Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 231


trước sau

Advertisement

Chương 231: Nhà họ Lữ đã biết rồi

 

Hoắc Minh Dương tiễn cô xuống lầu, chẳng nói câu nào đã lái xe rời đi.

Anh dường như cũng nhận ra được sự khác thường của mình, nhưng đối với Diệp Tĩnh Gia, chuyện này chẳng quan trọng lắm, mà vốn dĩ là cũng không quan tâm.

Hà Vân Phi về đến nhà, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Trong nhà đèn tắt tối đen, dường như không có người nào quay lại.

Cô đặt bánh kem lên bàn, trở về phòng, suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Hoắc Minh Dương. “Tôi xin nghỉ phép, ngày mai tôi không đi làm” Do tính chất công việc của mình, cô không nhất thiết mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc, nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương lúc này, xem ra cũng không có ý định buông tha cô.

“Được” Cô tắm xong liền nhìn thấy một tin nhắn như vậy từ điện thoại.

Cô vừa ra khỏi nhà, chính vào lúc cánh cửa được mở ra. “Chị ơi, sao chị về sớm vậy?” Vài người xách túi lớn túi nhỏ từ bên ngoài đi vào.

“Domoto không cần trở về Nhật Bản sao? Khi nào thì mọi người rời đi” Cô không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy cảm giác có hơi bất tiện, đặc biệt là Domoto.

“Em ở đây đương nhiên Domoto sẽ không quay về, trở về liền phải đi xem mắt, chị không biết gia đình Domoto kinh khủng đến thế nào đâu” Cô ấy thực sự sợ hãi gia đình của Domoto, ai cũng trông thật đáng sợ, anh trai cô ấy trông thì cũng đẹp trai đấy nhưng anh †a lại quá tàn nhẫn.

“Đúng vậy đấy chị, em hiện tại chưa muốn quay về” Domoto nói với Diệp Thiến Nhi, cô chính là sợ anh trai mình, không biết khi nào sẽ gây thêm phiền phức cho mình.

“Chị cũng không vội vàng đuổi người ra ngoài, em không cần phải có bộ dạng thế đâu, cứ như thể chị giống anh của Domoto vậy” Diệp Tĩnh Gia có hơi bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Thiến Nhi.

Em gái cô không muốn quay về nhà, lại còn lôi kéo những người khác cũng không về giống nó.

“Ngày mai, chị nghỉ phép, chúng ta đi gặp bố của em, sau đó đi ra ngoài chơi cả ngày” Trước đây Diệp Thiến Nhi từng lén đưa Đại Bảo đến công viên giải trí, kết quả là làm đứa bé bị lạc mất, lần này mọi người cùng đi, nhất định sẽ không làm lạc đứa bé.

“A, vậy được ạ” Cô có hơi sợ hãi khi nhìn thấy Diệp Bách Nhiên.

Tóc của Diệp Thiến Nhi giờ đã chuyển đen trở lại, mái tóc dài đen nhánh nhìn thế nào cũng là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, so với trước đây đúng là một trời một vực.

“Ừm, bố em mà thấy em thế này nhất định sẽ rất vui, đừng lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ nữa” Hà Vân Phi sờ sờ đầu Diệp Thiến Nhi.

“Chà” Đại Bảo đã mở hộp bánh kem ra, vừa thấy bánh kem liền chảy nước miếng. “Mẹ ơi, con ăn được không?” Đôi mắt cậu bé lấp lánh nói với Diệp Tĩnh Gia.

Giọng điệu rõ ràng là háo hức muốn ăn.

“Con ăn đi, mẹ đặc biệt mua cho Đại Bảo mà” Cô cười cười rồi dặn dò: “Nhưng con không được đưa cái này cho Lucky ăn, con mà cho nó ăn nó sẽ chết đó nghe chưa” Đại Bảo sợ tới mức giẫm lên ghế đẩu, đặt bánh kem ở vị trí cao cao trên bàn, Lucky bắt đầu la hét bất mãn.

Cứ như nó đang chỉ trích Đại Bảo thế mà lại đi ăn mảnh.

“Bé ngoan đừng làm ồn nha, đều sẽ làm đồ ăn ngon cho mày mà” Đại Bảo vội vã an ủi Lucky.

Nhìn vẻ ngoài đáng yêu của một lớn một nhỏ, cô nói với Diệp Thiến Nhi và Domoto: “Hai người cũng ăn bánh kem đi, là người kia đã mua đó.” Diệp Thiến Nhi vừa đoán liền biết, chị gái mình không phải là người hay mua bánh ngọt, trước nay đều chưa từng thấy chị ấy mua bánh bao giờ: “Xem ra anh ấy đối xử với chị cũng không tệ chút nào.” “Không tệ chỗ nào, cơ mà chị cũng chẳng biết phải nói thế nào” Thở dài một hơi, người đàn ông này mới không đối xử tốt với cô, trong lòng cô biết rõ ràng, tám phần là chả có ý gì tốt.

“Các em ăn đi, chị về trước nghỉ ngơi” Cô có hơi mệt mỏi, vụ án hôm nay rất căng thẳng, buổi tối đi ăn với Hoắc Minh Dương còn bị làm cho tức giận một trận.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hoắc Minh Vũ đang ở cùng với Đinh Thanh Uyển đó, cô vẫn có chút không thể tin được.

“Chị ơi, em thực sự không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với chị, nhưng Hoắc Minh Dương, người đàn ông đó nói gì chị cũng tin hay sao.” Cô nhìn chị gái mình, không biết chị đang nghĩ gì, mọi chuyện rõ ràng đều có thể sớm kết thúc, chị ấy cứ mãi cố chấp đòi bằng được đáp án, giờ đây đến phải làm thế nào cũng không rõ nữa rồi.

“Em biết ý định của chị mà, một khi giải quyết xong chuyện, chị sẽ rời đi” Hiện tại trong lòng cô đã có lựa chọn, cô biết mình nên làm gì mới là đúng đắn nhất.

Vốn dĩ không cần xem xét các yếu tố khác, cô chỉ đang nghĩ xem phải làm sao để có kết quả, để cô sớm trở về Mỹ.

“Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa” Diệp Thiến Nhi thấy sắc mặt Diệp Tĩnh Gia lúc này đang u sầu, tâm tình phiền muộn nên nhanh chóng an ủi.

Đại Bảo cũng bước xuống sàn, hai tay đầy bánh chuẩn bị trèo lên người Diệp Tĩnh Gia, khiến cô sợ hãi nhanh chóng trốn đi.

“Con làm gì vậy Đại Bảo, làm mẹ sợ muốn chết.” “Con yêu mẹ lắm mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa nhé” Nghe giọng nói trẻ con đáng yêu của con trai cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, bất kể là thế nào con trai cô cũng là tốt nhất.

“Chị xem, con của chị thật là hiểu chuyện, là phụ huynh chị cũng nên hiểu chuyện hơn một chút” Diệp Thiến Nhi ăn chiếc bánh mà Hoắc Minh Dương tặng này, thực ra cũng không còn cảm thấy Hoắc Minh Dương xấu xa đến vậy nữa.

Chỉ là không hợp với Diệp Tĩnh Gia mà thôi.

“Chị thật sự không biết em làm sao mà nghĩ được như vậy, cái gì cũng đều có thể nghĩ thoáng hơn, chị bây giờ đúng là không biết nên làm thế nào mới được.” Có rất nhiều việc, có tìm thế nào cũng không tìm được cụ thể đúng sai Cô chỉ là cứ kiên trì không buông, cố chấp với những việc mình muốn làm như vậy liệu có đúng hay không? Trước giờ đều chưa từng cân nhắc rốt cuộc những điều này liệu có phải là điều cô mong muốn.

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy được Diệp Thiến Nhi lo lắng: “Yên tâm đi, chị biết nên làm thế nào” Trở lại phòng, cô ngồi trước gương trang điểm nhìn người phụ nữ trong gương, không khỏi có chút sững sờ, đây vẫn là cô sao? “Mẹ, dì bảo con ngủ cùng mẹ” Đại Bảo từ ngoài mở cửa bước vào.

“Được, vậy Đại Bảo thay quần áo trước đi, rồi mẹ kể chuyện cho con nghe” Cô nhanh chóng thoa lên các sản phẩm dưỡng da, cô phải là người mẹ xinh đẹp của Đại Bảo.

Tuy rằng khuôn mặt này không phải là dung mạo ban đầu của cô, nhưng so với trước kia đúng là không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, cô cũng không chán ghét dáng vẻ hiện tại, chỉ cần có thể duy trì là được.

Cô muốn ở bên Đại Bảo lâu hơn một chút, muốn xuất hiện thật xinh đẹp tham dự buổi họp phụ huynh của Đại Bảo, những chuyện khác đều không phải là việc mà cô cần quan tâm đến.

Dỗ con ngủ xong, Diệp Tĩnh Gia ra ngoài chờ Lữ Hoàng Trung.

Cô có một số việc muốn nói với Lữ Hoàng Trung, mặc dù ngoài miệng đã đồng ý với Hoắc Minh Dương sẽ ở lại nhưng cô vẫn còn do dự, không biết làm như vậy có đúng hay không, chỉ có Lữ Hoàng Trung mới có thể giúp cô.

Chờ đã, Lữ Hoàng Trung có phải đã một đêm chưa về rồi.

Nhà họ Lữ.

“Mẹ, không phải con nói mẹ rồi sao, mẹ phải trông chừng anh con cho kỹ vào, anh ấy đang có quan hệ mập mờ với một người phụ nữ đã có con ở bên ngoài.” Lữ Hoàng Tâm đi theo mẹ để mách tội, hiện tại anh trai đã làm cô thất vọng quá nhiều.

Thế mà lại cùng một người phụ nữ như vậy duy trì kiểu quan hệ chả tốt đẹp gì như thế.

“Anh con làm sao? Mẹ nghe nói ở Mỹ khá tốt, bố con cũng đến xem qua vài lần rồi:’ Mẹ cô không nghe lời Lữ Hoàng Tâm nói, cái đứa này từ nhỏ đã như vậy, cứ bộp chộp như vậy Chỗ nào cũng không chắc chắn như Lữ Hoàng Trung.

“Không đâu lần này là thật đó mẹ nghe lời con đi, anh con hôm nay đi cùng với một người phụ nữ, còn đem theo đứa bé con của người phụ nữ đó cùng ăn cơm với anh Dương, hơn nữa nghe nói hai người đó là quen biết nhau hồi ở Mỹ, vẫn luôn chăm sóc quan tâm lẫn nhau” Lữ Hoàng Tâm nhanh chóng nói cho mẹ cô biết sự thật, ý đồ để mẹ ngăn cản mối quan hệ này.

“Ăn cơm với anh Dương? Anh trai con về nước rồi à?” Trọng điểm trong câu nói mẹ Lữ nghe được hoàn toàn khác với Lữ Hoàng Tâm Lữ Hoàng Tâm nhìn mẹ, dường như không dám tin tưởng những gì mà mẹ nghe, cùng với những gì cô nói có phải là cùng một vấn đề hay không.

Rõ ràng là anh trai bị người ta mê hoặc mới làm nên cái việc không hợp đạo lý như thế.

“Đúng vậy, về nước rồi, cùng với người phụ nữ đó ở ngoài không chịu về nhà, không biết cô ta đã cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì nữa” Lữ Hoàng Tâm không vui nói, bất mãn nhìn mẹ cứ thiên vị anh trai.

Nếu chuyện này là do anh trai nói ra, mẹ nhất định sẽ phát hỏa Mẹ Lữ nhìn Lữ Hoàng Tâm có hơi hoài nghỉ: “Sao có thể được? Anh của con không phải lén sau lưng chúng ta có con chứ hả?” Giới thiệu bạn gái cho Lữ Hoàng Trung như thế nào thì Lữ Hoàng Trung cũng không đồng ý, không biết thì ra ở bên ngoài lại có việc như vậy.

Qua những gì mà Lữ Hoàng Tâm nói, bà không tin Lữ Hoàng Trung sẽ nuôi con người khác: “Này, cô gái đó trông như thế nào?”.

“Trông như một con hồ ly tỉnh” Lữ Hoàng Tâm có hơi tức giận nghĩ.

“Ồ, vậy cô ấy làm gì? Rồi người nhà cô ấy làm gì thế?” Điều bà lo lắng nhất bây giờ chính là việc chung thân đại sự của Lữ Hoàng Trung, xem ra là việc từ trên trời rơi xuống rồi.

“Chắc là một luật sư, nhưng bố mẹ cô ta như thế nào con cũng không biết, mẹ làm gì thế, mẹ à, con nói nghiêm túc đó, anh của con sau lưng chúng ta lén lút cùng với một người phụ nữ ở bên Mỹ bốn năm rồi, chẳng trách không để con đi sang đấy” Mỗi lần cô muốn đi tìm Lữ Hoàng Trung đều bị Lữ Hoàng Trung từ chối.

Hóa ra đúng là có việc giấu diếm thật.

“Vậy đứa bé đó bao nhiêu tuổi rồi.?” Mẹ Lữ càng nghe càng cảm thấy tám phần Lữ Hoàng Trung đã có đối tượng.

“Chỉ là đứa bé đó hình như đúng là gọi anh bằng bố” Lữ Hoàng Tâm suy nghĩ một chút, những chuyện vừa nghĩ trong lòng cứ thế trực tiếp nói hết ra.

Lời vừa nói ra này làm cho mẹ Lữ rất vui. “Con xem, mẹ biết ngay anh của con rất lợi hại mà, được rồi, lần này mẹ yên tâm rồi, một lát nữa liền nói cho ba con” Vừa lúc bà vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Lữ Hoàng Trung, đến bây giờ vẫn còn chưa giải quyết xong, hiện tại trong nháy mắt đã có một đứa trẻ, lại còn lớn như vậy rồi.

“Mẹ, mẹ đừng kích động quá, con nói với mẹ đều là nói thật, anh của con đúng là cùng với người phụ nữ đó có loại quan hệ như vậy, đứa trẻ cũng không phải của anh” Lần này Lữ Hoàng Tâm đúng là không chịu nổi nữa rồi.

Cô dứt khoát bùng nổ: “Tại sao con nói gì mẹ cũng không tin, chẳng giống như mẹ đối với anh con một chút nào, cho dù nói đứa trẻ này là của anh Dương con cũng tin, ít nhất còn có chút giống giống, chứ chẳng giống anh con chút nào cả, không giống con của anh đâu mẹ” Nói xong, cô cũng tự mình kinh ngạc, đúng rồi, đứa trẻ này so với anh Dương đúng là có nhiều điểm tương tự.

Chỉ là anh Dương xem ra không quen thuộc lắm với người phụ nữ đó, nhất định là cô đang nghĩ lung tung, bọn họ tuyệt đối không có quan hệ gì.

“Con nói thật chứ?” Mẹ Lữ nhìn bộ dạng Lữ Hoàng Tâm không giống như đang nói đùa, một lúc sau mới hỏi.

Lữ Hoàng Tâm nghiêm túc gật đầu, lần này đến lượt mẹ Lữ phiền phức to.

“Anh của con về từ khi nào?” “Chắc là về được vài ngày rồi, anh Dương nói sớm đã làm tiệc tẩy trần cho anh” Lữ Hoàng Tâm nói thật với mẹ, nhìn bộ dạng của mẹ, có hơi đau lòng, không biết mình có phải đã nói gì sai điều gì hay không.

“Được rồi, để mẹ gọi cho anh con, tối nay để nó về nhà, có chuyện gì chúng ta lại nói tiếp.” Nói xong bà liền gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, đứa con trai này của bà sẽ không làm chuyện gì hồ đồ.

Nghĩ đến bà tiện tay gọi điện thoại luôn cho những người quen biết của nhà họ Lữ trước đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện