Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 167


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 167: Để anh ta đi, cách xa cô ấy ra!

 

Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn không biết chuyện Hoặc Minh Vũ đến tìm cô, trùng hợp lúc dạo cửa hàng bách hóa cùng với Diệp Thiến Nhi xong, vừa đi ra liên nhìn thấy Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam đang đứng ở cửa.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ, trực tiếp xoay người định rời khỏi.

Lại bị Hoắc Minh Vũ thấy, “Diệp Tĩnh Gia?” Anh ta vội vàng kêu tên Diệp  Tĩnh Gia, từ lúc cô rời khỏi Hoắc gia, ngay cả số điện thoại cũng đổi, hoàn toàn không tìm được cô.

“Cậu có chuyện gì không?” Bây giờ cô đã có thể dùng tâm tình hòa nhã đối mặt với người của nhà họ Hoắc rồi.

Chỉ cân không phải là Hoắc Minh Dương, cô cũng có lòng tin, coi như không có được gì, cũng sẽ không cực kỳ khổ sở, cũng sẽ không sợ nó mất đi.

Dù sao cái gì cũng không có.

“Sao chị không nói tiếng nào đã đi thế, chị thật sự muốn để anh tôi ở bên cạnh Tô Thanh Anh à?” Hai người đó đều là cái gai trong lòng Diệp Tĩnh Gia, hai cây cùng một lúc, cô thực sự bị tổn  thương mười phân” Tôi không quản được hai người bọn họ, mặc kệ thôi, tôi bây giờ chỉ muốn yên lặng sống cuộc sống của mình, những chuyện khác không liên quan đến tôi” Cô có một suy nghĩ gan dạ muốn vứt bỏ quá khứ, bất luận trước kia đã có những gì và không có gì, hạnh phúc hay bất hạnh, cũng không liên gì đến cô ở hiện tại.

“Tôi thật sự không nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ cân hạnh phúc giản đơn một chút, cái khác tôi không quan tâm.” Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của anh ta là chuyện thể làm chuyện ít khổ cực một chút, cuối cùng có thể sống vui vẻ, cũng may mắn một chút” Tôi không biết còn gì có thể đủ sức làm cho cuộc sống của mình khá hơn một chút” Cô giống như muốn buông bỏ hết tất cả, ngay cả chính cô cũng đã nghĩ như thế, không có gì quý hơn hạnh phúc, đặc biệt là cô hạnh phúc.

Đời là bể khổ.

“Anh không cần biết tôi là ai, anh đừng hòng bắt nạt chị tôi, anh muốn bắt nạt chị tôi thì cũng phải hỏi qua tôi một tiếng trước đã” Cô ta nói xong, khó chịu đẩy Hoắc Minh Vũ ra, “Anh đừng động vào chị tôi.”  Hoắc Minh Vũ giơ tay đẩy lại Diệp Thiến Nhi, bây giờ Diệp Thiến Nhi rất yếu ớt, bị Hoắc Minh Vũ đẩy một cái suýt nữa thì ngã xuống, “Anh..” Một cú đẩy của anh ta, Diệp Thiến Nhi trực tiếp ngã trên mặt đất, Diệp Tĩnh Gia vội vàng đỡ cô ta đứng dậy, Domoto Sakura ở cạnh bên cũng không nhìn nổi, qua giúp kiểm tra xem Diệp Thiến Nhi có bị thương không.

“Này anh, tôi không biết anh là ai, hiện tại cô Diệp Thiến Nhi rất yếu, anh đẩy cô ấy mà cô ấy không bắt anh bồi thường là đã hết tình hết nghĩa, xin đừng ép buộc người ta nữa.”

Cô ta là người hiểu rõ thân thể Diệp Thiến Nhi nhất, đẩy một cái như thế nói không chừng người bị thương chảy máu ở đâu rồi. “Cô không sao chứ?” “Không sao” Diệp Thiến Nhi cảm thấy thân thể đau như bị bổ ra vậy, trán cũng chảy ra từng lớp mồ hôi hột. “Anh đi nhanh đi, đừng làm phiền chị tôi nữa, chị tôi thật vất vả mới có thể sống tốt như bây giờ” Hiện giờ người trong lòng cô ta lo lắng nhất là Diệp Tĩnh Gia.

Người khác đều tìm tương lai riêng cho bản thân, Diệp Bách Nhiên càng không cần phải nói, hiện tại, chỉ có Diệp Tĩnh Gia, một người bơ vơ không có nơi nương tựa.

“Đi về nhà cùng tôi, anh ấy không thể cưới Tô Thanh Anh” Nói xong anh †a còn kéo tay Diệp Tĩnh Gia, định mang cô về nhà họ Hoắc.

Diệp Tĩnh Gia nhớ lại khoảng thời gian khổ sở nhất ở nhà họ Hoắc, cô hoàn toàn không muốn quay về. “Đừng chạm vào tôi.” Nói xong cô tránh thoát bàn tay của Hoắc Minh Vũ.

“Đừng mang cô ấy về” Domoto Sakura đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng.

Bây giờ nếu không nhờ Diệp Thiến Nhi trở lại, Diệp Tĩnh Gia sẽ còn giống như trước đây, chính là một cái xác không hồn, hiện tại thật vất vả lắm cô mới khá hơn một chút, lại đem cô mang về nhà họ Hoắc, vậy có khác gì đồn người ta vào chỗ chết đâu, “Cái khác tôi không biết, nhưng tình trạng lúc này của Diệp Tĩnh Gia không thích hợp trở về nhà họ Hoắc” “Tại sao?” Anh ta chưa từ bỏ ý định hỏi, không tin chuyện Diệp Tĩnh Gia không thể quay về nhà họ Hoắc. “Chỉ cần có chị, anh ấy sẽ không kết hôn với Tô Thanh Vận, người đàn bà đó không xứng với anh ấy” Mặc dù anh ta nói vậy nhưng lại không kéo Diệp Tĩnh Gia đi, trong mắt trần đầy sự quan tâm.

Sự quan tâm đó bị Từ Thanh Lam nhìn thấy hết tất cả, cô ta hận đến mức siết chặt nắm đấm, cô ta không muốn Diệp Tĩnh Gia trở nên tốt hơn, cô ta hối hận, dựa vào đâu mà Diệp Tĩnh Gia dễ dàng có được hạnh phúc? “Minh Vũ, Em có chuyện muốn nói với anh..” “Nói gì?” Hoắc Minh Vũ hiện tại không hứng thú với vấn đề của cô ta lắm, cũng không muốn biết, từ lâu nếu không phải bị ép đến mức không biết làm sao anh ta cũng không định qua lại với Từ Thanh Lam.

Thái độ anh rõ ràng, khiến cho Từ Thanh Lam bị tổn thương một chút.

“Cô ta không muốn trở về nhà họ Hoắc thì không cần đưa cô ta về” “Cô cút đi, cô thì biết cái gì, đồ đàn bà lòng lang dạ sói” Đây là lần đầu tiên anh ta nói Từ Thanh Lam ác như thế, lại là Diệp Tĩnh Gia, cái này cô ta nhớ, “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế?” “Cô có thể quản bản thân mình cho tốt được không, đừng đến tìm tôi nữa.

Ban đầu thời điểm cô làm, nên nghĩ đến hậu quả” Anh ta không bao giờ tha thứ cho một người phụ nữ như Từ Thanh Lam hết lần này đến lần khác, còn bị cô ta liên tục lợi dụng. “Tôi không biết nói cô thế có đúng hay không, bây giờ tôi không còn gì nói với cô nữa”

Anh ta nhẫn tâm nói, thẳng thừng từ chối cô ta. “Trước kia tôi cảm thấy cô đơn thuần hiền lành” Nói xong dừng một chút, sau đó chậm chạp nói, “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ cô là loại người như thế, đặc biệt là những chuyện cô làm ra, ngay cả tôi có nghĩ cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra”

Một lần lại một lần. Anh ta là người thất vọng về Từ Thanh Lam nhất, “Cô thật sự làm được, khiến cho tôi nhịn không nổi nữa” Nói đến đây, Từ Thanh Lam có chút khó chịu, nhưng hầu hết là sợ hãi, lo âu, cô ta không thể mất đi Hoắc Minh Vũ, “Anh nghe em nói, trước đó đều là hiểu lầm..” Cô ta vội vàng nói, cảm giác mình luôn bị người đó chê cười.

sao, rất nhiều thời điểm khổ sở, cô ta cũng không biết nên nói với ai, chia sẻ với ai.

“Được rồi, cô đừng nói nhiều nữa, tôi thật sự rất mệt mỏi” Tất cả đau khổ hiện tại anh ta đều không cảm nhận được, tất cả nhưng mệt mỏi cũng không thấy, rất nhiều thời điểm, anh ta đều không có cách nào nhẫn tâm chặt đứt với Từ Thanh Lam.

Anh ta rất muốn cho mình một cái tát, tại sao lâu như thế, bản thân vẫn không thể cắt được với Từ Thanh Lam.

“Cô tránh ra, cách xa tôi một chút” Đây dường như là câu nói cực kỳ tàn nhẫn anh ta từng nói với Từ Thanh Lam.

Qua một lúc lâu không biết nên làm gì. “Em thật sự không biết nên làm sao mới có thể làm hài lòng tất cả mọi người, em cũng không phải cố ý” Bây giờ anh ta hoàn toàn không cách nào tiếp nhận Từ Thanh Lam, liên tục bị lợi dụng, tình yêu của anh ta đã chết lặng.

Cô không biết làm sao mới có thể khiến Hoắc Minh Vũ rời đi, thân thể của Diệp Thiến Nhi cô hiểu rất rõ. “Cậu đi đi, hai người có chuyện gì thì cách xa nơi này của tôi một chút, tôi không muốn gặp lại mấy người” Ai cũng không được làm tổn thương Diệp Thiến Nhi, em gái cô như thế, không nỡ chạm cũng không nỡ sờ, không ai được bắt nạt.

Cho đến giờ anh ta chưa từng thấy Diệp Tĩnh Gia giận giữ như thế, sợ hết hồn, “Cô… Không sao chứ” “Cút, cách tôi xa một chút, tôi không nợ nhà họ Hoắc mấy người cái gì cả, Người nợ các người chết cũng đã chết vào tù cũng đã vào tù” Cô không thẹn với lương tâm, bây giờ cũng chỉ còn Diệp Thiến Nhi thôi, Diệp Thiến Nhi xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.

Lữ Hoàng Trung thấy cảm xúc của Diệp Tĩnh Gia không ổn định, trong lòng biết Diệp Thiến Nhi đoán chừng là lại xảy ra chuyện. “Cô tránh ra chút, tôi nhìn xem” Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia nói, có chút lo lắng, rất sợ Hoặc Minh Vũ làm Diệp Tĩnh Gia không VUI.

Diệp Tĩnh Gia nghe lời tránh ra, bây giờ cô chỉ tin tưởng Lữ Hoàng Trung.

“Rốt cuộc thế nào” So với cô Domoto Sakura còn lo lăng hơn, cô ấy thấy bộ dáng của Diệp Thiến Nhi không tốt lãm, không cẩn thận một chút, Diệp Thiến luôn chắc chăn mình không sao.

Nhìn qua một chút, từ khi cô ta bắt đầu bị bệnh thì đã có bệnh bên ngoài, không có gì đáng ngại cả. “Không sao hết, đừng lo lãng” Nghe được lời của Lữ Hoàng Trung, Diệp Tĩnh Gia mới yên tâm một chút “Ừm, cảm ơn anh, dọa tôi hoảng đi, tôi lo gần chết” Người Diệp Tĩnh Gia lo lãng nhất chính là Diệp Thiến Nhị, rất Sợ cô ta xảy ra chuyện gì đó.

Lữ Hoàng Trung nhìn Hoäc Minh Vũ một chút, “Cậu thiếu chút nữa đã hại chết cô ấy, đừng làm phiền cô ấy nữa, hiện tại vất vả lăm Diệp Tĩnh Gia mới tốt hơn chút.” Cái gì mắt anh ta cũng nhìn thấy hết, bây giờ tâm lý Diệp TĨnh Gia còn một chút, anh ta biết rõ, không đành lòng nói lời gì quá khó nghe khiến Diệp Tĩnh Gia buồn, Lữ Hoàng Trung khuyên Hoặc Minh Vũ nhanh rời đi.

“Anh rốt cuộc đang giúp ai, Diệp Tĩnh Gia là chị dâu tôi” Anh ta hiểu rõ thân phận của Diệp Gia, không muốn để Lữ Hoàng Trung mang Diệp Tĩnh Gia rời đi.

Ban đầu anh ta cảm thấy Lữ Hoàng Trung có tình cảm với Diệp Tĩnh Gia, bây giờ nhìn lại đúng thật.

“Tôi biết, nhưng mà hiện tại Diệp Tĩnh Gia cũng là bệnh nhân, cô ấy cần chữa bệnh” Lữ Hoàng Trung trực tiếp nói với Hoäc Minh Vũ, “Khoảng thời gian vừa rời khỏi nhà họ Hoäc đó, Diệp Tĩnh Gia đã suýt chết, bây giờ vất vả mới trở nên tốt hơn, nếu cậu cảm thấy cô ấy không sung sướng gì, hay buông tha cho cô ấy đi” Lữ Hoàng Trung nói với Hoäc Minh Vũ, điệu bộ nghiêm túc không cho phép được nghỉ ngờ.

“Tôi..Lữ Hoàng Trung, Anh có biết Diệp Tĩnh Gia là chị dâu của tôi hay không.” Anh ta tức giận nói với Lữ Hoàng Trung, không biết Lữ Hoàng Trung nghĩ gì, biết rõ tính khí của anh anh ta, còn dám làm như thế.

“Cho đến giờ tôi chưa từng nói tôi không biết, nhưng vấn đề quan trọng không phải là anh cậu, mà là bệnh nhân Diệp Tĩnh Gia, tôi cần phải bảo đảm về sức khỏe và an toàn cho cô ấy” Lữ Hoàng Trung lý luận rất chặt chẽ, khiến cho Hoäc Minh Vũ không †ìm được sơ hở nào.

Dáng vẻ tí tiện đó của Hoäc Minh Dương người làm em như anh ta hiếu rất rõ, biết rõ trong lòng Hoäc Minh Dương có Diệp Tĩnh Gia.

Thế mà lần này hai người lại có bộ dáng giống hệt. “Anh biết hiện tại anh †a ra sao không?” Anh ta định dùng Hoäc Minh Dương để làm Lữ Hoàng Trung thay đổi tâm ý, dâu sao nói gì thì Diệp Tĩnh Gia cũng là vợ của Hoắc Đình Sâm, không có giấy ly hôn không coi là ly dị.

“Tôi không biết gì cả, bây giờ tôi chỉ biết là có rất nhiều chuyện chúng ta không thể quyết định được”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện