cái gì nữa, nếu anh đã tự rõ ràng, vậy tôi liền đồng ý tất cả những lời đề nghị của anh, nhưng nếu anh vẫn còn chưa nghĩ rõ ràng, thì tôi cũng hết cách” Trong thâm tâm cô hiểu rõ, có một số thứ, hiện tại có nói hay không thì cũng không có tác dụng gì, điều đáng sợ nhất chính là bất kể sự lựa chọn của cậu ở hiện tại và sự chọn lựa của cậu ở sau này là cái gì, thì đều hy vọng cậu có thể được hạnh phúc.

Cho đến nay trong khoảng thời gian này, thứ mà cô ta khuyết thiếu có quá nhiều, cái gì cũng không làm cho hoàn mỹ được.

Ít nhiều gì cũng thấy tiếc nuối.

“Cũng đừng trở thành một Domoto khác đấy nhé, tâm tình của cô ấy không tốt, hôm nay cùng trở về với tôi, mà người lúc nào cũng như ở trên mây vậy” Diệp Thiến Nhi hiện tại đã trở nên khéo đưa đẩy hơn trước không ít, không còn ngốc và ngây thơ như trước kia nữa.

Thay vào đó là càng suy nghĩ đến cảm xúc của người khác nhiều hơn, qua khỏi giai đoạn tuổi trẻ thì cũng bắt đầu có trách nhiệm hơn: “Chị của em nếu nhìn thấy em có tiến bộ như thế này, nhất định sẽ rất vui mừng đó, tất nhiên là bố của em cũng vậy” Lần này cô ta trở lại, chính là vì Diệp Bách Nhiên, nếu không có tầng quan hệ này, phỏng chừng là vẫn sẽ rất vất vả trong khoảng thời gian đi.

“Tôi cũng không biết phải nói gì, chẳng qua là hiện tại có vài chuyện tôi cần phải nói rõ ràng với cô thì sẽ tốt hơn” Cô ta biết, bản thân chính là không có nhiều lo lắng lắm, chỉ là tới nay trong khoảng thời gian này, thứ muốn đạt được cũng chênh lệch quá nhiều với thứ mình đang có được rồi.

“Là chuyện gì chứ? Cô là nói có liên quan đến bố tôi sao?” Trong lòng cô biết rằng, có một số thứ, cứ cho là hiện tại không nghĩ đến, thì sau này không sớm thì muộn cũng sẽ phải xem xét đến thôi.

Lữ Hoàng Trung gật gật đầu, đợi cho đến khi Diệp Bách Nhiên quay trở lại, thì cũng tương đương với việc bọn họ sẽ trở thành hai bàn tay trắng, hết thảy đều sẽ phải bắt đầu lại một lần nữa.

Mà cuộc sống như thế này, đối với Diệp Bách Nhiên mà nói thì cũng không quá dễ dàng gì.

Người một nhà sống cùng với nhau vốn dĩ đã rất gian khổ rồi: “Cô cũng không cần quá lo lắng, cứ ở tại phòng mà ngày trước chị của cô ở đi.” Đây cũng được xem như là đã giải quyết xong xuôi một việc.

Nghe thấy anh ta nói, Diệp Thiến Nhi có chút chần chờ, nếu nói không có áy náy thì là giả, có tính tình thế nào thì làm ra việc thế đó thôi, lại có liên quan gì đến Lữ Hoàng Trung, anh ấy phải giúp nhiều việc như vậy, mà vẫn phải nể mặt mũi của Hà Vân Phi.

Mới nghĩ như thế, cô ta đã do dự rồi, lắc đầu: “Thôi khỏi cần đi, nếu đã trở lại hết rồi, những vấn đề này, tôi giải quyết sạch sẽ trong một lần cho xong là được” Đã thiếu quá nhiều ân huệ của Lữ Hoàng Trung, cô ta đích thật rất xấu hổ, rồi lại không yên tâm.

“Cô còn khách sáo với tôi làm gì, chị của cô từ trước đến nay còn chưa từng khách sáo với tôi, cô còn ở chỗ này khách sáo cái gì chứ” Động tác ga lăng và nho nhã của người đàn ông, thật đúng là làm cho cô ta phải nhìn với con mắt khác.

Không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ cái gì, lại có thể cam tâm mà bỏ qua người đàn ông như thế này nữa.

Tâm trạng của Domoto không phải rất tốt, lại bưng ly nước trà lên uống một ngụm.

“Cô cảm thấy khó chịu sao? Vậy bây giờ chúng ta trở về đi” Diệp Thiến Nhi nói xong, liền muốn thu dọn đồ đạc ngay rồi chạy lấy người, nhưng lại nhanh chóng bị Domoto kêu lại.

“Không có gì, tôi chỉ là có chút không được thoải mái cho lắm, chỉ là bệnh vặt mà thôi, không sao đâu.” Cô ấy thật sự cần phải trấn an mọi người một cái, những cái khác đều là giả dối cả, chỉ có phản ứng rõ ràng trên cơ thể của cô hiện giờ là thật.

“Cô nếu khó chịu thì chúng ta liền trở về thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần băn khoăn cái gì cả, đều là người nhà cả mà” Cô ta lo lắng không yên, sợ cô ấy xuất hiện vấn đề gì đó.

Nếu không phải bởi vì đã có rất nhiều việc trôi qua rồi, thì hiện tại đầu bị xáo trộn lại với nhau, cô ấy căn bản cũng không cần phải để ý quá nhiều đi.

Lữ Hoàng Trung nhìn ra, sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, nghĩ một hồi, bèn quyết định cho hai bọn họ trở về trước.

“Nếu không thì hai người các cô cứ về trước đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tới lúc đó báo cho tôi biết” Cô ấy hiểu rằng, trong vô thức có rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.

Cho dù là ban đầu, không cần phải để ý bất luận cái gì, thì hiện tại đều phải bắt đầu quan tâm đến rồi.

Hiện giờ anh ta còn cần phải đi đến nhà họ Hoắc một chuyến, đi nhìn Hà Vân Phi một chút, chung quy thì thân thể của Hà Vân Phi cũng thật sự không quá khỏe, anh ta đang vô cùng lo lắng.

“Anh có sắp xếp gì sao?” Diệp Thiến Nhi nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Trung như đang có tâm sự gì đó, vội hỏi ra.

“Đúng vậy, tôi đang tính sẽ đi xem chị của cô một chút, sao thế có chuyện gì sao?” Anh ta biết, có lẽ cô ta cũng có chuyện muốn nói với anh ta, ở dưới tình huống không quấy rầy đến cuộc sống hiện tại của Hà Vân Phi, thì những thứ này đều ở trong phạm vi có thể chấp nhận.

“Anh có thể mang tôi đi gặp chị tôi không? Tôi thấy rất nhớ chị ấy” Nếu Lữ Hoàng Trung đã đi xem chị của cô rồi, thì cô cũng tự nhiên có thể đi theo thôi, cũng không phải chuyện to tát gì.

Tưởng tượng khoảng thời gian này Hà Vân Phi đều ở nhà họ Hoắc mà trải qua mọi thứ, thì không khỏi có chút không yên tâm, chỉ sợ chị ấy có chỗ nào không vui vẻ.

Loại tính tình kia của Tô Thanh Anh, sẽ có thể tùy tiện mà bỏ qua cho Hà Vân Phi sao chứ? Cô ta bắt đầu nghi hoặc trong lòng.

Từ lúc đầu là chỉ có vẻn vẹn một chút xíu, lo lắng nho nhỏ, cho đến bây giờ khi liên tưởng đến Tô Thanh Anh, cả người cô ta đều muốn nổ tung lên rồi.

Nếu là Tô Thanh Anh mà nói, thì tuyệt đối là sẽ ra tay làm chuyện càng ác độc hơn.

“Cô tốt hơn hết là đừng có nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ đưa cô đi gặp cô ấy, chủ yếu là do đang có người của nhà họ Hoắc ở nhà, cô chắc là cũng có nghe nói qua tính tình của bà chủ Hoắc rồi đi, cho nên, tôi mới đang suy nghĩ là có nên đưa cô theo hay không.” Thật sự thì từ trước tới nay lâu như vậy, mặc kệ là có việc gì xảy ra, đều cũng không khó đoán đến như thế này đi.

Đã nghĩ qua nghĩ lại rất nhiều lần, phải làm cái gì rồi lại không nên làm cái gì đây.

Thế nhưng mỗi khi đến thời khắc này, thì đều sẽ nghĩ đến rất nhiều tình huống không ngờ tới, cứ giống như là Hà Vân Phi cũng rất nhớ Diệp Thiến Nhi vậy.

“Cảm ơn ngài mà đưa tôi theo đi, nếu tôi không được gặp chị tôi thì tôi làm sao an tâm được chứ!” Cô ta thật sự đang rất sốt ruột, dáng vẻ lo lắng nhìn theo Lữ Hoàng Trung cứ do dự mà không quyết định.

Liền chỉ chờ anh ta nói một chữ được, lập tức sẽ vô cùng vui mừng.

“Tôi không muốn nói gì cả, thật thấy có chút mệt rồi” Cô ta thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, cho nên tất cả những mong đợi của hiện giờ đều đã biến mất hết, chỉ là hy vọng có thể thấy được mặt của chị ấy, trong lòng vẫn luôn kiên định không ngừng.

Ý tưởng của Hà Vân Phi cũng quá đơn giản rồi, hoàn toàn đều chưa xem xét qua, sẽ có thể xảy ra thứ khác hay không.

Một khoảng thời gian dài như vậy? Đã đọng lại được rất nhiều ý tưởng, Hà Vân Phi cũng đã có thứ mà chính mình phải lo lắng.

“Cô đừng như vậy chứ, nếu có thể, thì tôi cũng hy vọng cô có thể đến xem bệnh giúp cho Hà Vân Phi đó.” Lời anh ta nói là đúng với tình trạng của Domoto, năng lực chữa bệnh của Domoto là không cần phải nói đến, tuy rằng không ở cùng một khoa, nhưng nếu dùng lý do này bước vào nhà họ Hoắc thì vẫn rất dễ dàng đi.

Nghe thấy lời nói của Lữ Hoàng Trung, Domoto gật đầu, vì để thỏa mãn nguyện vọng của Diệp Thiển Nhi, cô ta chỉ có thể kiên trì đến cùng mà đồng ý thôi.

Sau khi đã tìm được cách, thì Hà Vân Phi cũng không biết nên nói như thế nào, ở ban đầu nhỏ giọt từng chút một, thì hiện tại sẽ không hiện lên ở trước mắt nữa.

Cô ở trong khoảng thời gian này, đã có sự hiểu biết hết sức đầy đủ với Diệp Thiến Nhi rồi, biết Diệp Thiến Nhi thích gì và không thích gì, rồi muốn gì và không muốn có gì.

“Tôi không biết mình phải nói gì với anh thì mới tốt nữa, ngay cả việc này mà cũng phải phiền anh giúp đỡ, trong khoảng thời này thực xin lỗi anh, có thể sẽ còn phải làm phiền anh thêm rồi” Diệp Thiến Nhi nói xong còn cúi người xuống, bày tỏ sự áy náy trong khoảng thời gian này, nói thật, cuối cùng vẫn cảm thấy có đôi lúc, tự bản thân xử lý đúng là chẳng ra sao, cũng chẳng có đủ chân thành.

“Ở đây thì có gì mà phải áy náy chứ là chuyện tôi nên làm mà thôi đừng để trong lòng làm gì” Anh ta nở nụ cười, có chút không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hoắc Minh Dương tự nhiên sẽ vui lòng để cho Diệp Thiến Nhi đi thăm Hà Vân Phi, anh ta chẳng qua cũng chỉ là gió theo chiều nào thì thuận theo chiều đó, nhân tiện để cho bà chủ Hoắc không nói ra lời từ chối được thôi.

“Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ cần chị ấy sống tốt, tôi có ngã một mình thì cũng chẳng sao cả” Tận đáy lòng cô ta rất rõ ràng, chính mình cũng có rất nhiều chỗ không tốt, chỉ là ngại có mặt Hoắc Minh Dương ở chỗ này, cô nhất định phải từng phút từng giây mà làm tốt bổn phận của chính mình mới được.

“Anh có từng nghĩ qua chưa, nếu ngay tại lúc dừng xe ở nơi này, thì anh nên nói gì với anh ta đây?” Lữ Hoàng Trung rất tò mò, Diệp Thiến Nhi khi đối xử với anh ta và khi đối xử với Hoắc Minh Dương có gì khác nhau không.

Hoắc Minh Dương, cho dù là về phương diện nào, đối với Hà Phi Vân mà nói thì đều không phải là lựa chọn tốt nhất, nói về tiền tài, Hà Vân Phi vốn dĩ cũng không phải là một người quá tham lam, còn về phương diện khác thì càng không biết nên nói là tốt hay xấu nữa.

“Tôi từng nghĩ qua rồi, vấn đề này không có khả năng tồn tại về mặt giả thiết, nếu Hoắc Minh Dương thật sự ở ddaaya thì, tôi sẽ không đi thăm chị của tôi đâu” Bởi vì chỉ cần có Hoắc Minh Dương, thì Hà Vân Phi cũng không còn cần cái gì nữa.

Có điều là tại sao có thể ở trước mặt Lữ Hoàng Trung mà nói ra lời này chứ.

Không khỏi làm cho anh ta quá đau lòng rồi đi, cho nên, dứt khoát mà chọn im lặng không nói vậy.

“Nếu cô có cần gì thì nói với tôi ngay là được, chúng ta liền thuận tiện mang đi gặp chị cô luôn, nói cho cùng thì cũng không thể mang tay không mà đến đi” Lời đề nghị của Lữ Hoàng Trung vô cùng đúng trọng tâm, thế nhưng những vật này cũng đã được chuẩn bị đầy đủ khi ở Nhật Bản rồi.

“Không có gì, chỉ cần chuẩn bị đến gặp chị ấy là được rồi, làm phiền anh rồi” Hà Vân Phi đang ăn cháo ở trong nhà, cô một ngụm cũng ăn không vô, là do bị ép cả, Hoắc Minh Dương dích thân qua đây chăm cô, nếu không ăn thì sẽ dùng miệng, nên mới ép được cô đi vào khuôn khổ.

Mỗi lần ăn một ngụm thì đều phải liếc mắt một cái, tỏ vẻ vô cùng bất mãn với anh.

Người đàn ông này cũng quá bá đạo rồi đi, làm cho cô không có cách nào đối phó được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện