Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 179


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 179: Ý của anh “Đến cùng tôi và anh còn có quan hệ gì, dựa vào cái gì quản tôi như vậy?”

 

Cô tràn đầy oán hận đối với Hoắc Minh Dương.

Cô thật vất vả mới không có liên quan gì nữa đến nhà họ Hoắc, bây giờ bỗng nhiên mang cô ra ngoài lại là có ý gì? “Tôi mặc kệ chuyện khác, tóm lại anh nên làm gì, không nên làm gì thì trong lòng anh đều biết.” Một ngày là người nhà họ Hoắc, cả đời đều là người nhà họ Hoắc, anh cũng không nói gì ly hôn, Diệp Tĩnh Gia cũng đừng nghĩ đi.

Không biết anh muốn làm trò gì, Diệp Tĩnh Gia đã lên xe, xe cũng đã chạy, cô cự tuyệt không được.

Xe dừng ở trước cửa siêu thị cách đó không xa: “Đi vào chọn ít đồ” Diệp Tĩnh Gia bị anh nắm lấy tay, cô thật sự đi không được“Rốt cuộc anh muốn cái gì, đừng kéo tay tôi” Cô thử giãy giụa một lúc thấy không có hiệu quả gì nên cũng không giấy dụa nữa “Anh muốn làm gì? Tốt xấu anh cũng muốn trưng cầu ý kiến của tôi” Cô và Hoắc Minh Dương không có bất cứ quan hệ nào.

“Tôi với anh không còn bất cứ liên quan nào, đừng kéo tôi như vậy.’ Cô nói xong, Hoắc Minh Dương trực tiếp trở †ay ôm cô chặt chẽ vào trong ngực.

Thoáng cái cô không kịp phản ứng.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cảm giác bây giờ cô không thể làm bất cứ chuyện gì dù là chuyện tốt hay không tốt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thở được.

“Ít nói chuyện, muốn ăn cái gì thì nhanh chóng mua đi” Không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên Hoắc Minh Dương như thay đổi một người khác vậy, thật giống như trước kia không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thậm chí còn tốt hơn cả lúc bọn họ mới ở gần nhau lần đầu.

Cô đi theo mua một số đồ vật, tuy không biết Hoắc Minh Dương muốn làm gì, nhưng nhìn tình huống bây giờ cô muốn đi cũng là khó khăn đấy.

Thậm chí cô còn không có suy nghĩ qua bây giờ nên làm như thế nào mới là chính xác. Bây giờ cô tại không muốn giãy dụa, cũng không muốn gây khó dễ cho mình, thời gian dài không thấy Hoắc Minh Dương như vậy, cô vẫn có thể bị anh dễ dàng đả động, tim cô hoàn toàn không bị khống chế.

Sau khi mua các nguyên liệu nấu ăn cần có khá nhiều, Diệp Tĩnh Gia có chút khó hiểu, mua như thế này cũng quá nhiều rồi, cô chọn một ít, anh lại muốn tăng thêm một đống lớn.

” Nhiều lắm rồi, ăn không hết rất lãng phí” Diệp Tĩnh Gia giống như trước kia tranh thủ thời gian uốn nắn suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, ngẩng đầu lập tức hai mắt đối diện, Diệp Tĩnh Gia cm giác đôi má nóng lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Hoắc Minh Dương chỉ đơn giản không nói một câu nào, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào “Tôi gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung.” Cô vừa lấy điện thoại di động ra đã bị Hoắc Minh Dương thò tay đoạt đi: “Tắt máy:’ nói xong trực tiếp đóng điện thoại của Diệp Tĩnh Gia lại.

“Anh làm gì thế” Nhất định Lữ Hoàng Trung sẽ lo lắng cho cô, Hoắc Minh Dương cứ quyết định thay cô như vậy.

“Anh định đưa tôi đi đâu vậy?” Con đường này cô cũng không biết, thậm chí bây giờ đã qua nội thành.

Càng chạy cô càng không ổn, cô cũng không muốn đặt xác ở nơi hoang vu.

Lại đi gân nửa giờ, mới nhìn một nhà nghỉ nhỏ.

Diệp Tĩnh Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Minh Dương, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, “Anh… chuông điện thoại của anh vang lên” “Không cần phải để ý” Nói xong Hoắc Minh Dương cúp điện thoại xuống, tắt điện thoại di động của mình.

Trong khoảng thời gian này anh rất kỳ quái, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác thiếu gì đó, trong lòng rầu rĩ không vui.

Khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, anh nhất thời xúc động đã nghĩ đến việc mang cô đi ngay lập tức, không có nguyên nhân khác, cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì.

“Được, anh cảm thấy vui vẻ là tốt rồi” Mặt cô không biểu tình gì. Bây giờ cô đang lo lắng đến Lữ Hoàng Trung, không biết anh có lo lắng hay không“’Anh không gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh sao?”

Không đề cập đến Tô Thanh Anh thì không sao, bây giờ vừa nhắc đến Tô Thanh Anh, lại khiến cho Hoắc Minh Dương nhíu mày.’Cô cứ muốn tôi đi tìm Tô Thanh Anh như vậy?” Ý anh muốn nói không rõ ràng, không có cách nào khiến cho Diệp Tĩnh Gia để ý tới ý tứ trong đó.”Không phải anh vẫn luôn muốn đi tìm Tô Thanh Anh để giải thích với cô ấy sẽ quay lại sao?”

 

Dường như biết rõ cái gì nên làm, cái gì nên hỏi vậy.

Bây giờ Hoắc Minh Dương có ý gì, cô không hiểu nổi: “Không nói hai lời, em không cần nhìn tôi với vẻ mặt thống khổ như vậy, trong lòng đã không được vui vẻ.” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia không lời nào để nói, nếu như Hoắc Minh Dương là người không biết xấu hổ như vậy thì nói cũng vô ích” Tùy cảm giác của anh” Lữ Hoàng Trung kiểm tra bệnh cho Tô Thanh Anh xong thì phát hiện không thấy Diệp Tĩnh Gia đâu.

Những người khác cũng ngậm miệng không nói, gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia cũng không nghe.

Tô Thanh Anh cũng là nhanh chóng nhìn quanh, hoàn toàn không biết Hoắc Minh Dương đi đâu: “Anh có nhìn thấy Minh Dương không?” Lữ Hoàng Trung giúp cô ta kiểm tra bệnh tình đã xong từ lâu, cô ta cũng không biết Hoắc Minh Dương đi rồi, người bạn gái này của Hoắc Minh Dương thật sự không tồi”Cô mới biết sao? ” Anh nói xong nở nụ cười, cô hiểu rõ: “Sớm đã đi? Như thế nào lại đi chứ.” Cô ta không thể tin được Hoắc Minh Dương lại bỏ rơi cô ta ở đây.

“Cô thật sự cảm thấy ở bên cạnh Hoắc Minh Dương như vậy, có thể bên nhau cả đời sao?” Anh hơi trào phúng, Tô Thanh Anh nguyện ý ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cô ta không tiếc trả giá bất cứ cái gì, những chuyện nên làm cô ta cũng đã làm.

“Đương nhiên tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, quan hệ của tôi với anh ấy anh là người hiểu rõ nhất.” Cô sẽ không nhường Hoắc Minh Dương cho bất luận kẻ nào: “Anh cũng biết có rất nhiều chuyện tôi cũng không có cách nào giải thích, dù sao tình cảm của tôi và Minh Dương đã có nhiều năm như vậy: Cô ta nói rất rõ ràng, nếu như không có Hoắc Minh Dương cuộc sống của cô ta cũng không có ý nghĩa.

“Cô cứ tự nhiên, người đang làm thì trời đang nhìn, cô cũng nên nghĩ kỹ xem có phải là cô thật sự muốn như vậy hay không?” Anh nói xong cũng không để ý tới Tô Thanh Anh nữa, anh cũng không còn gì để nói với cô ta nữa.Lữ Hoàng Trung, anh thích Diệp Tĩnh Gia phải không?” Lần đầu tiên, có người nói thẳng với anh như vậy.

Lữ Hoàng Trung hơi kinh ngạc, ngay cả cô ta đều cảm thấy như vậy thì Diệp Tĩnh Gia làm sao lại không biết chứ, chỉ là cô coi anh là bạn bè bình thường, cho nên vẫn luôn không chọc thủng “Cái này lại có quan hệ gì, không phải hai người yêu nhau ở bên nhau, như vậy còn không bằng yên lặng nhìn cô ấy hạnh phúc.” Anh và Tô Thanh Anh nói không rõ được, chính là hai người có quan điểm bất đồng, sao có thể tìm được điểm giống nhau, trong lòng anh biết rõ lại không muốn nói chọc thủng ra.

“Anh biết không, cho tới bây giờ tôi cũng không muốn nói với anh làm gì mới có thể để cho tất cả mọi người thoả mãn, nhưng tôi nghĩ đến, anh muốn làm như thế nào mới có thể khiến Diệp Tĩnh Gia thích anh” Trong miệng của cô ta nói là vì Lữ Hoàng Trung nhưng nói trắng ra vẫn là vì mong muốn riêng của bản thân, theo như nhu cầu của hai bên.

“Thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, người mình thích còn có thể chắp tay để cho người khác” Tô Thanh Anh cũng nhẫn tâm trào phúng, hi vọng anh nhanh chóng đổi ý, nhất định cô không thể lại mất đi Hoắc Minh Dương.

“Cô hãy buông bỏ đi, có nói thế nào đi nữa thì Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia sẽ ở bên nhau, hai người bọn họ rất xứng đôi.” Anh nói xong với Tô Thanh Anh thì trực tiếp rời đi.

Căn bản không cần phải tìm Diệp Tĩnh Gia nữa, anh hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương đã dẫn người đi rồi, cũng chỉ có thể chờ đợi thôi, lúc nào muốn về khắc sẽ trở về. Bệnh viện nhiều người như vậy, Diệp Tĩnh Gia muốn thì cô đã sớm giãy dụa để có người hỗ trợ ngăn trở, đây là cô tự nguyện đi cùng.

Một người nguyện đánh còn một người nguyện chịu đựng, người khác nói gì cũng vô ích.

Tô Thanh Anh ở sau lưng anh tức giận bất bình, bây giờ cô ta có làm cái gì cũng không thể xoay chuyển trời đất”Dì à, Minh Dương về đến nhà chưa ạ? Điện thoại của anh ấy tắt máy.” €ô ta cố ý gọi cho Bà Hoắc, để cho bà biết rõ Hoắc Minh Dương mang theo Diệp Tĩnh Gia đi.

“Dì không có ở nhà nên không biết, cháu gọi cho trong nhà hỏi hộ dì” Bà Hoắc ở bên ngoài vội vàng xã giao nên cũng không có thời gian để ý tới.

Cúp điện thoại mới nhớ tới có gì đó không đúng, trước kia Hoắc Minh Dương cũng sẽ không tắt máy, Công việ của anh bận rộn nên luôn có người †ìm anh bàn việc.

Bà gọi lại lân nữa “Minh Dương hôm nay đi đâu vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Bà lo lắng, phải biết rằng Hoắc Minh Dương là trụ cột của nhà họ Hoắc, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.

“Hôm nay anh ấy đưa cháu đi bệnh viện, về sau gặp phải Diệp Tĩnh Gia, hai người giờ cũng không thấy đâu, cháu cũng rất sốt ruột” Tô Thanh Anh nói rất uất ức.

Nếu không phải Diệp Tĩnh Gia thì sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy.

“Được rồi, cháu đừng khóc, Diệp Tĩnh Gia cũng không thể làm gì Minh Dương được, đến lúc đó chờ nó trở về dì sẽ nói với nó.” Biết là ở cùng một chỗ với Diệp Tĩnh Gia nên bà yên tâm không ít, chỉ cần Hoắc Minh Dương không có việc gì là tốt rồi.

Chỉ là bây giờ tại sao lại dính líu đến Diệp Tĩnh Gia vậy, chuyện này khiến cho bà nghĩ mãi không ra Con gà không biết đẻ trứng thì làm được gì, bà hạ quyết tâm không cho Hoặc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia hòa giải, việc này không có thương lượng, nhìn thấy Hoäc Minh Dương thì bà bắt đầu muốn ngăn anh lại.

Hoàn toàn không biết phải làm sao mới khá,Tô Thanh Anh bát đầu hoài nghi quyết định của mình mà không có lý do.

Hiện tại tay cũng không thể dùng, duy nhất có thể dùng dựa vào đúng là Hoặc Minh Dương, nếu như ngay cả Hoặc Minh Dương cũng không thể năm chãc thì cô ta sẽ hai bàn tay trăng Diệp Tĩnh Gia sửa sang dọn dẹp lại phòng, cô cũng không ởđi ra, không biết đây là nơi nào.

Nhưng tóm lại thật là yên tĩnh, trách không được Hoäc Minh Dương mua nguyên liệu nấu ăn, ở gần đây cũng không có người bán đồ ăn.

Chỉ là rau quả nhiều như vậy thì ăn đến bao giờ, cô không biết.

Nhìn vẻ mặt của Hoäc Minh Dương †hì thậm chí không nói được, cũng không thể nói những gì mình muốn nói.

Cô không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Dứt khoát ở trên lầu giả chết.

Ngược lại Hoăc Minh Dương lại nhàn nhã, ở phòng khách xem tivi ngủ quên mất, hồn nhiên không biết bên trong Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ ngợi lung tung.

Cô lăn lộn khó ngủ, không biết mình còn có thể làm cái gì, hiện tại cô rất không đúng, cứ đợi ở chồ này, cùng với người đàn ông đã ly hôn làm tổn thương cô sâu săc.

Thật vất vả muốn muốn đi ra ngoài nói rõ với anh, bước ra bước đầu tiên đòi hỏi môi một bước đều cần càng lớn dũng khí.

Thầm nghĩ Diệp Thiến Nhi còn cần chăm sóc, cô trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Vừa định nổi nóng thì bộ dạng của Hoặc Minh Dương lại để cho cô không đành lòng nói những lời quá nghiêm trọng.

Khi anh ngủ, lông mi thật dài phủ ở mất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng còn có vẻ mặt tinh khiết tự nhiên vô hại, giống như là thiên sứ không nhiễm bụi trần vậy.

Diệp Tĩnh Gia lại nhất thời xem ngây người, quên muốn gọi anh dậy nói rõ ràng mục đích.

Tay không tự giác được vươn tới hướng mặt của anh…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện