Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 261


trước sau

Advertisement

Chương 261: Hồ ly tinh quyến rũ người khác

 

Điều này xác thực rất quá đáng: “Con không quan tâm đâu, dù sao thì con cũng đã biết mình nên làm gì rồi.

Chuyện không nên làm cũng đã làm cả rồi, có nói cũng chẳng kịp nữa, Lữ Hoàng Tâm vô cùng khinh thường Hà Vân Phi.

Người đàn bà đó không xứng với anh trai mình.

“Con không biết, bây giờ con không nói mẹ nữa đâu, cũng không tha thứ  cho Hà Vân Phi.

Cô ta không xứng với anh trai, còn có con riêng của người khác.

“Dù thế nào đi chăng nữa hai người cũng không muốn con đi tìm Vân Phi đúng không?” Lữ Hoàng Minh chỉ hỏi một câu, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng bà Lữ cảm nhận được tâm trạng khó chịu của Lữ Hoàng Minh: “Thực sự đến mức đó sao con?” Thấy mẹ mình đang mềm lòng, Lữ Hoàng Tâm vội vàng chen ngang: “Mẹ đừng nghe anh nói nữa, thông cảm cho anh ấy đi, con của người đàn bà kia đã bốn tuổi rồi đó.”  “Thôi được rồi, mẹ không bận tâm nữa, nhưng Hoàng Minh à, người đó không thích hợp với con đâu. Đứa bé kia chính là nguyên nhân khiến bà Lữ thay đổi quyết định.

“Thăng bé là con trai con, hai người cũng biết nó gọi con là bố mà” Lữ Hoàng Minh có chút không vui, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Nếu không thích thì đừng nói Đại Bảo không tốt.

“Anh à, nó có phải con trai anh không thì trong lòng anh biết rõ hơn ai hết mà.” Lữ Hoàng Tâm bật cười, như đang cười anh trai mình không hiểu chuyện, lại như tự giễu bản thân không thể giúp.

“Em phục anh luôn đấy, thôi em kệ anh, anh đúng là anh trai em, lợi hại nhất rồi.” Lữ Hoàng Tâm cười nói, cô ấy chẳng có cách nào để đối phó với người anh trai này.

“Nếu anh đã biết mình nên làm gì, vậy em sẽ không nói thêm gì nữa. Cô ấy sẽ không so đo thêm nữa, chỉ cân làm tốt kế hoạch mình đã vạch ra là được, anh trai đã có mẹ lo.

Bà Lữ đi cùng Lữ Hoàng Tâm quay vê phòng. “Con nghĩ mẹ con mình làm vậy với anh con có ổn không. Nói gì thì nói, Lữ Hoàng Minh cũng là con ruột của bà, bà không muốn để xảy ra chuyện như thế này.

Hiện giờ cũng không biết nên làm gì cho phải.

“Mẹ cứ mềm lòng với anh ấy mãi thôi, anh ấy đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi đó. Lữ Hoàng Tâm không vui đáp.

Nghe Lữ Hoàng Tâm nói vậy, bà Lữ cũng không tiện nói thêm nữa.

Dù sao thì nghe cũng có lý, nếu người đàn bà đó không phải hô ly tinh thì sao có thể mê hoặc được con trai bà đến mức đó chứ.

Quá nửa đêm còn muốn đi gặp cô ta, bỏ bê hết công việc, chỉ một lòng một dạ để ý đến cô ta.

Chỉ một cuộc điện thoại cũng đã làm con bà phiền muộn sầu não, khác hẳn với ngày trước.

Nhìn nét mặt của mẹ, Lữ Hoàng Tâm biết mẹ mình đã đồng ý với ý kiến của mình, nhân cơ hội thêm mắm dặm muối: “Mẹ à, mẹ không biết cô ta đã làm những chuyện gì đâu, không biết cô ta có quan hệ gì với anh Minh Dương, làm cho chị Thanh Anh ghen lắm, quyến rũ anh Minh Dương đến không biết trời trăng là gì cả” Nói xong, Lữ Hoàng Tâm không bổ sung thêm gì nữa. Bà Lữ ngẫm nghĩ một hồi. “Hóa ra cô ta còn có một chân với Minh Dương nữa.” Nếu chỉ bằng mối quan hệ của người đó mà lôi kéo được Hoắc Minh Dương, chứng tỏ cô ta cũng rất có bản lĩnh. “Không biết dì Hoắc của con có đồng ý không nhỉ?” “Đồng ý sao được, vậy nên dì ấy đã cãi nhau một trận to với anh Minh Dương” Lần này Lữ Hoàng Tâm đã nói hết nước rồi, chắc chắn mẹ cô ấy sẽ không để Hà Vân Phi bước chân vào nhà họ Lữ nửa bước, cô ta đã mất hết thể diện rồi.

“Rồi rồi, mẹ biết mà, may mà có con, nếu không mẹ lại bị anh con lừa gạt mất'” Lần nào Lữ Hoàng Minh thích cái gì cũng đều chuyên tâm theo đuổi cái đó, lại luôn phạm phải sai lầm, hiện giờ bà không thể tin tưởng Lữ Hoàng Minh được nữa.

Nghe Hoàng Tâm nói còn đáng tin.

Lữ Hoàng Minh chẳng biết liệu trước liệu sau, muốn thế nào thì sẽ làm ngay thế đó, cứ như là mọi chuyện đều đơn giản như những gì mình nghĩ vậy.

“Vâng vâng, mẹ đừng nói gì nữa nhé, con cũng không biết nên nói gì với mẹ đây’ Lữ Hoàng Tâm không để tâm đến những thứ khác nữa, tất cả đều chỉ vì mục đích ban đầu, để cho anh trai không ở bên Hà Vân Phi, người đàn bà đó không phải loại người tốt đẹp gì cho cam.

Bây giờ lại không như trước, dù Hà Vân Phi có ra sao cũng không thể thay đổi được một vài thứ.

Nhất là quan điểm của Lữ Hoàng Minh.

“Thế con và bạn trai sao rồi, cứ nói mãi chuyện của anh con, còn bản thân con thì sao đây.” Bà Lữ lo cho con gái mình nhiều hơn, dù sao thì Lữ Hoàng Minh chỉ cần mở miệng nói một câu cũng đã có người chạy đến xin cưới, nhưng con gái bà lại không giống vậy.

“Có một số thứ, dù con có nói thế nào cũng không thể diễn tả hết được những điều quan trọng ở trong đó, bây giờ con đã tìm được một cách thích hợp hơn, việc gì mà không làm?” Lữ Hoàng Tâm nói với mẹ mình, trong mắt hiện rõ vẻ hài lòng, dường như rất thích người mà bản thân để ý kia.

“Nếu ý con đã quyết thì mẹ sẽ không can thiệp thêm nữa, chỉ cần con vui là được” Trong lòng có một số thứ, sẽ không thể làm hài lòng tất cả mọi người được.

Có vài thứ đã bắt đầu dân dần khiến cho mọi người yêu thích, hoặc là đã nảy mầm ở trong lòng.

“Con xem con kìa, tìm được người mình thích thì vui vẻ biết bao, nếu vậy thì con cân nhắc thêm giúp anh con đi” Nhìn gương mặt hạnh phúc của con gái, bà Lữ không nhịn được lại nói đỡ cho con trai đôi lời.

Trong lòng lại thấy chua chát, đứa con trai này của bà, rõ ràng là tốt như thế, ấy vậy trong mắt người ta lại không bằng ngọn cỏ ven đường.

“Con có cảm giác dù bây giờ con có nói bất cứ điều gì đi nữa, mẹ vẫn chỉ mong con tốt nhất là đừng nói gì cả.” Bà Lữ hiểu rõ tính khí của Lữ Hoàng Tâm, khi nói chuyện của người khác thì cô ấy rất vui, nhưng nhắc đến mình thì cô ấy lập tức xụ mặt.

Dù không biết ý của Lữ Hoàng Minh ra sao, nhưng hiện giờ Lữ Hoàng Tâm đã bỏ qua ý định đi khuyên nhủ anh mình, tập trung dồn sức để được nằm trong vòng tay người mình thương.

“Nhìn con kìa, giống hệt như kiểu người vì yêu hóa lú trên TV vẫn hay nói” Bà Lữ nhìn Lữ Hoàng Tâm với vẻ không vui, như là đang nói cô ấy si mê đến mức nào.

“Làm gì có, mẹ này, con gái sẽ không làm mẹ phải lo lắng đâu, có con rồi mẹ cứ yên tâm đi.” Lữ Hoàng Tâm cười với mẹ mình, trên mặt lộ vẻ thản nhiên.

Buổi tối khi Đinh Thanh Uyển và Hoắc Minh Vũ về nhà họ Hoắc, có cảm giác bầu không khí hôm nay có vẻ kỳ quái.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao.” Bình thường lúc này mẹ còn đang ngồi †rong nhà xem TV, nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng người đâu.

“Là thế này, cậu hai… Hôm nay cậu cả dẫn theo một người phụ nữ về nhà” Câu này cũng đã đủ giải thích mọi chuyện, mẹ anh ta đang không vui.

“Là Hà Vân Phi tới?” Nhìn là biết 80% là Hà Vân Phi đến, nếu là Tô Thanh Anh thì chưa biết chừng hiện tại mẹ còn đang ngồi nói chuyện rôm rả với người ta nữa.

“Sao ai anh cũng mang về được nhỉ” Đinh Thanh Uyển không vui chút nào, dù không ai biết rốt cục Hà Vân Phi đã chọc đến cô ta từ khi nào, nhưng ấn tượng xấu sẽ rất khó có thể thay đổi.

“Cô có gì không thích sao?” Hoắc Minh Vũ nhìn gương mặt tối sầm của Đinh Thanh Uyển, có vẻ như rất có thành kiến đối với Hà Vân Phi.

Chẳng qua là dù Hà Vân Phi có đắc tội với ai thì cũng không liên quan đến Đinh Thanh Uyển lắm, không ngờ chuyện này lại có thể liên hệ được với nhau.

“Có phải cô đã quên mình nên làm gì rồi không, luật sư Phi được công ty chi ra một khoản lớn để mời về, không hề liên quan đến phòng làm việc của cô, người ta đụng chạm gì tới cô vậy?” Anh ta nghĩ không ra, nhìn Đinh Thanh Uyển với vẻ khó hiểu.

Lòng ghen tị của người phụ nữ này lớn quá, chẳng đáng yêu gì cả. “Tôi luôn cảm thấy nếu sự ghen tị trong lòng phụ nữ không lớn thì sẽ tốt hơn” Hiện giờ Đinh Thanh Uyển đã làm anh ta chướng mắt.

Hoắc Minh Vũ nói xong thì đi thẳng lên tâng, anh ta không muốn phải căng thẳng thêm với Đinh Thanh Uyển.

“Em về rồi à.” Hoắc Minh Vũ vừa đi đến trước cửa phòng Hoắc Minh Dương, Hoắc Minh Dương đã mở cửa bước ra: “Bao giờ thì em đi tuần trăng mật?” Năm đó khi anh kết hôn với Diệp Tĩnh Giai, ngay cả tuần trăng mật cũng không đi.

“Em không biết, mà anh cũng đừng nghĩ nhiều chuyện vậy làm gì” Hoắc Minh Vũ lãnh đạm đáp, tâm trạng có vẻ không được tốt, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến trăng mật, anh ta đã bị Đinh Thanh Uyển chọc tức rồi.

Tâm trạng vừa lên được chút đã không còn.

“Không biết em nghĩ sao nữa, nhưng dù gì thì cũng không phải chuyện gì lớn, đừng gây sự mãi với vợ.” Hoắc Minh Dương nhìn vợ chồng Hoắc Minh Vũ như vậy cũng cảm thấy đau đầu, cả hai đều biết cách khiến cho đôi bên cùng khó chịu.

“Anh à, còn anh nữa, sao anh lại đưa người phụ nữ kia về?” Hoắc Minh Vũ chuyển đề tài, trong lòng anh ta cũng rất tò mò, không biết Hoắc Minh Dương sẽ nói thế nào với Tô Thanh Anh.

“Muốn đưa về thì đưa thôi, làm gì có lý do gì khác” Hoắc Minh Dương cười đáp, hoàn toàn không hiểu thâm ý của Hoắc Minh Vũ, nhưng vẫn cười cười đáp lại.

Cảm nhận được sự bó tay của em trai mình, anh lại cất lời khen: “Cả cậu đấy, nếu có thể thì tranh thủ lúc vợ chưa khai trương đi nghỉ một thời gian đi” Hoắc Minh Dương đã thành công chuyển đề tài mà không tốn công sức, vậy nên có vui hay không cũng không hề nhắc đến: “Nếu được, em hy vọng anh hãy lựa chọn một cách cẩn thận nhất có thể” Anh ở bên ai là một chuyện rất lớn, không thể chọn bừa chọn bãi một người được.

Nếu không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra thì Hà Vân Phi chính là vấn đề lớn nhất hiện tại, bởi dù Hà Vân Phi đi đâu cũng sẽ khiến cho phái nữ không vừa mắt: “Anh thử nói xem Hà Vân Phi rốt cục là người thế nào, sao ở chỗ nào cũng có nữ giới không thích cô ta vậy? Chẳng lẽ anh không thấy cô †a có vấn đề gì sao?” Hoắc Minh Vũ nhìn Hoắc Minh Dương, muốn làm thay đổi thái độ của Hoắc Minh Dương.

“Đó là do lòng đố ky của phụ nữ quá mạnh thôi” Hoắc Minh Dương cất lời khen mà không hề giấu giếm, Hà Vân Phi là có một không hai, vậy nên người khác sẽ không thích cô.

“Anh đã bảo vệ đến mức này thì em cũng không nói lại được rồi” Hoắc Minh Vũ nở nụ cười, cố tình ám chỉ, khiến cho Hoắc Minh Dương đau đầu.

“Thực ra cũng không khó như những gì em nghĩ đâu, dù gì thì có một số thứ không phải chỉ nói suông mà xong được.’ Anh vừa bận tâm vừa đau đầu, chuyện nên làm còn chưa làm xong, mà chuyện nên xử lý cũng chưa xử lý xong.

Kết hôn rồi đến tuần trăng mật cũng chưa đi, còn bận rộn làm tham mưu giúp anh, em trai anh đã luôn chân luôn tay quá rồi.

“Bất kể anh nghĩ ra sao, nhưng ít nhất em cũng có thể xác định được rằng, dù cho anh có làm gì đi nữa thì cũng không thay đổi được ý kiến của em đâu” Hoắc Minh Vũ nói xong thì chăm chú nhìn Hoắc Minh Dương, lại thấy anh chẳng hề dao động, như là không quan tâm đến việc này đúng hay sai.

“Nếu có một cơ hội lựa chọn, nếu em nhất định phải tìm một chuyện gì đó để làm thì kỳ trăng mật kia em không cần đi cũng được” Hoắc Minh Dương thay đổi quyết định rồi, anh thực sự không thể nhìn nổi dáng vẻ cà lơ phất phơ của Hoắc Minh Vũ thêm nữa.

Chính là kiểu dù bản thân có làm gì cũng không thể thay đổi được.

Có vài chuyện không ai có thể nói được hết nguyên do.

“Thực ra em không cần nghĩ ngợi nhiều như thế đâu, dẫu sao cũng có rất nhiều chuyện không thể nói rõ được, cũng không thể dùng tiền tài để cân đong đo đếm” Trong lòng anh thấy nặng nề, không biết mình đã làm những chuyện gì để biến thành kết cục này.

Không có bắt đầu cũng không có kết thúc, mọi thứ Hoắc Minh Vũ làm đều là vì Hoắc Minh Dương muốn, Hoắc Minh Dương thích thì Hoắc Minh Vũ sẽ làm.

Chưa từng nghĩ đến bản thân mình.

Thái độ hiện tại của Hoắc Minh Dương rõ ràng là đang bảo vệ Hà Vân Phi, dĩ nhiên đây là chuyện tình cảm của riêng Hoắc Minh Vũ, không có liên quan nhiều đến bản thân Hoắc Minh Vũ.

“Anh à, nếu anh muốn làm gì thì nhớ nói cho em, khi em về em sẽ giúp anh” Sao Hoắc Minh Vũ có thể không tận hưởng tuần trăng mật của mình được, dù Hoắc Minh Dương có muốn ở bên ai đi chăng nữa cũng không thể khiến anh ta bỏ lỡ nó được.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện