Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 304


trước sau

Advertisement

Chương 304: Lúng túng trên bàn rượu

 

Người khác không bị bọn họ ảnh hưởng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra “Bác sĩ Lữ, sau khi trở vê cậu bận vậy à, gọi cậu mãi cũng không tới, hôm nay tổng giám đốc Hoắc vừa gọi đã tới rồi.” “Nói chuyện coi mắt trước đi, tôi không tin đâu, bây giờ hỏi cậu này, có phải cậu cưới vợ thật không.” Mọi người bị kích động, bắt đầu hỏi rối rít.

Còn không biết rốt cuộc Lữ Hoàng Trung có chuyện gì xảy ra, cũng không  biết có chuẩn bị gì, bất quá có thể khẳng định là, không cần biết làm sao, cũng không có biện pháp thay đổi suy nghĩ của Lữ Hoàng Trung bây giờ.

Cô cũng biết mình quả thật đã làm sai điều gì.

“Tôi… Cái đó, muốn ăn cái gì, bây giờ chắc là thức ăn hơi nguội.” Cô ân cần hỏi, Hoắc Minh Dương một bên không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, nhưng Hà Vân Phi cảm giác nhiệt độ bên cạnh lập tức thấp mấy độ.

“Không sao, tôi ăn đại là được, không đói bụng. ngược lại Lữ Hoàng Trung tính khí rất tốt, cũng không hỏi cái gì, chẳng qua nhàn nhạt nói một  câu.

Lữ Hoàng Tâm ngược lại nhìn Lữ Hoàng Trung mặt đầy khó chịu, “Anh, anh biết chị Hà này muốn cùng anh Dương kết hôn chưa, còn không chúc mừng đi” Cô cố ý, biết rõ Lữ Hoàng Trung thích Hà Vân Phi, hết lân này tới lần khác Hà Vân Phi cùng người khác ở bên nhau, cũng không muốn cô cùng Lữ Hoàng Trung ở bên nhau.

đàn bà mang theo đứa bé vẫn có thể mồi chài đàn ông cũng là có bản lãnh.

Nhưng cô vẫn không thích“Tôi không biết nên nói cái gì cho phải, chị, chị phải hiểu rõ ràng, bất kể như thế nào chị cùng anh tôi cũng không thể” Cô dứt khoát cự tuyệt, trong lòng vô cùng không hài lòng.

Ai cũng biết quan hệ giữa Hoắc Minh Dương cùng Lữ Hoàng Trung, bây giờ bởi vì người đàn bà này, đã tràn ngập nguy cơ.

“Được rồi, đừng rắc rối nhiêu như vậy, Tâm, cô xem thử anh cô muốn ăn cái gì” Hoắc Minh Dương chịu nhịn, nói với Lữ Hoàng Tâm, không muốn Lữ Hoàng Tâm dính vào chuyện giữa Hà Vân Phi cùng Lữ Hoàng Trung.

Tính khí anh tốt khác thường, tốt đến nỗi khiến cho Hà Vân Phi khá là giật mình.

‘Không có, sau này chăm sóc em Phi tử tế là được.” Lữ Hoàng Trung gọi Hà Vân Phi thân mật như vậy, khiến cho tất cả mọi người đang ngôi đều trợn mắt hốc mồm.

Không biết giữa bọn họ có chuyện gì, nhưng tóm lại là chuyện mọi người đều không biết.

Điều này cũng không tiện hỏi kỹ, nhưng ai cũng ngửi ra mùi vị hóng hớt được.

Nếu Lữ Hoàng Trung cũng không nói, người khác tự nhiên càng không nói tới, chẳng qua là lắng lặng nhìn ba người.

Cảm giác giấu giếm mãnh liệt, lại không người nào dám nói chuyện.

” Ngày mốt tôi mang Vân Phi đi, tôi sợ cậu sẽ nhớ cô ấy, cho nên vội vàng đưa cô ấy đến gặp cậu.” cho dù quan hệ Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung có khá hơn nữa, gặp phải chuyện Hà Vân Phi tất cả đều có một chút đối địch.

Nói không để ý, nhưng nói thế nào thì nói, đối với vấn đề lãnh thổ đều không thể chia nhỏ, điều này không có gì nghi ngờ.

Cô rõ ràng cũng biết điều này, không cùng Hoắc Minh Dương tranh cãi.

Lữ Hoàng Trung biết suy nghĩ của Hà Vân Phi, không muốn làm khó cô, trên mặt một mực mỉm cười, “Chỉ cần em có thể hạnh phúc, muốn làm gì cũng được, ở trong lòng anh, em và Tâm đều là em gái.” Thốt ra lời này, mọi người lập tức liền biết quan hệ giữa ba người.

Nghĩ đến cũng không phải là không có lý, dẫu sao Lữ Hoàng Trung và Hà Vân Phi nhìn thế nào cũng không thoát được liên quan.

“Đúng vậy, anh, anh vốn là tử tế, em cũng không biết nên làm sao khen anh bây giờ.’ Lữ Hoàng Tâm khá tức giận, nhưng đối với anh mình lại không thể làm gì.

Trong lòng biết rõ có một số việc không giấu được, nhưng anh hết lần này đến lần khác lấp liếm cho qua, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt cũng sẽ cứu Hà Vân Phi.

Cô không muốn, không cần biết là anh Dương hay là anh, cũng chỉ vì Diệp Tĩnh Gia mà trở nên như vậy.

“Được rồi, nếu các người hòa hợp như vậy, tôi chỉ còn biết hâm mộ” Lúc cô nói chuyện, khó che giấu khó chịu trong lòng.

Cũng không biết phải nói thế nào mới phải, luôn cảm giác mình không cần biết làm sao làm cũng không có cách nào thay đổi một số thứ, đặc biệt là bây giờ, lúc này, cô cũng không có cách đi thay đổi người trước kia một mực cố chấp.

Trong lòng có vướng mắc không thể buông, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn Hà Vân Phi cùng Hoắc Minh Dương cứ rời đi như vậy.

Dần dần không còn cố chấp ban đầu kia, cũng từ từ không quan tâm Hà Vân Phi sẽ như thế nào, không quan tâm Hoắc Minh Dương như thế nào, anh chỉ cần lẳng lặng chúc phúc là được.

“Anh đang suy nghĩ gì?” Đã không ai nói gì đến chuyện ba người họ nữa, Lữ Hoàng Tâm hỏi bên tai Lữ Hoàng Trung.

Nhìn dáng vẻ anh thương tâm khổ sở như vậy còn giả bộ trấn định, cô không quá nhẫn tâm.

“Không có, anh chẳng qua là cảm thấy nếu tính chiếm hữu của anh mạnh hơn, có lẽ bây giờ có thể rất hạnh phúc.” Nhưng như vậy, Hà Vân Phi nhất định sẽ không hạnh phúc.

Vì cô có thể cười xán lạn giống như ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, anh đã từ bỏ rất nhiều thứ, căn bản không có mục đích nhiều như vậy, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình nên làm gì không nên làm gì.

Dần dần biết, rất nhiều thứ, không phải anh muốn là có thể có được.

Nhìn biểu cảm anh nghiêm túc nhìn Hà Vân Phi, trên mặt anh lại mang mỉm cười hài lòng, lập tức biết anh đối với Hà Vân Phi thích nhiều thế nào.

“Tại sao anh thích cô như vậy.” Hoàn toàn không ngờ, không ngờ dễ dàng thích sâu sắc như vậy.

Trước kia cho tới bây giờ, không cảm thấy được anh sẽ là một người làm việc cảm tính như vậy, cũng không suy nghĩ Hoắc Minh Dương thích Hà Vân Phi khắc sâu như vậy.

“Em không cần suy nghĩ nhiều quá, bất kể như thế nào, Hoắc Minh Dương sẽ không chọn Tô Thanh Anh.” Lần trước Hoắc Minh Dương thích Tô Thanh Anh như vậy cũng không ở cùng nhau, lần này bất quá kết quả cũng giống vậy.

Anh đã thấy kết quả, căn bản không cần cân nhắc quá nhiều.

“Sao anh lại nói như vậy, anh, em vẫn cảm thấy chị Tô còn hy vọng.” Trước kia nhìn hai người xứng đôi như vậy, bây giờ phải chia tách, nhưng mà nếu như Hà Vân Phi độc thân, vậy anh không phải lại hy vọng sao? Điều này không phải điều cô mong muốn, trong lúc nhất thời cô lâm vào thế lưỡng nan.

Mặc cho người khác lôi kéo, cô cũng lún sâu trong đó, không thể tự kiềm chế.

Không biết tại sao, anh có loại cảm giác, bất kể Hoắc Minh Dương và anh lựa chọn thế nào, cuối cùng Hà Vân Phi cũng sẽ hạnh phúc.

Thua thiệt không phải mình anh, chính là Hoắc Minh Dương.

“Anh không muốn nói thế nào cả, có một ngày em sẽ hiểu, rốt cuộc cái gì đối với em mà nói mới là quan trọng nhất'” Ít nhất bây giờ anh biết, cái gì đối với mình là quan trọng nhất.

Cũng biết Hoắc Minh Dương rốt cuộc có cái gì tốt, đáng để Hà Vân Phi không để ý hết thảy trở về.

Anh không thể thông báo cho tất cả mọi người, mình muốn cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, hơn nữa không để ý tới bất kỳ người nào khác.

Trắng trợn như vậy cũng không mấy người có thể làm được.

“Tôi không biết nên nói cái gì cho phải, cũng chỉ có anh thấy người đàn bà này tốt.” Cô châm chọc cười một tiếng, căn bản chỉ nghĩ đến Hà Vân Phi đâu đáng nhiều người thích như vậy.

Chẳng qua là không khéo chính là, bất kể cô nói thế nào, làm sao gạt bỏ Hà Vân Phi, những người này ngược lại càng thích cô, chỉ tăng không giảm.

Điều này làm cho cô cảm thấy không chút thú vị, ” Anh, nếu như em là anh, nhất định sẽ tranh thủ Hà Vân Phi, bất kể tại sao.” Trước đây người phản đối nhất chính là cô, bây giờ muốn muốn anh theo đuổi Hà Vân Phi cũng là cô.

“Em rốt cuộc đang giở trò quỷ gì” Không biết cô em gái này trong lòng nghĩ cái gì, anh khá là khó hiểu.

“Anh nói sao, anh, em chỉ muốn tốt cho anh, phải biết bất kể như thế nào, em đều hy vọng anh có thể hạnh phúc” Cô nói thật, hy vọng Hà Vân Phi không hạnh phúc, nhưng từ một góc độ khác mà nói, cô lại hy vọng anh mình hạnh phúc.

không cần biết là ở bên ai.

Nhìn biểu cảm của anh, dáng vẻ không bỏ được, cũng biết nếu khiến cho anh yên tâm từ bỏ, tám phần sẽ hối hận cả đời.

“Anh đã cố gắng rất nhiều lần cũng không có hy vọng, anh cũng sẽ không cố gắng nữa” Anh vẫn là có suy nghĩ cùng kiên trì, bởi vì bất kể như thế nào, Hà Vân Phi cũng đã trở thành một quá khứ của anh, từ khi cô cùng Hoắc Minh Dương dắt tay nhau đứng ở đây, đã xác định bọn họ không thể nào.

Chỉ có anh biết, đang ngồi nơi này tất cả đều là bạn anh cùng Hoắc Minh Dương, cậu ta làm như vậy không thể nghỉ ngờ là muốn thông báo tất cả mọi người, Lữ Hoàng Trung anh là bạn của vợ mình.

Sau này anh chỉ có thể từ bỏ niệm tưởng.

Nhưng điều này cũng không trở ngại anh thích Hà Vân Phi, không có bất kỳ mục đích, nguyên nhân gì.’Có một ngày em cũng sẽ hiểu, rốt cuộc tại sao anh thích Hà Vân Phi như vậy.” Nói thật, anh đối với Hà Vân Phi, yêu đã rất sâu, không phải là nói đơn giản như vậy.

“Được rồi, anh, thật xin lỗi, nhưng bất kể như thế nào, em cũng chỉ là hy vọng anh có thể hạnh phúc.” mục đích cô đơn thuần rõ ràng, ban đầu cảm thấy Hà Vân Phi không thích hợp, nhưng bây giờ vấn đề không thích hợp cùng không thích hợp chẳng còn ý nghĩa, đơn thuần là Lữ Hoàng Trung thích hoặc là không thích thôi.

Cô có thể cảm nhận được cảm nhận anh bây giờ, chẳng qua là cô không có cơ hội lựa chọn như vậy giống anh.

Bởi vì bất kể cô lựa chọn thế nào, mình cũng rất khó hạnh phúc, “Anh thật không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao chuyện nghĩ trong lòng bây giờ, chỉ là mâu thuẫn trong công việc, nên anh dứt khoát không nghĩ nữa.” Anh hy vọng Hà Vân Phi có thể hạnh phúc, hạnh phúc không liên quan tới việc cô ở bên ai.

“Tùy anh đi, em đi nghỉ trước.” Cô thở dài một cái.

Hai người Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương bắt đầu uống rượu, căn bản không có để ý tới Lữ Hoàng Trung bên này một mình uống rượu giải sầu.

Ác cảm của Lữ Hoàng Tâm đối với Hà Vân Phi lại sâu hơn một chút, càng không hy vọng cô có thể hạnh phúc, “Anh không biết nên nói cái gì cho phải, tự nhiên hy vọng khiến cho Hà Vân Phi được hạnh phúc, cho nên em cũng không cần làm rối lên.” “Em không biết nên nói cái gì cho phải, anh, nếu em là anh tuyệt đối không làm được.” Lúc này có người phát hiện hai anh em ở trong góc.

Người nọ vẫn tràn đầy nhiệt tình, muốn gọi bọn họ chơi với nhau, nhưng bị cự tuyệt.

Lữ Hoàng Trung hoàn toàn không có tâm tư chơi bời gì, Lữ Hoàng Tâm muốn chơi, nhưng nơi này trừ cô cùng Hà Vân Phi không có đàn bà khác, cũng không biết nên chơi cái gì.

Dứt khoát không chơi, mà đứng ở đó nhìn.

Cô rõ ràng cảm thấy khá mất hứng, cũng không nói có hay không, càng không có phản ứng đặc biệt gì, ngồi với Lữ Hoàng Tâm như hai người bạn, anh rõ ràng không thích, nhưng cái gì cũng có thể bao dung, sức nhẫn nại khiến cho Lữ Hoàng Tâm không ngừng hâm mộ.

“Thật ra thì, đối với anh em không cần làm gì cả, bởi vì anh không thích em” Thừa dịp nhiều người hỗn loạn, mọi người cũng ra chơi chung, Lữ Hoàng Tâm mở miệng với nói Hà Vân Phi.

Cô ngược lại lơ đễnh, cũng không để chuyện này ở trong lòng, thái độ quả thật làm Lữ Hoàng Tâm khá không thoải mái.

Hiển nhiên suy nghĩ trong lòng Hà Vân Phi so với Lữ Hoàng Tâm càng nhiều hơn, đối với một số việc mà nói, cũng không phải giấu giếm là tốt.’ Ngày mốt tôi cùng Minh Dương đi.” Lúc cô nói lời này, khóe miệng cong lên.

Buổi tụ tập này, cũng không phải là vui vẻ gì cho lắm, nhưng mà, Hoắc Minh Dương đã quyết định xong, sẽ không sửa đổi.

Cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được, không cần có bất kỳ suy nghĩ cùng thay đổi nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện