Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 347


trước sau

Advertisement

Chương 347: Nịnh nọt

 

“Đúng đúng đúng, tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt con bé, con đến lúc đó đưa con bé quay lại, cái gì cũng không để con bé làm, lúc đầu là hoàn toàn không nghĩ tới vậy mà là con gái của người”, nhìn thấy bà Hoắc bộ dạng chân chó như vậy, Hà Vân Phi chỉ muốn cười, không nghĩ tới có một ngày bà ta sẽ ở trước mặt cô để lộ ra một mặt như vậy.

“Vậy mẹ không cần nghĩ lung tung, nếu như có chuyện gì có gì cần tới? Con đều sẽ tìm người, nhưng mà con hiện tại không có cái gì cần đến, mẹ chỉ cần giữ tốt bản thân là được”, khi nói khóe miệng còn mang theo ý cười, dường như là cùng bà Hoắc tiếp tục xu nịnh.

Người giúp việc có thái độ đều đã bắt đầu hoài nghi mối quan hệ giữa những người này, nhưng mà lại không dám tùy tiện đưa ra khẳng định.

“Ừm…chuyến này cô quay lại có chuyện gì sao? ”, Hoắc Minh Vũ lát sau đã hỏi đúng trọng điểm, hiện tại đều mang người gặp gia trưởng rồi, kết hôn này cũng là chuyện sớm muộn.

“Đương nhiên có việc, đứa con gái này của ta hiện tại đã lớn như vậy, vẫn phải để nó mau chóng kết hôn đi!”, bà một bộ dáng mẹ hiền, giống như thật sự lo lắng con gái ruột của mình vậy, làm cho Đinh Thanh Uyển âm thầm không biết trợn trắng mắt biết bao nhiêu cái.

Nói đến liền giả bộ, lúc đó, đối với Tô Thanh Anh không phải vẫn tốt như Vậy sao.

“Dì, con người dì sao lại tốt như vậy, con thật ngưỡng mộ chị khi có người mẹ tốt như dì”, Đinh Thanh Uyển bộ dáng nịnh hót, đúng lúc khiến bầu không khí rất ngượng ngùng, ngay cả hướng mẹ Hoắc rất xem trọng cô ta đều là bối rố.

Đinh Thanh Uyển trước đó vẫn luôn biết như thế nào biểu hiện tốt hiện tại biểu hiện khiến bà ta có chút thất vọng.

“Đúng vậy, thật là ngưỡng mộ, bà đối với con dâu tôi cũng quá tốt” Không được để Hoắc gia mất mặt, bà †a cố văng da đầu tiếp lời Đinh Thanh Uyển.

Nói xong còn giận dữ liếc nhìn Đinh Thanh Uyển một cái, để cô ta ít nói đi chú ý một chút.

Nhưng mà Đinh Thanh Uyển không hề để ý, cô ta đã xác định được vị phu nhân này có thân phận phi phàm.

“Được rồi, hai người các người không cần nói thêm nữa, phu nhân cũng mệt rồi, mau chóng để bà ấy đi nghỉ ngơi đi”, Hoắc Minh Dương đối với mẹ mình có chút không hài lòng.

Cũng ngăn cản Đinh Thanh Uyển tiếp tục mối quan hệ, rất rõ ràng bà Charles đã không còn rất cao hứng.

Không nghĩ tới Hoắc Minh Dương sẽ hiểu chuyện như vậy, Hà Vân Phi không biết nên nói gì tốt, chỉ là trong lòng ấm áp, giống như là có thứ gì đó xẹt qua.

“Chết trí nhớ này của tôi, người vừa mới tới, từ phương xa lặn lội qua đây, tôi còn nhiều lời như vậy, đều là lỗi của tôi ”, bà Hoắc mau chóng tiếp lời anh nói, hiện tại anh nói đều phải xem sắc mặt của Hoắc Minh Dương.

Hà Vân Phi có chút ngượng ngùng ngồi ở chỗ này, không biết cô hiện tại xuất hiện ở đây rốt cuộc có tác dụng gì.

Chỉ cảm thấy bà Hoắc đối với bà Charles quá mức nhiệt tình, đây mới là nguyên nhân Hoắc Minh Dương đưa cô quay lại.

Đợi tới khi bà Hoắc đưa bà Charles lên tầng đi tìm phòng, hai người đi ở trước mặt.

Cô cố ý đi ở sau cùng, Hoắc Minh Dương cố ý hay là vô ý, đi theo sau cô, đợi sau khi bà Hoắc lên tầng, mở miệng nói: “Em không cần nghĩ lung tung điều gì, tất cả đều đã có anh ở đây”, khi anh nói ngữ khí có chút gượng gạo, không biết là tại vì sao cảm giác bản thân thiếu đi thứ gì đó.

“Không có gì cũng không được nghĩ nữa, lên tầng thôi”, thật ra trong lòng ít nhiều có chút không nỡ, từ lúc bắt đầu lo lắng đến bây giờ, đã không biết có bao nhiêu thứ khó chịu, trong lòng dường như có chút không thoải mái.

Dựa vào cái gì đối với cô chính là một kiểu thái độ khác, nhưng mà lời nói này làm sao có thể nói ra.

Cô còn muốn cùng Hoắc Minh Dương tiếp tục ở bên nhau, liền không thể cùng bà Hoắc lộ ra tức giận.

Năm đó cô chính là nhẫn nhịn như vậy, hiện tại chỉ là muốn tạm thời không nên bởi vì loại chuyện này mà tức giận, cô lại hoàn toàn không nghĩ tới, nhẫn nhịn như vậy cuối cùng có một ngày là muốn bộc phát, mà đến lúc đó bộc phát ra chính khủng bố không tầm thường, càng không phải đơn giản như cô nghĩ có thể chấp nhận được.

Có lẽ từ lúc bắt đầu vẫn là biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất,

ã không còn nhiều cách như vậy nữa, chỉ là hy vọng tạm thời cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, không nên bị nhiều tác nhân bên ngoài ảnh hưởng.

Anh ở đẳng sau, nắm lấy tay Hà Vân Phi, muốn khiến có thể tỉnh táo một chút, không nên bởi vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân anh.

Hà Vân Phi quay đầu lại, nhìn thấy anh bộ dạng một mặt âm u của anh, không biết anh thế nào lại đang ưu tư điều gì: Làm sao vậy?” “Nếu như em không vui, anh sẽ đưa em về nhà”, khi anh nói tới đây, anh nhìn vào mắt Hà Vân Phi, chỉ cần cô nói phải, anh liền đưa theo cô rời khỏi như thế.

Cái gì đều có thể không quan tâm, cái gì đều có thể không cần, chỉ cần Hà Vân Phi vui vẻ.

Phần thích và yêu này khiến cô không tìm được lý do từ chối, lắc lắc đầu.

“Anh không cần nghĩ nhiều, em thật sự không có suy nghĩ gì khác” Trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng mà nhìn thấy anh như vậy, tất cả khó chịu của Hà Vân Phi đều tan như mây khói.

Bởi vì thích anh, vì vậy tình nguyện chấp nhận tất cả của anh.

Cũng bao gồm cả gia đình anh.

Lên đến tầng trên, bà Charles xem xét một chút căn phòng, rất vừa ý: “Quả nhiên Hoắc gia không phải tâm thường.” “Bà quá lời rồi, nhà bà bên đó cũng sang trọng không kém”, lời bà ta nói là lời trong lòng, chỉ cần đã từng đi qua nhà bà Charles, ai đều khen một tiếng khí thế, bà cũng không hề khiêm tốn, gật gật đầu: “Thực ra cũng bình thường, trong nước có lẽ rất ít kiến trúc như vậy”

Bà nói xong giơ tay biểu ý Hà Vân Phi qua đó: “Ta không dễ gì quay lại, còn mang theo quà cho con. ”, nói xong người hầu nữ đi theo bà Charles quay lại, mau chóng lấy ra đồ vật đã chuẩn bị xong.

Mỗi người đều có quà, chỉ là quà cho Hà Vân Phi nhiều hơn một chút.

Đây đều là bà có tâm chuẩn bị, đặc biệt là của Hà Vân Phi.

“Đồ vật quý trọng như vậy, con không thể nhận”, cô nhìn thấy bị dọa một trận, loại ngọc tinh khiết này, kể cả cô có không biết nhìn, cũng có thể nhìn ra đại khái.

“Ây da, ta chỉ có con là con gái, có gì phải ngại cơ chứ”, bà giằng co không đồng ý nhất quyết đưa cho Hà Vân Phi, theo bà thấy Hà Vân Phi là một cô gái ôn nhu chu đáo, một cô gái đơn giản đơn thuần.

“Bà sao lại đối với cô ấy tốt như vậy?”, bà Hoắc ngưỡng mộ nhìn cô, không nghĩ tới Hà Vân Phi chỉ chết có một lần, vậy mà vận khí trở nên tốt như vậy, khuôn mặt này đeo lên đều đẹp thành thế kia.

“Cầm chắc lấy, mẹ cho con, về sau con dùng cách khác bồi đáp là được”, Hoắc Minh Dương thật sự hiểu ý của bà Charles, đối với bà Charles mà nói, tiền vốn không có ý nghĩa gì, quan trọng nhất chính là Hà Vân Phi.

“Cảm ơn người, mẹ, vậy con trước nhận lấy vậy”, cô tự nhiên nhận lấy đeo lên tay, chỉ cảm thấy thứ này nặng chịt, đều là tình yêu thương của bà Charles dành cho cô.

Hoắc Minh Dương có như không có nhìn bọn họ, hai người giông như quan hệ giữa Hà Vân Phi và bà Charles vốn hồng hề đơn giản như vậy.

Hà Vân Phi có chút đau đầu, đột nhiện lát sau cam thấy đầu có chút choáng váng.

Cô cảm thấy giống như mất đi một nữa sức lực, đồ vật trước mắt đều mờ mờ ảo ảo không nhìn được rõ: “Con không biết nên nói gì mới tốt, chỉ là hiện tại đầu rất đau, sau đó có chút không được thoải mái, nếu như có gì cần đến hoặc là có chuyện gì mau chóng nói với con.” Nói xong câu này, cô liền mơ hồ ngất đi.

Thời gian này liền cảm thấy bản thân không thoải mái, không biết là chuyện gì.

Cô ngất đi, dọa Hoắc Minh Dương một trận, giây sau anh liền đưa tay ôm lấy cô, vậy mới không ngã xuống.

“Vân Phị, tỉnh lại..” Anh kêu lên một tiếng, mới ý thức được cô là thật sự hôn mê rồi.

“Mau gọi xe cứu thương” Anh nhanh chóng chạy thẳng xuống dưới nhà, gọi người đến giúp, lo lắng không ngừng, chỉ sợ Hà Vân Phi có mệnh hệ gì.

Mẹ Hoắc muốn đi xem, đều bị Hoắc Minh Dương cự tuyệt, anh ôm chặt lấy Hạ Vân Phi, khiến mẹ Hoắc không biết nên nói thế nào mới tốt.

“Để mẹ xem xem” “Không cần đâu, không có vấn đề, người tiếp tục trước nói chuyện đi, con đưa cô ấy đi xem thử” Đối với anh mà nói, không có bất cứ ai có thể tổn thương Hà Vân Phi, chỉ cần anh có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cô ấy.

Bà Charles lo lắng nheo lông mày, không biết Hà Vân Phi ở trong nước rốt cuộc đã phải chịu đựng điều gì? Nếu như thật sự không được, bà có ý định đưa cô quay lại nước ngoài.

“Minh Dương, mau chóng gọi bác sĩ đến khám cho con bé đi”, lo lắng không thôi, nếu như Hà Vân Phi xảy ra chuyện gì trong lòng bà sẽ rất khó chịu.

Hà Vân Phi được đưa vào bệnh viện, bà Charles vừa tới liền đi theo đến bệnh viện, bà Hoắc nheo lông mày.

Người phụ nữ này thân thể yếu như vậy, sau này làm sao sinh con đẻ cái cho Hoắc gia.

Hoắc Minh Dương lo lắng đến không ngừng, cả đầu lông mày nheo chặt lại, một câu cũng không nói.

Đúng lúc hôm nay Tô Thanh Anh đến bệnh viện khám bệnh, liền nhìn thấy Hoắc Minh Dương vội vàng đi qua, cô ta mau chóng đi về trước, nhưng mà Hoắc Minh Dương ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô ta một cái.

Liền như vậy từ trước mắt cô ta rời đi.

Không biết Hoắc Minh Dương bị làm sao mà trở nên lạnh nhạt như vậy, đến cả chào hỏi cũng chẳng thèm chào cô ta một tiếng, có chút lo lắng, có chút chống đỡ không nổi.

Lại đi vài bước, liền nhìn thấy người Hoắc gia đều đứng ở cửa, ở giữa dìu theo bà Hoắc và một bà cụ.

“Dì, sao dì lại đến bệnh viện là ai xảy ra chuyện gì sao?”, cô ta bước đến nói với bà Hoắc.

Vừa nghe thấy tiếng Tô Thanh Anh, bà Hoắc liền không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ sợ Hoắc Minh Dương nhìn thấy.

“Sao dì lại đến bệnh viện?”, bà muốn tránh đi, không muốn cùng cô ta tiếp tục nói chuyện.

“Không, là Minh Dương..”, bà ta nói được một nửa, liền không nói tiếp nữa.

Tô Thanh Anh cũng hiểu ra, cô ta biết có thể khiến Hoắc Minh Dương bận rộn như vậy , gấp gáp đến cái gì cũng mặc kệ không quản, cũng chỉ có người phụ nữ kia.

“ồ, là chị, hi vọng cô ấy có thể sớm tốt lên: Cô ta có ngày hôm nay, đều là nhờ Hà Vân Phi ban cho, nếu như không phải Hà Vân Phi, hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

“Ừm, cảm ơn cháu hiếm có người độ lượng như cháu.” Cô ta liếc nhìn một cái, là bà Charles, không nghĩ tới bà vậy mà cũng quay lại: “Phu nhân người cũng là tới xem chị sao?” “Đúng vậy, cháu đến bệnh viện làm gì, không sao chứ?”, bà quan tâm một chút, nhưng mà cũng chỉ là lấy lệ, hỏi cũng không có chút quan tâm.

“Không sao, cháu chỉ là có chút đau dạ dày”, chuyện cô ta bị trầm cảm, không có cũng không có bất cứ ai nói, dù gì đó cũng không phải là thứ mà Hoắc Minh Dương quan tâm, cô ta nói gì cũng vô tác dụng.

“Ừm, vậy cháu về nhà nghỉ ngơi sớm chút”, bà không có tâm ý đặt trên người Tô Thanh Anh, hiện tại cả đầu đều là Hà Vân Phi, không biết nên nói gì, dù sao rất nhiều lúc, đều có rất thứ không thể nói ra.

“Ừm, vậy cháu quay về trước” Đợi khi Tô Thanh Anh nói xong, Hoắc Minh Dương trùng hợp quay lại.

“Con đều sắp xếp xong rồi, mọi người ở đây cùng con đợi cô ấy ra”, Hoắc Minh Dương thật sự rất lo lắng cho Hà Vân Phi.

Anh đều không nhìn Tô Thanh Anh một cái: “Minh Dương, thật trùng hợp.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện