Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 125


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 125: Lại đây, cho mượn bờ vai khóc một tí

 

Quan trọng nhất là đứa bé kia chảy trong người dòng máu của Hoäc Minh Dương và cô.
Không hiểu sao có một chút chờ mong nho nhỏ, tuy nói không quan tâm khi nhìn thấy trên điện thoại, đừng ăn nhiều quá, cô vẫn suy nghĩ liên tục mà chưa hề ăn miếng nào.
Hiện tại, cô đã đặt tất cả hy vọng lên người đứa bé. Lăm lúc cô còn nghĩ đến việc nên làm như thế nào, nên làm cái gì mới có thể sống khá giả, có thể làm cho Hoắc Minh Dương sống cuộc sống sung túc, nhưng cô đã nghĩ trăm triệu ý tưởng, không có cái nào là không ở bên cạnh Hoắc Minh Dương.
Ở trong gia đình này, cô là vợ là mẹ của đứa bé, còn anh lại là chồng là bố của đứa trẻ.
Vì thế, ngay cả khi đứa bé này không phải là vì Diệp Bách Nhiên thì cô cũng muốn.
Vội vàng làm việc, tuy thân thể có hơi mệt mỏi nhưng cô vẫn kiên trì làm việc, thanh tỉnh đến mức làm cho Hoắc Minh Dương và bà Hoäc không vui.
Diệp Tĩnh Gia cảm thấy đau đầu, Hoắc Minh Dương vội vàng khôi phục sức khỏe, cho dù không có làm việc, ngay cả những chuyện khác cũng không có xử lý tốt, cả ngày cứ một bộ dáng chăm chú bận rộn. Anh ấy như thế làm cho cô rất lo lắng, cô ngồi một bên ở trên cỏ, nhìn Hoắc Minh Dương đi tới đi lui: “Anh nghỉ ngơi một chút đi.” Anh không có trả lời.
Từ sau lúc anh nói chuyện với Tô Thanh Anh, anh vấn là bộ dạng không yên lòng, điều đó làm cho Diệp Tĩnh Gia ít nhiều có chút khó chịu: “Anh có muốn uống nước hay không?” Nói xong câu đó, anh lại có phản ứng, tự đi lấy nước. Anh làm rất thành thạo, chủ yếu là anh đã đứng hơi lâu rồi cho nên chân có hơi mệt mỏi, còn những thời điểm khác đều rất tốt.
“Vào trong phòng thôi, bên ngoài ánh nắng quá gắt.” Cô lo lắng thân thể anh vừa mới khôi phục lại bị mất sức.
Bây giờ cường độ luyện tập quá lớn, bên ngoài mặt trời chiếu xuống, đừng nói là Hoắc Minh Dương vẫn luôn đi bộ, cho dù là cô ngồi ở đó cảm thấy choáng váng.
“Cô muốn về thì hãy về trước đi.” Bỗng nhiên, Hoắc Minh Dương bắt đầu nói chuyện không hề nể nang, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể tùy theo ý của Hoắc Minh Dương, không nói thêm gì nữa và yên tĩnh chờ đợi.
Dường như hôm nay anh không giống với thường ngày, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia không thể nói rõ được, thời gian mà Tô Thanh Vân phải đi càng ngày càng đến gần, anh càng ngày càng sốt ruột luyện tập.
Diệp Tĩnh Gia đem hết thảy tất cả đặt vào trong mắt.
Giống như trước kia, rất nhiều thời điểm không có cách nào làm chuyện mà anh thích, sau đó có thể di chuyển sức chú ý của anh, hiện tại cô thâm nghĩ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc bên cạnh Hoắc Minh Dương cũng trở thành việc khó: “Tôi cảm thấy không khỏe, về nấu cơm trước đây.” Đã đến giữa trưa, đến lúc phải nấu cơm cho Hoäc Minh Dương rồi.
Anh không có trả lời, coi như chấp nhận, Diệp Tĩnh Gia tranh thủ thời gian đến phòng bếp nấu cơm cho Hoắc Minh Dương.
“Mợ chủ à, mợ đã uống thuốc chưa?” Diệp Tĩnh Gia tiều tụy như một người giấy, chị Tiết hỏi một câu.
“Không có việc gì, có lẽ không cần uống thuốc cũng không sao đâu, chẳng phải bệnh nặng gì.” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì cúi đầu xuống, không dám nhìn chị Tiết nữa.
Hiện tại, cô chuẩn bị mang thai, vì thế cô không có dự định uống thuốc, xấu hổ nói với chị Tiết: “Vẫn nên theo dõi.” Hai người quay lại phòng bếp làm việc, câu có câu không trò chuyện với nhau. Sau khi hái rau xong đứng lên, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy đầu hơi choáng váng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, chị Tiết vội vàng đứng lên, đồ ăn cũng ném sang một bên, đỡ Diệp Tĩnh Gia trở vê phòng: “Mợ à, mợ ơi…” Chị Tiết chạy nhanh đến thông báo cho Hoäc Minh Dương: “Cậu chủ, vừa rồi mợ bất ngờ ngất xỉu ở trong phòng bếp.” Nói xong, chị ấy còn cố ý nhìn Hoắc Minh Dương, phát hiện anh không có nhìn mình, lúc này chị mới yên tâm cúi đầu xuống.
“Không thấy tôi đang bận hay sao?” Khi anh nói câu này, đầu không hề nâng lấy một cái, thật giống như một người bình thường không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh vậy.
Hoắc Minh Dương tiếp tục luyện tập, muốn sớm thổ lộ với Tô Thanh Anh.
Rơi vào đường cùng, chị Tiết đành phải tự mình gọi điện thoại cho Lữ Trung Hoàng: “Xin chào, bác sĩ Lữ.” Lữ Trung Hoàng đang họp, khi thấy là điện thoại của nhà họ Hoắc gọi đến thì anh ta đi ra ngoài và bắt máy: “Sao thế?” Khi nghe thấy không phải điện thoại của Hoắc Minh Dương, anh ta vẫn hơi kinh ngạc một thoáng.
“Cậu có thể đến đây một lát không? Mợ nhà chúng tôi bị ngất xỉu, đến giờ còn chưa có tỉnh lại.” Sau khi Lữ Trung Hoàng nghe tin thì lập tức xin phép với bệnh viện. Anh ta vẫn quyết định trước đến xem tình hình Diệp Tĩnh Gia thế nào, anh ta không quá yên tâm: “Tôi có việc phải đi trước, nhà họ Hoắc có người ngất xỉu.” Lữ Trung Hoàng là bác sĩ của nhà họ Hoắc, bệnh viện cũng đã ký thỏa thuận, Lữ Trung Hoàng vừa đến, cho nên bệnh viện chỉ có thể thả người.
Anh ta lái ô tô với tốc độ nhanh nhất đến nhà họ Hoắc.
Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể không còn là chính mình, cả người đều rơi vào trạng thái mất hết sức lực. Lữ Trung Hoàng ngồi bên cạnh giường của cô làm cho cô giật mình: “Cô cảm thấy thế nào?” Giọng nói trầm thấp của Lữ Trung Hoàng truyền đến.
“Không quá thoải mái, có hơi đau đầu, cho tôi xin chút nước.” Diệp Tĩnh Gia dùng một hơi nói thiệt nhiều, sau đó cô không muốn nói chuyện nữa.
“Ừ, gần đây cô hơi vất vả quá mức, không có chuyện gì.” Lữ Trung Hoàng nói với Diệp Tĩnh Gia, trong lòng vẫn còn lo lắng: “Không phải cô đã xảy ra chuyện gì không tốt đó chứ? Minh Dương bắt nạt cô ư?” Lữ Trung Hoàng hỏi, trong lòng tràn đầy khủng hoảng, anh ta sợ Diệp Tĩnh Gia không vui một chút thì sẽ làm ra chuyện hại bản thân.
Hiện tại cơ thế của cô rất yếu, không thể tùy hứng như thế, lại khiến người khác phải lo lắng: “Anh xem kê mộtít thuốc hay gì đó, có lẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì lại nhìn Lữ Trung Hoàng, xác định cô không có việc gì.
“Ừ, nghỉ ngơi nhiều chút, lần trước không phải tôi đã bảo cô nghỉ ngơi hay sao?” Lữ Trung Hoàng nói chuyện rất dịu dàng, anh ta hiểu rõ Diệp Tĩnh Gia vất vả ở nhà họ Hoắc thế nào, cho nên anh ta có hơi đau lòng cho Diệp Tĩnh Gia.
Tại nhà họ Hoắc, cô không hề có cơ hội để nghỉ ngơi. Ban ngày cô bận rộn với Hoắc Minh Dương, nấu cơm chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại của anh. Tối đến, cô còn muốn không ngủ không nghỉ mà tạo người, cô đỏ mặt: “Ừ, tôi sẽ chú ý.” Đổi lại bất kỳ ai nhìn thấy sự việc này chỉ sợ rằng cũng khó mở miệng, cô ngượng ngùng nói với Lữ Trung Hoàng mỗi ngày cô bận rộn những việc gì ở nhà họ Hoắc.

“Tôi biết cô ở nhà họ Hoắc rất vất vả, nhưng cũng phải đối xử tốt với chính mình một chút, dù sao cô cũng là thân con gái.” Câu nói này của Lữ Trung Hoàng đâm một cái vào trong lòng cô. Dù sao bản thân cũng là con gái, cô vẫn muốn đối xử tốt với chính mình một chút: “Ừ, tôi sẽ chú N Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không nhớ Hoắc Minh Dương, có rất nhiều chuyện anh không cần phải đối mặt với người khác, chỉ cần đối mặt với bản thân là đủ rồi.
“Tôi chỉ không hiểu vì sao, anh ấy lại thích Tô Thanh Anh như vậy. Chỉ vì một câu nói của cô ta mà cả ngày anh ấy chỉ biết hồi phục sức không ngừng không nghỉ.” Đây mới chính là sự ấm ức sâu nhất trong lòng của cô. Hoắc Minh Dương chỉ vì một câu nói của Tô Thanh Anh mà có thể dễ dàng thay đổi, việc này đối với cô mà nói xót xa đến cỡ nào cơ chứ.
Đáng tiếc, bản thân cô vĩnh viên cũng không thể nào so sánh được với Tô Thanh Anh, bởi vì trong lòng Hoắc Minh Dương, cô chẳng là gì cả.
Tỉnh lại sau cơn hôn mê, người đầu tiên cô muốn nhìn thấy nhất đó là Hoắc Minh Dương, nhưng nhìn quanh một vòng chỉ gặp Lữ Trung Hoàng.
Nhận thức được việc này mới đúng làm cho cô đau khổ.
“Tôi cho cô mượn bả vai dùng một lát, con người ai cũng phải trút ra nỗi lòng.” Lữ Trung Hoàng thấy bộ dạng này của Diệp Tĩnh Gia, bỗng nhiên anh ta thấy hơi đau lòng, nhích nhích bả vai và nói với Diệp Tĩnh Gia.
Anh ta vẫn không đành lòng nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn khó chịu của Diệp Tĩnh Gia.
“Anh đây muốn làm gì?” Diệp Tĩnh Gia không hiểu nhìn Lữ Trung Hoàng, cô thật sự không hiểu rõ mục đích của Lữ Trung Hoàng: “Tôi… không hay lắm đâu.” “Tôi là bác sĩ, còn cô lại cần trút hết cảm xúc ra.” Lữ Trung Hoàng nói với vẻ chuyên nghiệp, hiện tại tình trạng của Diệp Tĩnh Gia rất không ổn, thoạt nhìn bộ dáng sắp khóc đến nơi nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn.
Nhưng dù sao thì cô vẫn là một cô gái, cho nên thời điểm nên yếu ớt vẫn phải yếu ớt.
“Tôi…” Diệp Tĩnh Gia nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lữ Trung Hoàng, cô cũng cảm thấy đến cùng có phải bản thân có bệnh hay không, cố nén nước mắt, sau đó tựa đầu vào vai Lữ Trung Hoàng và khóc lên.
Tiếng khóc của cô rất lớn, quấy rầy đến cả người vừa chống gậy từ bên ngoài trở về, Hoắc Minh Dương.
Khi anh đi đến thì nhìn thấy bóng lưng của Lữ Trung Hoàng cùng với Diệp Tĩnh Gia đang tựa đầu vào vai Lữ Trung Hoàng.
Hai người không ai phát hiện sự hiện diện của anh, Lữ Trung Hoàng không hề nhúc nhích, cứ để bả vai cho Diệp Tĩnh Gia mượn khóc.
Hoắc Minh Dương hít sâu một hơi, vỗ võ tay: “Lợi hại, Diệp Tĩnh Gia à, cô còn có một chút liêm sỉ nào hay không?” Ở nhà của anh, Diệp Tĩnh Gia lại dám làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc ai cho cô cái lá gan đó: “Mỗi ngày, cô đều không chịu nổi cô đơn như thế sao?” Diệp Tĩnh Gia trợn to mắt nhìn Hoắc Minh Dương, không thể ngờ được anh lạt bất chợt xuất hiện ở đây. Cô nhìn xem vẻ mặt của anh thì thấy dường như hơi khó coi: “Anh… sao anh lại ở đây? Anh nói bậy, tôi không có.” “Cô không có, vậy tôi đây nhìn thấy cái gì?” Giọng nói của Hoắc Minh Dương có hơi lớn, anh dùng gậy gõ thật mạnh vào cửa, Diệp Tĩnh Gia sợ đến mức rụt lại một chút.
Cô lập tức cứng họng không trả lời được, nếu nói thì anh sẽ tin hay sao? Đó vẫn luôn là quan niệm của anh, anh nói cái gì cũng đúng cả, chưa bao giờ anh thèm quan tâm đến cảm nhận của cô. Nói như vậy, cho dù cô nói cái gì đi nữa, anh sẽ chịu tin ư? “Anh không nên quá đáng. Trong mắt của anh, ngoại trừ Tô Thanh Anh thì còn có người khác ư?” Lữ Trung Hoàng biết rõ Diệp Tĩnh Gia thật lòng yêu Hoắc Minh Dương, nếu không cô sẽ không ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, trả giá không một câu oán hận.

Chẳng qua hiện tại Hoắc Minh Dương thật sự quá đáng, làm cho anh ta không dám tin người đàn ông này là Hoắc Minh Dương.
“Đừng nói nữa.” Diệp Tĩnh Gia kéo tay áo của Lữ Trung Hoàng, sợ anh ta nói gì đó quá khích chọc giận Hoắc Minh Dương.

“Không có việc gì, tôi cầu xin anh mà, đừng để ý đến tôi.” Diệp Gianh nhanh chóng nói với Lữ Trung Hoàng, sợ Hoắc Minh Dương không vui. Cô thầm nghĩ chỉ cần Hoắc Minh Dương khỏe là tốt rồi, nhà họ Diệp thiếu nợ Hoắc Minh Dương nhiều lắm.

Nhìn thấy bộ dáng kiên quyết như vậy của Diệp Tĩnh Gia, Lữ Trung Hoàng không thể nói gì nữa. Đây là do chính cô lựa chọn, người khác có khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng: “Vậy cô tự cầu nhiều phúc cho mình đi” Nói xong Lữ Trung Hoàng rời đi, Hoắc Minh Dương thấy Lữ Trung Hoàng rời đi, Diệp Tĩnh Gia rơi nước mắt, thật hay cho một mối tình sâu ý nặng: “Anh ta đã đi rồi, cô khóc cho ai coi?” “Nếu không còn việc gì, anh có thể đi ra ngoài hay không?” Hiện tại, Diệp Tĩnh Gia không muốn nhìn thấy Hoắc Minh Dương.

Anh mang theo thành kiến nhìn người khác như vậy, cho dù thế nào thì cũng chỉ thấy mặt xấu của cô mà thôi.
“Tại sao tôi phải đi ra ngoài? Nơi đây là nhà của tôi.” Khi Hoắc Minh Dương nói chuyện còn cố ý nhìn vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia, nhìn thấy cô không vui, tâm trạng anh bỗng nhiên vui vẻ: “Diệp Tĩnh Gia à, cô có biết hay không, rất nhiều lúc tôi hận không thể trực tiếp bóp chết cô.” Anh nói chuyện hơi hung dữ, nhưng Diệp Tĩnh Gia lại tin tưởng sâu sắc rằng anh có khả năng sẽ tàn nhẫn bóp chết cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện