Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 284


trước sau

Advertisement

Chương 284: Sợ em gặp chuyện gì đó không hay

 

“Đến rồi, em xuống xe đi, có gì cứ gọi điện thoại cho anh nhé” Hoắc Minh Dương dừng xe trước cửa nhà Hà Vân Phi, nhìn cô lên lầu rôi mới yên tâm đi.

Đinh Thanh Uyển thấy Hà Vân Phi bước xuống xe rồi nhưng mãi Hoặc Minh Dương vẫn không lái đi bèn hỏi: “Sao thế, anh còn chờ đợi gì nữa? Anh, rõ ràng cô ta không muốn đến nhà họ Hoắc mà chẳng lẽ anh không nhận ra?” Cô ta không biết Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào, cứ cảm thấy trong lòng anh đã có một vị trí nào đó cho Hà Vân Phi.

Không ngờ anh lại đá Tô Thanh Anh rồi đến với người phụ nữ như thế.

“Tôi không biết cô muốn nói gì: Chút ấn tượng còn sót lại trong lòng anh về cô gái này đã tan thành mây khói.

Hoác Minh Vũ lén lút nắm lấy tay Đinh Thanh Uyến để bảo là cô ta đang nói quá nhiều rồi, nhìn vẻ mặt của anh trai là biết bây giờ anh đang cực kì khó chịu: “Cô còn muốn chọc anh tôi nữa hả?” Nói xong thì chiếc xe cũng lăn  bánh, Đinh Thanh Uyển không dám nói gì nữa, rõ ràng là do Hoắc Minh Dương thay đổi sắc mặt quá nhanh, tại sao lại trách cô ta.

Hơn nữa cô ta có làm gì sai đâu, rõ ràng là do ả đàn bà Hà Vân Phi đó không ra gì nhưng Hoắc Minh Dương lại bảo vệ như thế, cái gì cũng nói đỡ cho Hà Vân Phi khiến cô ta mất hứng: ‘Em có làm gì sai đâu? Tại sao anh lại hung dữ với em thế?” Cô ta cực kì uất ức, hai anh em này chỉ biết bắt nạt cô ta thôi, không có người nào hung dữ với Hà Vân Phi, cô †a là phụ nữ đang mang thai, trong bụng là giọt máu của nhà họ Hoắc nhưng tại sao mọi người lại thay phiên ức hiếp cô ta.

Nghĩ tới đó thì lại thấy uất ức không nói nên lời, căm tức nhìn bóng lưng Hoắc Minh Dương.

“Anh bất công quá rồi đó, tốt xấu gì em cũng mang thai giọt máu nhà họ Hoắc, tại sao anh lại ức hiếp em như thế?” Có thể là do Đinh Thanh Uyển vẫn chưa hiểu tính tình Hoắc Minh Dương nên cô ta hết sức mạnh miệng nói chuyện với anh như thế khiến Hoắc Minh Vũ cũng phải lo lắng.

“Em bớt nói vài câu lại. Anh ta không dám để cô gái này tiếp tục nói chuyện, nếu không anh trai sẽ mất hứng, có mắt như mù chính là một tật xấu cực kì to lớn.

Hơn nữa nó còn là tật xấu nói thế nào cũng không thay đổi được.

Hoäc Minh Dương khó chịu thì cô ta cũng khó chịu nhưng vẫn không nói một lời xin lỗi nào, chỉ dứt khoát im lặng hết, dù sao cũng không có ai thích nghe cô ta nói chuyện, cho dù cô ta không hề nói sai một lời nào.

“Xuống xe.” Hoắc Minh Dương không nói thêm gì nhưng anh đã không còn bao nhiêu bình tĩnh với cô ta nên dứt khoát bảo cô ta lượn lẹ.

“Anh phải lái xe về nhà chứ, hôm nay anh đến đón bọn em mài Lúc nãy Đinh Thanh Uyển có nói nhỡ miệng vài câu, sau này em sẽ dạy dỗ cô ta lại đàng hoàng. Nghe Hoắc Minh Vũ nói thế thì Hoắc Minh Dương mới đỡ bực hơn, tiếp tục lái xe đi.

Bấy giờ Đinh Thanh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, cả Hoắc Minh Vũ cũng gọi cô ta là Đinh Thanh Uyển, cô ta sắp sinh con cho người này rồi nhưng anh ta vẫn tỏ ra như không có mối quan hệ nào.

Trở lại nhà họ Hoắc, bà Hoắc chờ đã lâu: “Cuối cùng cũng về tới rồi, mẹ nhớ con chết mất.” Bà vội vàng chạy tới xem hai đứa nhỏ có vấn đề gì không, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.

Quan hệ của Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyển ngày càng tốt lên, chẳng mấy khi thấy anh ta chủ động kéo hành lý, Đinh Thanh Uyển lại đi tay không.

“Mẹ, con nhớ em lắm” Cô ta bắt đầu lấy lòng, nếu Hà Vân Phi có một nửa tài nịnh nọt của Đinh thanh Uyển thì chắc đã không có tình huống ngày hôm nay.

Anh cũng nghỉ ngờ rằng liệu Hà Vân Phi có thể sống cùng với bà Hoắc không.

“Con ngoan, hai đứa đi ra ngoài chơi có vui không…” Hoắc Minh Dương không muốn nghe bà Hoắc nói chuyện với bọn họ nên anh lái xe vào trong gọi điện thoại cho Hà Vân Phi, mãi một lúc lâu vẫn không có người nghe máy.

Đến khi đón Đại Bảo tan học thì cũng là người giúp việc đón về, anh gọi điện thoại cho Hà Vân Phi nhưng vẫn không có ai nghe máy, cả cơm cũng chẳng thèm ăn, anh vội vàng cầm áo khoác chạy vội ra ngoài.

“Con đi đâu thế?” “Con không ăn, mọi người ăn trước đi” Nói xong đã lên xe rồi.

Đại Bảo phía sau thoáng do dự rồi khi Hoắc Minh Dương mở cửa xe thì cậu nhóc cũng lên luôn.

Anh đến dưới lầu nhà Hà Vân Phi, trên nhà vẫn chưa có đèn, vào trong tìm người lại không có ai. Anh không thể tìm thấy tung tích Hà Vân Phi ở nhà thì biết đã có chuyện gì đó xảy ra nên vội vàng gọi cho Samantha: “Mau gọi chồng cô điều tra vị trí của luật sư Phi cho tôi.”

Chiếc nhẫn Tô Thanh Anh không đeo đã được anh đưa cho Hà Vân Phi, cô luôn mang nó bên người nên chẳng mấy chốc Samantha đã vội vàng gọi cho anh: “Cô ấy ở khách sạn.” Nghe Samantha nói thế, Hoắc Minh Dương bỗng nghỉ ngờ phán đoán của mình, có vẻ như Hà Vân Phi chẳng sao cả, cô có thể đến nhà hàng khách sạn ăn cơm cơ mà: “Thế ư? Đưa địa chỉ cụ thể cho tôi”

Anh đưa Đại Bảo sang một địa điểm khác, nhóc con không khóc không nháo, trông như ông cụ non khiến Hoắc Minh Dương cực kì vui mừng, dù nói thế nào thì con nít vẫn cực kì nghe lời.

Đến nơi, Hoắc Minh Dương lập tức nhìn thấy Hà Vân Phi đang ngồi nhàn nhã đang ăn cơm, ngồi đối diện là một người đàn ông đáng thương.

Cô nghe người đàn ông đó nói thì không biết nên phản bác lại thế nào thì chột nhìn thấy Hoắc Minh Dương ôm Đại Bảo đi tới: “Sao anh lại tới đây?” Hoàn toàn không ngờ, cô không ngờ Hoắc Minh Dương lại tìm thấy mình nhanh thế.

“Điện thoại em đâu?” Anh cực kì lo lắng nhìn Hà Vân Phi, không ngờ cô lại ngồi đây thành thơi ăn cơm, hoàn toàn không nghĩ tới việc anh sốt ruột khó chịu.

Nghe lời Hoắc Minh Dương nói, cô lấy điện thoại ra nhìn rồi lại áy náy nói với Hoắc Minh Dương: “Xin lỗi anh, lúc nãy em có một số việc nên không để ý thấy điện thoại hết pin” Nhìn anh bây giờ là biết anh cực kì lo lắng, lúc nãy còn cố nén giận thì bây giờ đã vội vàng xin lỗi, sợ Hoắc Minh Dương mất hứng.

“Anh không tức giận, lần sau em đừng làm anh sợ như thế” Anh thật sự lo lắng chết mất, không biết Hà Vân Phi xảy ra chuyện gì.

Đại Bảo lúc nãy còn cố nén không khóc lập tức khó ra, cậu nhóc khóc như núi đổ, không biết Hà Vân Phi xảy ra chuyện gì mà lại hù dọa mình như thế: “Mẹ hư quá.” Nhóc con tức tối nói khiến Hà Vân Phi lại càng áy náy, vội vàng xin lỗi.

Cô cảm thấy mình không phải là một người mẹ tốt, khiến con trai phải lo cho mình.

Lúc nãy thấy người này theo cô mãi, cũng không có ác ý gì mà chỉ muốn nói chuyện với cô nên muốn ra xem thế nào, không thể ở mãi nhà Hoắc Minh Dương được.

Không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ thế này.

“Xin lỗi, em cũng không biết lại thế này” Cô cảm thấy áy náy thật, biết chuyện này có liên quan đến bản thân mình.

“Không có gì. Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn người ngồi đối diện Hà Vân Phi: “Người này là ai thế?” Hoắc Minh Dương không hề nhìn đến Hà Vân Phi mà lại dùng vẻ mặt khinh thường: “Bản thân làm gì mà cũng không biết hả?” Cô không nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, muốn đánh Hoắc Minh Dương nhưng biết mình tội lỗi đầy mình nên còn chọc Hoắc Minh Dương nữa chắc cũng chả có chuyện gì tốt lành.

“Tôi không cần biết anh là ai và cũng không muốn biết anh đến làm gì nhưng anh không nên đụng đến cô gái này” Anh không cho phép bất kì người nào dám đụng đến Hà Vân Phi bởi vì điều đó khiến anh cực kì chán ghét, thậm chí bắt đầu phiền chán, dù là người nào cũng không thể ngăn cản anh chăm dóc Hà Vân Phi và cũng không thể làm gì tổn thương đến Hà Vân Phi.

“Xin chào anh Hoắc Minh Dương, tôi biết anh và cũng cực kì kính trọng anh nhưng vụ án nhà họ Lâm là do ông Lâm sai trước, chúng tôi đều là những người làm công, không thể gánh vác nổi những tổn thất thế này: Lâu rồi bọn họ không nhận được lương, hơn nữa người kia chỉ nhảy lầu để uy hiếp thôi, nào ngờ lại xảy ra chuyện, bây giờ có cố cứu vớt lại cũng không thể.

Bởi vì ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lâm.

“Nhưng đó là chuyện của công ty, nó ảnh hưởng quá lớn đến nhà họ Lâm nên bọn họ buộc lòng phải làm gì đó, hơn nữa thời gian bồi thường được viết là một năm, trước đó các anh đã ký hợp đồng” Hà Vân Phi tìm thấy lỗ hổng, chắc chắn sẽ thắng kiện khi ra tòa nhưng trông người này có vẻ không biết pháp luật.

Trước đó khi ký hợp đồng chắc họ không để ý tới, dù công ty nhà họ Lâm vì lý do gò để khất tiền lương, đây là những người phải nuôi gia đình.

Nhưng pháp luật không có tình cảm, lý trí nói cho cô biết mình phải làm như thế nào nên cô kiên quyết không muốn hỗ trợ.

“Chúng tôi không phải là cảnh sát, cô Hà Vân Phi là luật sư nên phải chịu trách nhiệm làm việc cho ông chủ của mình, thật lòng xin lỗi vì không giúp được gì.” Hoắc Minh Dương vẫn lạnh mặt, không ai dám chọc nhưng bấy giờ bọn họ không còn đường lui, không có tiền tới tay rồi còn bị kiện, cũng không thể nào giải quyết được gì.

“Thật lòng xin lỗi anh” Trước khi đi, Hà Vân Phi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trên mặt người đó nên nói một câu.

Trong lòng cô cực kì khổ sở, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

“Em lại bắt đầu đồng tình cho người ta rồi hả?” Hoắc Minh Dương hỏi, không biết Hà Vân Phi bị gì mà lại thích dồn mình vào đường cụt vì hành động của người khác: “Anh đi nói với lão Lâm để ông ấy phát tiền lương cho bọn họ” Thật ra chuyện công ty chi nhánh này không có liên quan gì tới chủ tịch Lâm, Hà Vân Phi biết rõ, chỉ là bây giờ cũng không có cách nào để giải quyết nữa rồi.

Làm được bao nhiêu thì làm, nói chung cũng phải cho người ta chút gì đó.

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của bọn họ, chắc là cả nhà phải sống bằng những đồng tiền này.

“Được, em thật sự không đành lòng! Khi anh vẫn còn chưa tới thì em đã sắp khóc rồi.” Cô cũng sống với Hà Thục Mai trong những ngày cực khổ, cô chọn nghề luật sư để mở rộng chính nghĩa nhưng cuối cùng lại biến thành cỗ máy pháp luật, dần dần thiếu mất tình người.

Thấy thế này, dù trong lòng cô có hàng ngàn sự khó chịu cũng không thể nói được.

Suy cho cùng người này cũng không liên quan tới cô, cô lại không phải là đấng cứu thế nên làm gì có cách nào giúp người ta thoát khỏi cảnh khổ.

Đang nghĩ thì Hoắc Minh Dương chợt nắm lấy tay cô bảo cô ngẩng đầu lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện