Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 176


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 176: Ước muốn của anh, hạnh phúc của cô

 

Không nghĩ rằng cô lại có tiền như vậy.

Lúc trước, chính những thứ này đã hãm hại Diệp Bách Nhiên, nếu như Diệp Thiến Nhi không tốt, cô sẽ đưa một phần trong số tiền này cho Diệp Bách Nhiên an dưỡng tuổi già, còn lại một phần sẽ quyên góp cho xã hội.

Đứng ở ngoài cửa đợi Lữ Hoàng Trung, một lát cô đã nhìn thấy anh ta  mua một đống lớn đồ ăn.

Chị Tiết vừa đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn bỗng nhiên tỏ ra hoảng sợ: “Mợ chủ… Mợ chủ…” Người bên cạnh nghe thấy chị Tiết gọi cũng đi tới xem như thể nào: “Sao thế?” “Không… Không có gì. Chị ấy nghĩ, những chuyện này không nên nói với người khác, lỡ như có nhiều người biết thì sẽ không tốt, nhất là bây giờ còn đi cùng bác sĩ Lữ ra ngoài.

Tưởng tượng một chút, quả thật bác sĩ Lữ đối xử rất tốt với Diệp Tĩnh Gia…

Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.

“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.

“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.

Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.

Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.

Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.

“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.

“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.

Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.

Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.

Đặt sữa lên bàn, chị Tiết chân chừ chưa đi, lại không biết có nên nói hay không, chuyện rối rắm này làm chị Tiết cảm thấy rất khó xử.

“Có chuyện gì vậy? Chị có chuyện gì không vui sao?” Hoắc Minh Dương nhìn chị Tiết đã biết rõ nhất định có chuyện gì đó.

“Nhìn thấy là được rồi.” Giọng nói không có gì khác thường nhưng tay của Hoắc Minh Dương đẩy bút nhanh một nhịp, suýt chút nữa ấn gãy bút.

“Cô ấy… Cô ấy ở siêu thị đi mua đồ cùng Lữ Hoàng Trung, hình như là cùng ăn cùng ở’ Chị Tiết không biết có nên nói hay không nhưng mợ chủ và cậu chủ vẫn chưa ly hôn, mợ chủ lại làm như vậy thì có vẻ không được tốt lắm.

“Rắc” tiếng bút gãy vang lên.

“Chị không cần nói nữa, cô ấy đã muốn rời khỏi nhà họ Hoắc rồi” Nghe được tin tức của Diệp Tĩnh Gia, anh vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng mà bây giờ không thoải mái sẽ không nói ra nữa rồi.

“Đều là tôi nói lung tung, cậu chủ đừng tức giận, đừng nóng giận… Chị Tiết sợ hãi, theo tiếng bút gãy vang lên, chị biết cậu chủ bắt đầu không giữ được bình tĩnh, chị cảm thấy mình làm việc tốt nhưng lại thành chuyện xấu, bây giờ phải làm như thế nào mới tốt đây? “Tôi… Cậu chủ, chuyện khác tôi không nói, nhưng ít nhất mợ chủ sẽ không làm chuyện khác đâu.” Bây giờ chị vẫn còn cơ hội nói những chuyện tốt đẹp, không để cho Hoắc Minh Dương tức giận.

“Lúc mợ chủ vẫn còn ở nhà họ Hoắc vẫn luôn ngoan ngoãn hầu hạ cậu, làm đúng bổn phận của mình, mong cậu chủ đừng giận cô ấy…” Liều mạng lúc Hoắc Minh Dương vẫn còn tức giận, đôi mắt chị Tiết ẩn chứa nước mắt nói.

Chị là người từng trải, đã nhìn Hoắc Minh Dương lớn lên mới không thể không nói, còn so với Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều lần.

“Tôi biết rồi, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa” Chị nói xong không để ý đến người khác nữa, chuyện nên làm và chuyện không nên làm cũng đều đã làm, chuyện nên nói và chuyện không nên nói cũng đã nói. Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, chị chỉ là một người giúp việc, cơ bản không thể nào quản được.

Chị Tiết đi rồi, Hoắc Minh Dương không có lòng dạ nào mà làm việc tiếp được nữa, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau đó không hề nói chuyện, giống như anh hiểu được, có một số chuyện càng che giấu sẽ không để người khác phát hiện ra.

“Giống như tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nhưng sao cứ cảm thấy khó hiểu.” Chị Tiết đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Minh Dương vẫn không nhịn được mà nói thầm một câu, chuyện đã làm sai, không biết bây giờ nên làm chuyện gì mới tốt.

“Chị Tiết có chuyện gì vậy?” Người giúp việc đi cùng nghe thấy chị Tiết nói thầm, cứ tưởng là chị Tiết muốn nói gì với mình nên quay lại hỏi.

“Việc của cô thì lo mà làm cho nhanh đi.” Từ lúc mợ chủ đi rồi, chị Tiết cũng trở nên kỳ lạ, cả ngày không biết suy nghĩ chuyện gì, đối với cô Tô cũng không tỏ ra thân thiện, không biết sau này ai sẽ là cô chủ mới nữa? Tuổi cũng đã lớn, nhưng mà sẽ không có khó khăn gì, cô trừng mắt nhìn bóng dáng của chị Tiết sau đó quay người bước đi, cô mới lười đi quan tâm đến chuyện của người khác.

Diệp Tĩnh Gia hắt xì một cái, không biết là ai đang nhắc đến cô.

“Cô sao vậy? Mới đi ra ngoài về đã cảm lạnh rồi à?” Lữ Hoàng Trung quan tâm Diệp Tĩnh Gia nói.

Chính bản thân cô đối với cơ thể của mình rất rõ ràng, mọi thứ đều rất tốt, không hề có biểu hiện của cảm lạnh: “Không sao, không có chuyện gì đâu, nếu không tôi đi nấu cơm nhé.” Bác sĩ kê cho một đống thuốc trị bệnh, Diệp Tĩnh Gia còn không kịp nhìn xem, cũng không biết có thể ăn được không.

“Tôi không biết ăn cái gì, anh nhìn rồi làm cái gì đó ăn đi; “Tôi nghĩ nên ăn xương hầm, nấy tôi nhìn thấy cô mua xương đấy” Dạo gần đây tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều làm cho Lữ Hoàng Trung cảm thấy rất vui vẻ.

“Để tôi làm cho, cô ngồi đó nghỉ ngơi đi” Lữ Hoàng Trung không muốn để Diệp Tĩnh Gia làm việc, anh ta không muốn để Diệp Tĩnh Gia vất vả.

“Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy vẫn không làm khó được tôi đâu.” Vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia rất tự tin nói với Lữ Hoàng Trung, cảm thấy gần đây mình nên cố gắng làm việc gì đó.

Lữ Hoàng Trung kiên trì không muốn cho Diệp Tĩnh Gia làm việc, bây giờ cô vẫn còn yếu, anh ta sợ lại giống như lần trước, suýt chút nữa thì cắt vào tay.

“Cô không có việc gì thì không cần phải vận động mạnh” Anh ta không khách khí nói với Diệp Tĩnh Gia.

Nhìn thấy anh ta vội vàng đi vào phòng bếp, giống như ở nhà họ Hoắc lâu như vậy cô còn chưa cảm nhận được không khí này, cảm giác như cô làm cái gì cũng đều tốt, đều làm cho Lữ Hoàng Trung rất hài lòng.

Nếu như vẫn còn ở nhà họ Hoắc thì sẽ không như thế này…

Nghĩ đến Hoắc Minh Dương, trong lòng cô lại đau một chút, người đàn ông ấy đột nhiên xuất hiện, sau đó vẫn ở mãi trong tâm trí cô, thật lâu, thật lâu sau cũng không thể nào quên được.

“Cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Lữ Hoàng Trung làm xong bữa ăn, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia không muốn ăn cơm nói: ‘Ăn cơm đi” Tay nghề của Lữ Hoàng Trung rất tốt, đồ ăn làm rất bắt mắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía nhưng Diệp Tĩnh Gia lại có cảm giác không muốn ăn uống.

Trong khoảng thời gian này cô ăn cơm rất ít, nhìn thấy cô có vẻ không thoải mái, cũng không biết có chỗ nào không khỏe hay không anh ta nói: “Cô xem xem, có thể ăn một chút được hay không?” Cứ không ăn uống gì như vậy, cơ thể sẽ không thể nào chịu được nên anh ta khuyên nhủ.

“Thực sự tôi ăn không vào.” Diệp Tĩnh Gia do dự cuối cùng vẫn phải chịu thua, trong bụng có cảm giác chua xót.

Lữ Hoàng Trung không biết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, đặt đũa xuống rồi đi đến ngồi bên cạnh Diệp Tĩnh Gia “Sao anh lại không ăn nữa?” Nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đặt đũa xuống cô nhìn anh ta hỏi.

“Không ăn nữa, nhìn thấy cô không ăn uống gì, tôi nào có tâm trạng nào mà ăn uống nữa” Anh ta cố ý, nếu không, dựa vào tính cách của Diệp Tĩnh Gia sẽ không đụng vào một chút đồ ăn nào cả.

Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ cô, an ủi nói: “Ăn đi, cô xem công sức tôi đã vất vả chuẩn bị món ăn mà ăn một chút đi.” Diệp Tĩnh Gia biết anh ta vất vả, nhưng thật sự bản thân cô không muốn ăn gì cả, dạ dày cứ dính lại với nhau không chịu mở ra như bình thường.

“Được rồi” Bưng bát cơm lên nhưng cô vẫn chưa ăn thì Lữ Hoàng Trung đã gắp cho cô rất nhiều thức ăn, cô liền xới mấy hạt cơm, nhưng vẫn không muốn ăn uống, cô không nói gì cả mà cố gắng cổ vũ bản thân mình ăn mấy miếng cơm.

“Cô như vậy là không được, hãy nghe tôi, cơ thể của cô bây giờ chỉ có thể nghỉ ngơi, đừng có nghĩ đến những chuyện khác” Lữ Hoàng Trung có vẻ không vui đối với Diệp Tĩnh Gia nói, cảm giác như bây giờ cô muốn làm cái gì thì anh ta cũng có thể làm cho cô.

Cho đến bây giờ anh ta vẫn là một người đàn ông ấm áp, Diệp Tĩnh Gia cái gì cũng biết, bây giờ lại có cảm giác không quen.

“Bây giờ tôi cả ngày không biết nên làm cái gì” Cô bỗng nhiên nói ra, cảm giác mình bây giờ có chút vô dụng, trong khoảng thời gian này cô chỉ nghĩ sau này mình nên làm cái gì, những ngày tiếp theo sẽ làm gì nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.

“Tôi thực sự không biết còn có gì để tôi có hứng thú nữa, bây giờ đến ăn cơm cũng không muốn ăn” Gần đây, tình trạng cơ thể của cô không được tốt lãm, đụng một cái là cảm thấy buồn nôn, thỉnh thoảng lại cảm thấy không được thoải mái lắm.

Cô vân không dám nói cho Lữ Hoàng Trung, anh ta luôn vội vội vàng vàng lo lăng.

“Nếu không thì trong khoảng thời gian này cô đi đến chơi với Diệp Thiến Nhi đi” Anh ta bỏng trở nên thả lỏng, bây giờ nhìn Diệp Tĩnh Gia không hề có chút tinh thần nào cả “Tôi đi qua đó rồi thì Diệp Bách Nhiên phải làm sao? Để ông ấy ở lại một mình tôi không yên tâm cho lãm.” Diệp Tĩnh Gia ủ rũ, bây giờ cô lo lăng nhất là không biết Diệp Bách Nhiên sẽ như thế nào, trong lúc này cô không thể xử lý tốt chuyện của họ được.

“Tôi sẽ giúp cô chăm sóc.” Anh ta nói một cách thản nhiên, không hề có nửa phần do dự. Diệp Tĩnh Gia nói không nên lời, không biết tại sao cô cảm thấy người đàn ông này luôn có thể khiến cho cô cảm động.

“Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh được cơ chứ?” Diệp Tĩnh Gia nói một câu ngăn cách mối quan hệ của hai người lại.

Cảm giác như anh ta luôn tỏ ra thân thiết khiến cô cảm thấy không biết phải làm thế nào “Tôi rời khỏi nhà họ Hoäc đã làm phiên anh, quấy râầy anh lâu như vậy: Diệp Tĩnh Gia nói xong, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Thật sự không phải, tôi không thể nào có thể làm theo những điều cô nói, mọi chuyện đều không sao cả, môi ngày đều làm công việc của chính mình, sau đó còn có thể cùng cô chơi đùa với nhau.” Anh ta nói xong cảm thấy có vẻ hơi quá: “Thật ra mọi chuyện cô không cần cảm thấy áy náy, đây đều là chuyện tỏi nguyện ý làm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm động, cô có tài đức gì mà có thể được như thế? “Tôi không đáng để anh làm như vậy, nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn anh, nếu không có anh sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Cô nói xong, cảm giác như bản thân mình không thể nói mình lợi dụng người đàn ông này.

“Ngày mai tôi phải rời đi rồi” Diệp Tĩnh Gia muốn về nhà trọ của ông Lý, cô không thể tiếp tục làm phiền Lữ Hoàng Trung được nữa. Nghĩ đến câu nói của Lữ Hoàng Trung, trong lòng cô còn có cảm giác khó chịu, cô còn không thể đồng ý chuyện đó được.

Không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia lại thay đổi ý định, anh ta không muốn Diệp Tĩnh Gia rời đi như vậy, không biết một mình cô có thể chăm sóc tốt bản thân mình hay không: “Không được, cho dù cô muốn đi cũng phải khỏi bệnh rồi mới được đi” “Ở lâu như vậy, đây cũng không phải là biện pháp tốt” Diệp Tĩnh Gia do dự một chút, cô không biết nên nói gì nữa, Lữ Hoàng trung trong măt của cô rất tốt, chính vì vậy cô mới muốn từ chối anh ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện