Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 217


trước sau

Advertisement

Chương 217: Em gái biết gây chuyện thật đó

 

Trong lòng vẫn còn lo lắng không biết Lữ Hoàng Trung và Đường Lăng Tịnh đang nói gì với nhau ngoài kia.

“Chị, nếu Đường Lăng Tịnh thật sự có thể theo đuổi được Lữ Hoàng Trung thì liệu chị có khóc không?” Cô ta lo lắng nhất chính là Diệp Tĩnh Gia sẽ không chịu nổi.

Nếu Đường Lăng Tịnh và Lữ Hoàng Trung đến với nhau thật thì cô ta cũng không vui vẻ gì, nếu họ không đến với nhau cô ta cũng chẳng vui nốt, suy cho cùng thì cô ta và chị cũng thiếu hai người họ rất nhiều.

Chị cô ta thì lại không thích: “Chị, có khi nào chị thử suy nghĩ cho kỹ xem mình có thích bác sĩ Trung không rồi cả bản thân mình cũng chẳng biết không?” Cô ta cực kì nghi ngờ vào điều này.

“Được rồi, em đừng suy nghĩ linh tỉnh nữa, sợ em thật đấy” Cô nói xong bèn thở dài, cô em gái này thật khó chơi, cái gì hiểu hết thế này thì ai mà chơi lại: “Chuyện của người lớn em đừng quan tâm tới.” “Lại còn chuyện người lớn cơ, em thấy nhiều lắm rồi, chắc là chỉ vẫn không phát hiện ra mình thích bác sĩ Trung đâu.” Diệp Thiến Nhi nói xong lại không nợ, sợ Diệp Tĩnh Gia lại khó chịu vì không chấp nhận được sự thật.

“Được rồi, cầu xin em đó, đừng quan tâm tới chị nữa mà hãy quan tâm bản thân mình đi” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không để ý tới Diệp Thiến Nhi nữa, cô em gái này cứ hay than trời trách đất.

“Em không nói cái gì khác, chỉ bàn về bác sĩ Trung thôi, rốt cuộc chỉ có muốn đi tới kết quả gì với anh ấy không? Dẫn theo con ở bên anh ấy lâu thế rồi, nếu như có kết quả gì thì em lại khuyên Đường Lăng Tịnh.” Nói xong bèn nhìn thấy mặt Diệp Tĩnh Gia hết trắng lại xanh.

“Được rồi, đừng làm rối lên nữa” Thật sự không biết phải làm gì với Diệp Thiến Nhi.

Dáng vẻ nghiêm túc thể này khiến cô cũng phải tin: “Chị sai rồi, chị không nên để em ở cùng với Đường Lăng Tịnh lâu như thế, dễ dàng dạy hư con bé Đường Lăng Tịnh” “Chị đừng đùa nữa, ai chạy hư ai còn chưa chắc đâu” Lữ Hoàng Trung và Đường Lăng Tịnh dẫn đứa bé về, Diệp Tĩnh Gia thấy thế: “Đứa nhỏ không gây ra phiền phức gì cho anh chứ?” Cô lo lắng nhất chính là trẻ con nghịch ngợm làm hỏng buổi nói chuyện của hai người: “Nói gì thế, Đại Bảo cực kì ngoan ngoãn. Được rồi, anh đi nấu cơm đây, mọi người tán gẫu trước đi” “Em giúp anh.Đường Lăng Tịnh nghe Lữ Hoàng Trung muốn đi làm cơm bèn chủ động xin theo.

Nhìn hai người như thế, chẳng hiểu sao Diệp Tĩnh Gia lại thấy hài hòa: “Hai người xứng đôi với nhau thật đó.’Cô khen ngợi từ tận đáy lòng.

Rồi lại rước lấy ánh mắt xem thường của Lữ Hoàng Trung: “Cả ngày ngồi nghĩ linh tinh gì thế không biết, muốn ăn gì thì mau nói đi.

Tranh thủ lúc Lữ Hoàng Trung đi nấu cơm, Diệp Thiến ngồi chơi với đứa nhỏ.

“Hà Thiên Hạo, con mau nói xem con có nhớ dì không nào.” Cô ta cực kì thích đứa bé này.

“Nhớ, dì nhỏ tốt với con nhất trên đời” Đại Bảo dẻo miệng, nói câu nào cũng khiến Diệp Thiến Nhi vui sướng ngất ngây, vội vàng lấy đồ trong túi ra: “Đứa nhỏ này dẻo miệng thật đó, chuẩn bị cho con nè.” Mấy thứ cô ta lấy ra nhiều đến mức khiến Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ: “Sao em lại mua cho thằng bé nhiều thế.

“Hà Thiên Hạo nhiều đồ chơi lắm rồi, em còn cưng nhiều nó thế này” Diệp Tĩnh Gia đặt tên cho đứa nhỏ là Hà Thiên Hạo.

“Mẹ, dì nhỏ hiểu con nhất” Thằng bé nhìn Diệp Tĩnh Gia với ánh mắt đáng thương, sợ Diệp Tĩnh Gia nói xong thì lần sau dì nhỏ sẽ không mua đồ chơi cho mình nữa.

“Con nhỏ bị em làm hư mất rồi” Nói xong cô không thèm quan tâm tới nữa, nhìn Hà Thiên Hạo ngắm nghía món đồ chơi của mình rồi cười gật đầu: “Cảm ơn dì nhỏ!” Nói xong bèn hôn bẹp lên má Diệp Thiến Nhi.

Thằng nhóc lém lỉnh này, mới bé tí đã biết ai tốt với mình.

“Thấy em thích con nít thế này thì kết hôn sinh một đứa chăm đi.” Diệp Tĩnh Gia để nghị, cứ cảm thấy Diệp Thiến Nhi cô đơn mãi thế này cũng không phải là cách, chẳng lẽ định sống một mình cả đời thế ư? “Thôi, em thích con nít nhưng cũng phải có gen cỡ Hoắc Minh Dương mới được, có tiền có nhan sắc, gen tốt thế mới lấy nhưng người ta đâu có thèm chọn em” Cô ủ rũ như đã trải qua quá nhiều bể dâu.

Nói nhiều cũng thế, đành phải để mặc cô ta vậy.

“Thật ra đứa bé này không phải là con Hoắc Minh Dương đã khiến chị không hề thoải mái tí nào.” Cô từng yêu người đàn ông đó nên từ khi biết đứa trẻ này là của anh thì luôn băn khoăn lo lắng đủ điều.

Bây giờ thế này cũng tốt không phải lo nghĩ.

“Nếu em là chị thì sẽ cố gắng tận hưởng cuộc sống bây giờ, dù sao quá khứ đã qua đều không thể thay đổi được.’ Cô ta nói xong bèn nhìn Diệp Tĩnh Gia, cứ cảm thấy cô bỏ qua cho Lữ Hoàng Trung thế là một sai lầm.

Anh ta là một người đàn ông xuất sắc, nếu là cô gái khác thì đã nhào tới từ lâu rồi, chỉ có Diệp Tĩnh Gia mới ngốc thế này thôi.

“Được rồi, chị đã kết hôn có con trai rồi, hại đời người ta thế làm sao được?” Nhìn đứa nhỏ chơi một mình cực kì vui vẻ, còn cầm món đồ chơi đó chia sẻ cho Thịnh Bảo.

Thế này trông Thịnh Bảo cũng hoạt bát hơn hồi đó.

“Chị có biết là một người phụ nữ gặp được người đàn ông thật lòng yêu mình khó khăn đến thế nào không? Chị là người may mắn trong số đó mà sao lại không biết giữ lấy như thế nhỉ, em dám chắc Lữ Hoàng Trung sẽ không ghét bỏ vì chị có con riêng đâu” Thái độ của người đàn ông đó đã rõ ràng như thế mà Diệp Tĩnh Gia cứ băn khoăn mãi, cứ sống giấu diếm thế này có được gì, nếu là cô ta thì đã đơm hoa kết trái từ lâu.

Cô hoàn toàn không nghe Diệp Thiến Nhi nói, suy cho cùng chỉ có nhiêu đó, nghe hay không cũng vậy.

Diệp Tĩnh Gia gọi: “Thịnh Bảo” Chú chó nhỏ hoạt bát nhảy bản tới đây, nhanh chóng chạm vào tay Diệp Tĩnh Gia: ‘Ra mặt em này, thành viên mới” Diệp Tĩnh Gia đưa chú chó cho Diệp Thiến Nhi.

Cô ta cực kì thích, Diệp Thiến chính là kiểu sống một mình lâu quá nên mắc bệnh cô đơn thôi “Chị nghĩ là em và Đường Lăng Tịnh cứ độc thân thế này cũng không phải là cách, cuối cùng con bé cũng chấm trúng Lữ Hoàng Trung, em cũng phải tranh thủ cơ hội tìm một người đi” Diệp Tĩnh Gia nói xong bèn thở dài, không biết nên nói như thế nào mới tốt, suy cho cùng bây giờ cô cũng không có cách nào để thay đổi suy nghĩ Diệp Thiến Nhi.

“Đừng phá, ngoan nào, để tao ôm mày một lát thôi.” Cô ta không thích quan tâm đến chuyện gì khác, có những người từng khiến cô ta rung động thì một người đã trở thành anh rể trước của cô ta, một người thành lốp dự bị của chị, một người đã cuôm đi hết tiền của cô ta.

Đàn ông là loài động vật không đáng tin cậy, cô ta đã bỏ qua từ lâu rồi.

“Được rồi, vào ăn cơm đi.” Đường Lăng Tịnh cười bước ra, dường như cực kì vui vẻ.

“Cậu làm sao thế, cảm thấy ở cùng với Lữ Hoàng Trung có gì khác thường không, có chuyện gì tốt thì kể ra cho mình nghe với” Trông Diệp Thiến Nhi hóng hớt nhìn Đường Lăng Tịnh, cô ấy lại thoáng tránh đi, không biết Diệp Thiến Nhi muốn làm gì “Được rồi, không nói thì thôi.’ Diệp Thiến Nhi nói xong bèn buột miệng: “Mình nói chứ, trông món nấm này là biết do Đường Lăng Tịnh làm, tệ hại.” Đường Lăng Tịnh gõ chén Diệp Thiến Nhi, đó là sự thiếu tôn trọng nhưng ở đây không có người ngoài nên cũng không có nhiều quy tắc như thế: “Mình không muốn nói nhiều với cậu, cậu thử mình lại mình xem, chỉ là cơm khó ăn thôi mà, khó thì mình từ từ học” Đứng nói chuyện không đau eo, cả cơm cũng không biết làm mà lại ở đó cười cành vàng lá ngọc nhà họ Đường không biết nấu cơm.

“Ngon lãm nhà, Thiến Nhi, em mau ăn cơm đi, đừng nói nữa. Diệp Tĩnh Gia không nghe nổi nữa, cô em gái này gây ra đủ thứ chuyện, cô thấy vẻ mặt Đường Lăng Tịnh bắt đầu tái đi rôi bèn vội vàng nói.

“Chị không cần phải nói giúp Diệp Thiến Nhị, cái tính tình đó của cậu ta em là người rõ nhất, mặc kệ” Đường Lăng Tịnh không muốn quan tâm đến Diệp Thiến Nhi, cô gái này thiếu đạo đức chúa.

Cứ khiến con người ta cảm thấy mình vô dụng.

Thế nhưng Đường Lăng Tịnh lại không thể làm gì tổn thương đến Diệp Thiến Nhi được: ‘Cậu cứ chờ đó, lần sau mình châm cứu cho cậu thì cậu nhớ cẩn thận.” “Ai da, mình sợ lãm đó.’ Diệp Thiến Nhỉ cố diễn nét đau đớn rồi khinh thường nhìn Đường Lăng Tịnh.

Diệp Thiến Nhi càng ngày càng kỳ cục, Diệp Tĩnh Gia trừng mất nhìn Diệp Thiến Nhi: “Sao em lại nói chuyện với Lăng Tịnh thế nhỉ? Người ta là ân nhân cứu mạng em đó.’ Diệp Tĩnh Gia không quan tâm đến sự khó chịu của Diệp Thiến Nhi, cô gái này càng ngày càng quá đáng.

“Chị, em biết lôi rồi mà, chỉ đừng bät nạt em còn trẻ, bỏ em lại chô cậu ấy lâu như thế khiến em cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cô ta nói như lẽ đương nhiên khiến Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải phản bác thế nào: “Sao môi lần nói lý với em đều không được thế nhỉ?” Thấy vẻ mặt mẹ mình, Đại Bảo cười rộ lên rồi võ tay như trống: “Dì nhỏ giỏi thật” Nhận được sự cổ vũ từ Bảo An, Diệp Thiến có vẻ cực kỳ đắc ý khiến cho Diệp tốt vừa tức vừa hận.

“Ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng gây chuyện nữa” Cô lườm Đại Bảo khiến thăng bé uất ức vùi đầu vào chén cơm: “Mẹ không thương con.” Thăng bé uất ức khiến mọi người †rong phòng bất đầu sốt ruột: “Chị nhìn lại mình kìa, có chút chuyện nhỏ thôi mà hung dữ với con nhỏ làm gì thế?” Diệp Tĩnh Gia cảm thấy cái tiếng luật sự của mình hơi sai, ngoài kia nói khéo như rót nước vào chai thế mà về tới nhà lại không dùng được gì, còn bị một đứa nhỏ bắt nạt.

“Mọi người thế này sẽ khiến thằng bé sinh hư mất” Bây giờ thằng bé có đủ thứ tật xấu, cô làm mẹ nên sốt ruột gần chết.

“Thôi đi, thăng bé còn nhỏ mà chiều với cả hư cái gì? Em thấy chị ấy, bận rộn còn tranh thủ thời gian bắt nạt con” Diệp Thiến Nhi nói xong bèn đi dôõ Bảo An.

Chẳng mấy chốc Đường Lăng Tịnh đã phải hứa hẹn thêm một bộ robot biến hình thì Đại Bảo mới ngừng khóc, ngoan ngoãn ăn cơm.

Nhìn con trai mình hết khóc là cô biết nghe thăng nhóc này chơi trò: ‘Còn nhỏ đã lãm mưu nhiều kế, con còn thế này nữa mẹ không thương con nữa đâu.

“Mẹ lại không mua đồ chơi cho con trai mình” Thăng bé bêu rếu, Diệp Tĩnh Gia yêu thương con mình rất nhiều, trước đây chỉ cần Đại Bảo thích gì cô sẽ mua đó nhưng bây giờ Đại Bảo lớn rôi, có những món mua được cũng không mua vì lãng phí.

Rất nhiều thứ thăng bé chỉ chơi đúng một lần.

“Con có nhiều đồ ở đó không chơi, cứ thích bắt nạt dì” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì thấy vẻ mặt đắc ý đó biến mất.

“Thế thì có sao, dì thích con nên mới mua cho con, mẹ nhìn lại mình xem dì có mua cho mẹ không. Đại Bảo nói xong lại quay sang lấy lòng Đường Lăng Tịnh: ‘Dì tốt nhất trên đời ấy” Diệp Tính Gia tức cũng không được, giận cũng không xong: ‘Em đừng nuông chiều nó, bây giờ nó thích được voi đòi tiên ấy” Đường Lăng Tịnh thích Đại Bảo muốn chết, nhìn Diệp Tĩnh Gia thế này là biết chäc Đại Bảo thích đồ chơi nhưng cô không mua cho thăng bé: “Không sao, sau này con thích cái gì dì cũng mua cho con hết, con đừng nói cho mẹ nghe.” Thăng nhóc này, tới đâu cũng giở trò được khiến Diệp Tĩnh Gia không vui vẻ gì cho cam.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện