Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 291


trước sau

Advertisement

Chương 291: Đó không phải là lỗi của cô

 

Đó chỉ là những lời người ngoài nói, rõ ràng chính Hoắc Minh Dương là người chủ động muốn đến với cô, cô không thể bán đứng Hoắc Minh Dương được.

Thế nhưng vì mối quan hệ đó, vì thích anh nên buộc lòng phải bảo vệ.

“Ồ, thế à?” Sở Hàm nghĩ nghĩ gì đó rôi gật đầu, khóe miệng cong cong mỉm cười, nhìn Hà Vân Phi trêu tức: “Luật sư Phi, tôi cảm thấy chị phải hiểu  cho rõ rằng nếu như chị thật sự có gì với sếp Dương thật thì nhà họ Hoắc cũng không chấp nhận chị” Sở Hàm trông cực kì ghét cô nhưng cô lại không biết mình đã trêu tới người này từ khi nào.

Còn chưa kịp nói chuyện thì Hoắc Minh Dương đã từ bên trong đi ra: “Sao lại âm ÿ thế này nhỉ, mấy người rảnh rỗi lắm hả?” Anh nói chuyện sắc bén và mạnh mẽ hơn Hà Vân Phi, chẳng mấy chốc mọi người đã lục tục tản ra, Hà Vân Phi thờ phào nhẹ nhõm, lúc nãy cỗ đã mệt chết đi được. Cô tranh thủ có Hoắc Minh Dương ra đây chặn sóng chặn  gió, vội vàng đi đến nhà vệ sinh để vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, Sự khó chịu trước đó bị phóng đại lên thật nhiêu lân, dù cô làm gì thì cũng bị mọi người bàn ra tán vào, không cân biết cô cố gắng thế nào thì vẫn không được mọi người công nhận.

Tất cả những điều đó khiến cô rất buồn và cũng cực kì căm tức, thậm chí còn bắt đầu mệt mỏi.

“Sở Hàm, cô theo tôi vào phòng làm việc một lát, Sở Hàm đứng dậy theo anh vào.

Vừa đi vừa dậm chân, sự bất công của Hoắc Minh Dương khiến cô ta càng ngày càng căm ghét người đàn ông này.

“Sếp Dương gọi tôi có chuyện gì không?” Tiếng sếp Dương được nhấn rất mạnh, người đàn ông này đúng là thứ chết tiệt không chịu ngoan ngoãn nghe lời khiến cô ta không biết phải làm gì, cô ta biết rõ mình nên làm thế nào mới có thể khiến cho tất cả đàn ông trên đời này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nhưng cuối cùng lại không thể nào làm được bởi vì Hoắc Minh Dương luôn có cách khiến cô ta phải bó tay.

“Tôi không biết phải nói gì với cô mới tốt nữa, trông cô thế này khiến tôi xúc động muốn đánh cả phụ nữ” Anh nói cực kì hung hãn, dù Sở Hàm là một người phụ nữ thì anh vẫn nói như thế vì anh quan hệ của anh và Sở Hàm không giống những người khác.

Anh đang nói tôi với Hà Vân Phi ư?” Cô ta khinh thường, cô gái đó và cô ta không thể đội trời chung.

Dù xét vê mặt nào thì cô ta cũng bỏ Hà Vân Phi đằng sau hàng ngàn dặm.

“Được rồi, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, càng nhìn thấy anh thế nat2 tôi lại càng thấy mệt” Cô ta nói xong bèn lờ đi Hoắc Minh Dương, thậm chí còn bắt đầu thất vọng. “Cô nói xem tại sao tôi biết rõ phải làm thế nào mới khiến cô chịu nghe lời nhưng tôi lại không làm thế?”

Nói xong lại lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt cô ta: “Một cú điện thoại của tôi thôi cô sẽ phải về nhà, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cứ về khóc với anh cô đi” Anh không cho phép bất kì một người nào tổn thương Hà Vân Phi, ở công ty này lại càng không thể: “Cô ra ngoài đi, tiện thể nói với tất cả mọi người rằng nếu như tôi nghe thấy bất kì ai bàn tán về chuyện của tôi và Hà Vân Phi trong công ty thì đừng ở lại cái nơi này nữa, người nào báo cho tôi biết thì sẽ có tiền thượng”

“Anh đang dùng quyền công làm việc riêng” Sở Hàm hoảng sợ, đó giờ Hoắc Minh Dương không phải là người có thể làm những chuyện như thế, bây giờ anh lại thành ra thế này.

Đúng là không thể quá đáng hơn được nữa.

“Tôi không biết phải nói gì với cô nhưng dáng vẻ cô bây giờ khiến tôi nhớ tới mẹ cô” Hoắc Minh Dương nhìn Sở Hàm giật mình lại nhớ tới mẹ cô ta, nếu còn sống thì chắc sẽ là một người phụ nữ ngốc nghếch đáng yêu.

“Anh thân thiết với mẹ tôi lắm ư?” Cô ta đang ở nhà họ Sở nhưng còn chưa gặp được mặt mẹ mình lần nào.

Nhà họ Hoắc với nhà họ Sở không có quan hệ gì nhiều nhưng nhà họ Sở có hơi quyền thế nên sau đó cưới thêm vợ nhỏ về, mẹ cô ta hậm hực mà chết, trước đó Hoắc Minh Dương có gặp vài lần.

Dường như bà ấy đã để lại ấn tượng khá sâu trong lòng anh.

“Đúng đó, cô rất giống mẹ mình” Nhiều năm như thế nhưng anh vẫn nhớ rõ mẹ Sở Hàm, cũng là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái lôi thôi lếch thếch không suy nghĩ nhiều ở trong một gia đình như thế.

“Tối” “Ra ngoài đi, tôi đã nói hết những lời cần nói rồi, cô cứ ngoan ngoãn làm việc của mình thôi đừng gây chuyện với Hà Vân Phi” Đó chính là yêu cầu cuối cùng của anh với Sở Hàm, nếu chỉ có từng đó cũng không làm được thì đừng làm việc ở công ty này nữa, anh không thiếu một nhân viên.

“Minh Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hà Vân Phi đi về sinh trở lại phòng làm việc, nơm nớp lo Sợ nói với Hoắc Minh Dương, cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay là lạ nhưng không thể nói rõ là nguyên nhân gì.

Trước đó khi cô ra ngoài mọi người vẫn còn nghỉ ngờ bàn tán xôn xao, bây giờ quay lại thì ai cũng bận cố gắng làm việc, chẳng có người nào nói năng gì.

“Ừ, anh đã nói rõ ràng với bọn họ rồi nên em không cần phải lo nghĩ nữa” Hoắc Minh Dương nói xong bèn cười cho cô yên tâm.

Cô nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu với anh, suy cho cùng có rất nhiều chuyện cô cần biết nhưng cũng phải xem coi Hoắc Minh Dương có nói cho cô hay không.

Hoắc Minh Dương đứng dậy đặt một ly nước trước bàn làm việc của Hà Vân Phi, chủ động lấy lòng.

“Em có cần gì hoặc là muốn mua cái gì thì cứ nói với anh, anh chuẩn bị cho em” Anh ân cần thế này khiến Hà Vân Phi hơi xấu hổ, không biết nên nói cái gì nên đành phải gật đầu, không đành lòng từ chối ý tốt của Hoắc Minh Dương: “Không cần đâu, có nước là đủ rồi: “Anh không bận gì hả?” Cô vội vàng làm việc nhưng Hoắc Minh Dương cứ đứng đây mãi

Advertisement
vẫn không có ý định đi khiến Hà Vân Phi kiềm lòng không đặng hỏi.

“Không có gì, chỉ muốn quan tâm công việc của em một chút” Lúc nói chuyện anh còn cố tình xem thử tài liệu trong tay Hà Vân Phi: ‘Được rồi, em làm việc đi.” Trở lại chỗ ngồi, mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho một người lạ.

Người nọ nhận được lệnh lập tức gửi lại biểu tượng OK, sau đó anh chợt nghe thấy Hà Vân Phi reo lên: “Trời ạ” “Làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương vội vàng đứng lên đi đến chỗ Hà Vân Phi: “Máy tính em hack mất rồi, trong đó có rất nhiều thứ nhưng không có thứ gì quan trọng” Tại sao lại phải hack máy cô? Hơn nữa vụ án trong tay cô không cần phải dùng máy tính nhiều như vậy mà.

“Không sao đâu, em ngươi đừng lo lắng, anh tìm người tới sửa lại cho em, em nghỉ ngơi trước đi” Hà Vân Phi đã làm việc liên tục rất lâu, không thể cứ tiếp tục như vậy, anh bắt đầu khuyên nhủ Hà Vân Phi.

“Không được, em nhất định phải sửa nó, anh đừng quan tâm đến em” Cô lập tức từ chối, bây giờ máy tính hỏng rồi cô càng không thể ngủ, máy tính được sửa xong thì phải xem tài liệu, máy tính không ổn còn phải phục hồi tài liệu.

“Em biết làm không? Anh tìm người chuyên sửa máy đến đây sửa cho em, em chỉ cần đi nghỉ ngơi thôi là được rồi. Khi nào máy sửa xong anh báo cho em biết” Hoắc Minh Dương bắt đầu ra lệnh.

Nếu Hà Vân Phi không ngồi đây làm việc mãi chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình thì anh đã không tìm người phá máy cô rồi.

Chỉ cần Hà Vân Phi đi ngủ thì anh có thể nhắn người phá máy cô để giấu đi hết tất cả các thông tin bài báo hay bất kì thứ gì có liên quan đến chuyện của hai người trong máy. Đây là một mũi tên trúng hai con chim.

“Em… Em tìm người sửa máy, em có bạn” Cô nói xong bèn lấy điện thoại ra định gọi cho bạn mình nhưng Hoắc Minh Dương lại giành mất: “Em đừng làm loạn nữa, anh không muốn nói cho em nhiều thế này nhưng dù thế nào anh cũng có thể thay đổi được” “Cái gì? Anh nói cái gì thế?” “Em mau đi nghỉ ngơi, anh sẽ nghĩ để chăm sóc cho em và giúp em sửa lại máy tính, ngoan nào” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, Hà Vân Phi cố chấp.

khiến cho anh đau đầu, dù anh muốn tốt với cô thế nào cũng không thể làm được.

“Rốt cuộc anh đang nói gì thế, em nghỉ ngơi thì công việc phải làm sao?” Cô không yên tâm làm việc, lại càng không thể bình tĩnh.

“Anh mặc kệ, nếu em không nghỉ ngơi thì máy tính sẽ không bao giờ được sửa” Anh nói thế khiến Hà Vân Phi không biết phải làm sao, đành phải nghe lời đi nghỉ ngơi.

Cô nhanh chóng vào phòng nghỉ, nhìn qua khe cửa thấy Hoắc Minh Dương gọi người đến sửa máy đúng như lời anh nói thì mới yên tâm nằm trên giường chờ nó sửa xong.

Mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ mất.

Tỉnh lại thì trời đã tối rồi, bây giờ công ty đã tan làm, cô vội vàng ra khỏi phòng nghỉ và nhìn thấy Hoắc Minh Dương vẫn còn làm việc.

Anh chỉ mở đèn làm việc: “Em tỉnh rồi hả? Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?” “Không đói bụng.” Không biết là vì nghỉ nhiều hay do nóng trong người mà cổ họng cô cứ khàn khàn, cũng không muốn ăn cái gì, chỉ ngồi trên sô pha uống chút nước ấm: “Tan làm rồi anh vẫn chưa về à?” “Anh đang chờ em đấy” Anh cười cực kì dịu dàng khiến Hà Vân Phi hoa cả mắt.

“Sao miệng lưỡi anh lại ngọt đến thế nhỉ?” “Anh nói thật mà, nếu không tại sao anh vẫn chưa về nhà” Ngoài lý do công việc ra thì thấy cô nằm trong phòng nghỉ ngủ sau quá khiến anh không nỡ đánh thức, sau đó cảm thấy trong người mình nóng ran nên nhanh chóng ra ngoài làm việc, không dám ngồi lâu.

Hoắc Minh Dương cười cười dọn bàn.

Hà Vân Phi cũng đứng dậy hỗ trợ: “Đi thôi, chúng ta về, trên đường về tiện thể mua ít đồ ăn” Cô muốn ăn vặt, không biết Hoắc Minh Dương có thích không.

“Được, em nói gì cũng được.” Lúc xuống nhà, tháng máy vẫn sáng, thế nhưng cửa lầu một lại bị khóa.

Cô lập tức hoảng hốt, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, không biết là chuyện xảy ra, hôm nay ra đường quên xem giờ hay sao ấy.

Thấy Hà Vân Phi sốt ruột, Hoắc Minh Dương an ủi: “Thường thì sẽ có người trực ban, em đừng vội, chúng ta đến phòng trực xem thử.

Hai người tìm một vòng vẫn không thấy người trực đâu, Hoắc Minh Dương cũng không sốt ruột, anh gọi điện thoại tìm người hỏi nhưng tìm mãi vẫn không thấy số của bảo vệ bèn gọi cho Samantha.

Mãi vẫn không có người nghe máy: “Không ổn rồi, không có ai nghe máy ca.

“Thế phải làm sao bây giờ? Tôi nay làm sao chúng ta đi ra ngoài?” Cô bắt đầu ủ rũ, trong phòng nghỉ của Hoắc Minh Dương có một chiếc giường lớn nhưng cô không muốn tối nay ngủ ở đó.

“Em đã biết tối nay phải làm gì rồi mà còn hỏi?” Anh nói xong Hà Vân Phi lại càng uể oải.

Sau đó Hoắc Minh Dương gọi mấy chục cuộc điện thoại vẫn không có số bảo vệ cửa, hình như hôm nay bọn họ tạm nghỉ việc rồi.

Trở lại văn phòng, ủ rũ ngồi ở vị trí của mình, may mắn Hoắc Minh Dương không về trước, nếu không chỉ còn mỗi mình cổ ở đây thì thảm thương quá.

“Máy tính em bình thường lại chưa?” Ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được nữa, dứt khoát đi làm việc cho nhanh.

Hoắc Minh Dương không nói gì, cô mở máy tính ra kiểm tra một chút xem sao thì phát hiện nó đã trở lại bình thường, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện