Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 310


trước sau

Advertisement

Chương 310: Gần tan vỡ

 

Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại dùng loại thái độ không cho phép nghi ngờ này, xuất hiện ở bên cạnh cô.

“Em đang không tin anh sao? Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, anh hy vọng anh có thể cùng em ở bên nhau, cũng hy vọng em có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chờ chúng ta trở vê hết thảy cũng sẽ lắng xuống, sẽ không khiến cho em bị uất ức” Hoắc Minh Dương hận không thể tỏ thái độ cho cả thế giới biết, nói không cảm động là giả, nhưng như vậy, cô có áp lực không nhỏ.

Thậm chí so với tưởng tượng còn lớn hơn, Hoắc Minh Dương như vậy khiến cho cô từng bước một sa vào, hoàn toàn quên mình, trở nên không giống như là mình nữa.

Nhưng cô không có biện pháp gì, trong lòng muốn cự tuyệt, miệng làm thế nào cũng không nói ra nổi, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, cuối cùng thấy dáng vẻ Hoắc Minh Dương hài lòng.

Từ trước đến nay cô vẫn không hề thở phào nhẹ nhõm, giống như chuyện một mực chận ở trong lòng, lập tức bị tháo gỡ.

“Cám ơn em, anh rất hạnh phúc” Nói xong Hoắc Minh Dương ôm lấy cô, có thể cảm giác được anh cười, tim anh đập, còn có cảm giác an toàn anh cho.

Khiến cho cô cứng người tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.

“Em…” Cô nói một chữ, rôi liên ngậm miệng, ai cũng biết tình huống bây giờ căn bản cũng không phải do cô suy nghĩ nhiều, ai cũng hiểu tâm tư Hoắc Minh Dương, nếu khiến cho người đàn ông này ngoan ngoãn nghe lời, trên căn bản là chuyện không thể nào.

Hai người dọn dẹp xong, xách hành lý mang đi, bỗng nhiên bị Hoắc Minh Dương gọi lại.

Cô không hiểu nhìn Hoắc Minh Dương một cái. Sao vậy?” “Cửa thật là nhiều ký giả, một lát em hãy cùng ở sau lưng anh” Nói xong cẩn thận cầm cái mũ cùng kính râm cho cô.

Lần này, anh thật sự muốn bảo vệ người đàn bà này, không có bất kỳ nguyên nhân nào, chẳng qua là đơn thuần từ yêu thương.

“Em… Sẽ không trở thành gánh nặng cho anh chứ?” Nói không lo lắng là giả, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, đoán chừng cũng không có chuyện gì lớn“Anh có thể nói với mọi người là không cân em hay không?” “Tại sao, em yên tâm đi, là anh lựa chọn em: Lời anh mang hiệu quả trấn an khác thường, khiến cho Hà Vân Phi không lộn xôn nữa, ngoan ngoãn nghe lời.

Người đàn ông này có đủ mị lực, có thể làm cho một người đàn bà không cách nào kháng cự, đi theo anh từng bước một ra ngoài.

Mới vừa xuống bậc thêm thì có một đống ký giả chạy tới. Trong lòng có chuẩn bị, cô chẳng qua nhàn nhạt nhìn ký giả, cũng không có biểu hiện quá nóng nảy hay không nhịn được.

Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể có mặt mũi khiến cho Hoắc Minh Dương chấp nhận phỏng vấn.

Hai người không nói câu nào, Hoắc Minh Dương kéo cô vào bãi đậu xe, có mấy người chận lại phía trước xe, không cho bọn họ rời đi.

Hoắc Minh Dương nhấn kèn rất nhiều lần, có mấy người này rõ ràng thấy, biết Hoắc Minh Dương không thể lái xe, chỉ đứng bất động ở đó.

Mắt thấy Hoắc Minh Dương kiên nhãn trước báo chí, cô mới định xuống xe, Hoắc Minh Dương bỗng nhiên chạy xe, lui về phía sau một bước, quả nhiên người trước mặt bị sợ né ra, anh trực tiếp lái xe đi, cũng không do dự.

Nhưng lại dọa Hà Vân Phi giật mình “Anh làm gì vậy, đó là người sống đó, người còn sống sờ sờ, làm em sợ chết khiếp.” Cô nức nở, suýt chút nữa bị Hoắc Minh Dương dọa khóc.

Anh làm sao dám như vậy, loại chuyện này cũng làm, lỡ như xảy ra sự cố, lỡ như mấy người kia không phản ứng kịp…

“Không cần lo lắng, đừng nghĩ nhiều.” Lên tiếng trấn an Hà Vân Phi, sau đó liền bắt đầu chuyên tâm lái xe.

Dẫu sao rất nhiều thứ không có biện pháp thay đổi, cô cũng không muốn thay đổi.

Bây giờ lên xe, nhảy xe cơ bản là không thể nào, chỉ trong chốc lát, trong đầu cô vòng vo vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn thở dài nhận thua.

“Em thua trong tay anh.” Không biết nên nói cái gì, nhưng tóm lại là tốt, dẫu sao rất nhiều thứ cũng không còn đường lui.

“Em lo lắng bọn họ làm gì, cũng không phải chuyện gì lớn, căn bản không cần nghĩ, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.” Anh tự nhiên biết nên làm cái gì, Hà Vân Phi than thở không bằng, mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, có thể thoát thân trước mặt nhiều người.

Không phải điều người bình thường làm được.

“Nói thế nào anh cũng có lý, nghe anh” Cô ngoan ngoãn nghe lời, dù sao mình cũng không cần bận tâm cái gì, cái gì cũng đã có Hoắc Minh Dương.

Nơi này cách phi trường rất xa, cô đã biết nên làm gì, không nên làm cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng biết đã có anh, tay đặt ở trên cánh tay Hoắc Minh Dương, cảm giác được thân nhiệt anh.

Thấy cô cẩn thận, Hoắc Minh Dương quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô hai mắt ngấn lệ.

“Khóc cái gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh không biết là chuyện gì xảy ra, Hà Vân Phi như vậy, khiến cho anh hơi khó chịu, lòng giống như là có một lỗ hổng, khiến cho anh không biết nên làm cái gì mới phải.

“Tô Thanh Anh vào ở nhà họ Hoắc?” Cô khá kiềm chế, đều là gân đây những chuyện xoắn xuýt giữa bọn họ, khiến cho cô không có cách nào tỉnh táo suy tính vấn đề giữa bọn họ.

Khoảng thời gian này cô làm như kiên cường quá lâu, bây giờ rốt cuộc không nhịn nổi, làm bất cứ chuyện gì, khi bắt đầu vẫn có thể xử lý đơn giản, bây giờ hoàn toàn không có cách nào, cô bối rối thay đổi hiện trạng, không biết người đàn ông này rốt cuộc có thể tin cậy được hay không.

“Anh hy vọng em yên tâm về anh một chút” Anh cười một tiếng, trong mắt Hà Vân Phi không tín nhiệm rõ ràng như vậy, rõ ràng đến anh nhìn đều khá là đau lòng.’Em không nói anh có gì không tốt, chỉ cần anh quyết định, em đều chiều ý anh, nhưng nếu như anh cảm giác chuyện không chắc chắn, cũng không cần bất kỳ bảo đảm nào.

Lời cô nói rõ ràng cho thấy không tín nhiệm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này đã mất đi điều khiến cho cô tín nhiệm, ban đầu cảm thấy người có thể tin được, bây giờ không thể dựa vào.’Xem ra em cứ mãi không tin tưởng anh như vậy à?” Trong giọng nói anh tràn đầy mất hứng, không ngờ Hà Vân Phi sẽ nói ra như vậy.

Như vậy hình như là trách cứ anh không chăm sóc kỹ cô vậy, khoảng thời gian này vẫn dùng mọi cách dễ dàng tha thứ đối với cô, lại đổi lấy hồi báo như vậy:Anh bây giờ thật sự mệt mỏi, từ sau chuyện của Tô Thanh Anh, tính tình em, thái độ em cũng cứ chấp nhất như vậy, bất kể anh nói gì em đều là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.

i gì cũng nén ở trong lòng, biểu cảm trên mặt cho tới bây giờ không hề tốt hơn, không cho anh thấy được một tia an ủi nào” Xe ngừng ở ven đường, anh cảm giác tâm huyết mình đều bị Hà Vân Phi tổn thương, căn bản cô không tôn trọng cũng không cân nhắc cảm nhận của anh, chỉ là dựa vào tâm trạng mình tùy tiện chà đạp tự trọng của anh.

Cảm giác này rất không tốt, không tốt đến nỗi anh căn bản bất lực kháng cự nội tâm mình, thậm chí bắt đầu hoài nghỉ quyết định của mình, nếu như cô không cùng Hoắc Minh Dương đi tới ngày hôm nay, có lẽ cái gì cũng không có.

“Anh nói lời này là ý gì? Cho nên bây giờ anh đang oán trách bất mãn sao? Anh cảm thấy em không làm được như anh muốn đúng không?” Cô bắt đầu tranh cãi, nếu đổi lại là ai xảy ra chuyện như vậy, bị tất cả mọi người mắng cũng sẽ không chịu nổi, cô chỉ là một người đàn bà thông thường, không có bản lãnh gì, càng không thể không câu chấp như anh vậy.

Hà Vân Phi nổi nóng, Hoắc Minh Dương lại không muốn gây gổ cùng cô, hành trình đều đã sắp xếp xong, “Em có thể đừng ích kỷ như vậy được không.

Nói thật, thật không dễ dàng thay đổi như tưởng tượng, dáng vẻ một số thứ đã thành cố định, cô cũng dần dần trở thành dáng vẻ mình muốn.’Chúng ta đừng ồn ào nữa, đi tới hôm nay đã là không dễ dàng, anh không muốn giữa đường quay đầu lại” Anh tiếp tục nổ máy xe, Hà Vân Phi càng khóc lợi hại hơn, lần này vì tim mình đau, người đàn ông này căn bản không đáng để cô thích, uổng phí cho đi nhiều như vậy.

“Được rồi, đừng khóc nữa” Anh không đành lòng, một cái tay sờ đầu cô, vừa trấn an cô.

Vừa cố chịu lại không bỏ được, căn bản không biết nên làm cái gì mới đúng, anh giống như nợ Hà Vân Phi, cái gì cũng phải theo cô, “Có phải em nợ anh hay không vậy” “Không có, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoan đi, còn rất xa, ngủ một giấc đi” Hoắc Minh Dương nói xong đưa tay xuống ghế sau với tay cầm một cái chăn để cô đắp trên người.

Người đàn ông quan tâm cùng ấm áp khiến cho cô lưu luyến, nghĩ đến đãi ngộ trước đây ở Nhà họ Hoắc bây giờ hoàn toàn không giống, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở.

Cầm chăn, cô suy nghĩ muốn nói xin lỗi Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi bởi vì tủi thân, liền không khống chế được tâm trạng, bây giờ nhìn lại chỉ biết khiến cho Hoắc Minh Dương lo lắng, cũng không có ảnh hưởng gì tốt, điều này làm cho cô nhức đầu””Thật xin lỗi” Ba chữ nói dễ dàng, nhưng cũng không có tác dụng gì, chuyện nên xảy ra vẫn phải xảy ra.

Cô ở bên này, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tô Thanh Anh, bởi vì mẹ Hoắc lo lắng sức khỏe Tô Thanh Anh, liền đón cô về nhà, một là vì bồi thường, hai là vì chăm sóc kỹ Tô Thanh Anh, cố gắng hết sức để cho chuyện này dàn xếp ổn thỏa.

Làm gì được, Hoắc Minh Dương một lần cũng không trở về, điều này tỏ rõ có bất mãn đối với Tô Thanh Anh.

Nhưng cũng chỉ có thể hầu hạ cô đàng hoàng, rất sợ có cái gì khiến cho Tô Thanh Anh không hài lòng, làm khó Đinh Thanh Uyển, cả ngày phải theo hầu Tô Thanh Anh.

Hai người thường xuyên qua lại ngược lại rất nhiều chỗ không hẹn mà hợp cạ.

Bất mãn của hai người các cô đối với Hà Vân Phi đều lớn như nhau, tựa hồ là đồng bệnh tương lân, hai người rất hợp tính, Đinh Thanh Uyển dứt khoát ở lại chăm sóc Tô Thanh Anh, cô cũng không làm phải cả ngày chỉ ở Nhà họ Hoắc hưởng phúc.

Chỉ là nghĩ đến bây giờ Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, liền vô cùng khó chịu.

“Cô đang suy nghĩ gì, sẽ không nhớ Hoắc Minh Dương chứ” Cô hơi giật mình, không biết người đàn bà này tại sao còn chưa từ bỏ ý định.

“Nếu không thì sao? Hà Vân Phi kia có gì tốt” Cô nằm trên giường bệnh, cả ngày cũng không xuống giường được, mỗi ngày không có chuyện làm, không biết nên làm gì mới phải, dứt khoát ngày nào cũng ở nhà gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương, nhưng mà đều trong trạng thái tắt máy.

“Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ anh cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, nào có rảnh nhớ cô” Đinh Thanh Uyển ngồi một bên cắn hạt dưa không nhịn được nói với Tô Thanh Anh.

Cười nhạo cô ta tự mình đa tình.

Mặc dù Tô Thanh Anh rất không vui, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua là lúng túng cười một tiếng, “Tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, tôi coi như biết tại sao Hoắc Minh Vũ coi thường cô, kết hôn hay không kết hôn cũng không có gì khác nhau.” Hai người các cô cũng không phải quá hợp tính với nhau, nhiều lắm là bởi vì có Hà Vân Phi làm tham chiếu, mới †ỏ ra quan hệ các cô cũng không tệ lắm.

Thật ra thì hai người sớm đã chướng mắt nhau không phải ngày một ngày hai, thân phận Đinh Thanh Uyển bây giờ không hề thấp hơn so với Tô Thanh Anh, trực tiếp nói, “Cô không biết tôi là mợ hai Nhà họ Hoắc Nhị sao, nếu như cô giỏi, chúng ta đã là người một nhà.” Lời này cũng là nhắc nhở cô, cho dù khó chịu hơn nữa, cũng không thể coi bọn họ như một được.

Dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng, nói nhiều vô ích.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện