Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 113


trước sau

Advertisement

Chương 113: Có đứa bé, là con đường thoát ra duy nhất

 

Lời nịnh nọt của Diệp Tĩnh Gia rất có tác dụng, Hoắc Minh Dương hài lòng gật đầu.

Anh vào trong phòng tắm, Diệp Tĩnh Gia vẫn ở bên ngoài đợi anh, sợ một lúc nữa Hoặc Minh Dương không tìm được ai.

Trong lòng cô đều rất quan tâm đến Hoäc Minh Dương, nhưng cô không có nói gì, trong lòng vẫn có chút lo lắng, làm cách nào mới có thể mang thai được.

Điện thoại Diệp Tĩnh Gia vang lên, là Diệp Bách Nhiên gọi đến, Diệp Tĩnh Gia do dự không trả lời, liền nghe tiếng xả nước: “Xong chưa?” Cúp điện thoại, Diệp Tĩnh Gia vội vàng đi xem Hoắc Minh Dương.

Diệp Bách Nhiên thấy Diệp Tĩnh Gia cúp máy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng ông cũng không nói gì, dù sao Diệp Tĩnh Gia cũng không phải là con gái ruột của ông.

“Thế nào? Tĩnh Gia nói cái gì?” Hà Thúy Mai nhanh chóng hỏi Diệp Bách Nhiên là Diệp Tĩnh Gia đã nói cái gì.

Bây giờ ở thời điểm trước mắt này, chỉ có thể dựa vào người nhà mình, Diệp Thiến Nhi ngồi ở trên ghế salon khóc lóc không ngừng: “Bố, con không thể ngồi tù, bố biết mà, con vẫn muốn lấy một người tốt, chắc chắn gia đình họ Hoắc có cách.” Trong lòng cô ta tin rằng Diệp Tĩnh Gia sẽ cứu cô ta, sẽ liều mạng đi theo Diệp Bách Nhiên.

“Con đang nói cái gì vậy? Con khóc cái gì, cho dù chết cũng là bố đến đó, tại sao con cứ ngồi ở đây khóc?” Diệp Thiến Nhi không chịu được, cô ta ngoại trừ gây chuyện ra thì cũng chỉ biết khóc thôi, ông cũng không biết chuyện gì xảy ra với đứa con gái này, không biết kiếp trước ông gây ra lỗi lầm gì mới sinh ra con gái như vậy.

Hà Thúy Mai cũng không nói lời nào, hiện tại ở trong lòng bà có chút không dễ chịu.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhiều năm như vậy Diệp Tĩnh Gia cũng không có nhõng nhão theo Diệp Bách Nhiên: “Chắc chắn Tĩnh Gia sẽ cố gắng hết sức.” “Hết sức, hết sức cái gì? Nó cũng không có thèm nghe điện thoại.” Diệp Bách Nhiên tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất.

Diệp Tĩnh Gia không quan tâm, Hoắc Minh Dương nhìn cô: “Cô bị sao vậy?” “Không có việc gì” Nói xong nhìn điện thoại một chút, cô không biết nên nói như thế nào với mẹ và Diệp Bách Nhiên, dù sao việc mang thai không thể chỉ có cô nói có là được: “Mau đi tắm rửa đi.” Ánh đèn mờ nhạt, Diệp Tĩnh Gia tắm rửa cho Hoắc Minh Dương đã rất thành thạo, một bên giúp anh tắm rửa, một bên nghĩ cách có thể sinh con với Hoắc Minh Dương.

Cho dù cô cởi đồ hết, cô tin rằng, Hoắc Minh Dương cũng sẽ không đụng vào cô.

“Đau.” Diệp Tĩnh Gia lau một chỗ thật lâu, Hoắc Minh Dương chịu không nổi, anh lên tiếng nhắc nhở.

Đã thích nghi với loại ánh sáng này, cô có thể nhìn thấy chỗ vừa lau có chút ửng đỏ: “Có phải vừa rồi tôi dùng sức quá hay không, tôi thật xin lỗi” Diệp Tĩnh Gia nói xong tiếp tục lau chỗ khác.

Cô cô còn cố ý nhìn xem nơi đó có chảy máu hay không.

“Không có việc gì, nhưng ở chỗ đó có chút không ổn” Anh biết có một số chuyện phải nói rõ ràng với Diệp Tĩnh Gia.

Lần hành động này không nhẹ cũng không nặng, anh có chút không chịu đựng được.

“Được rồi, đứng lên đi.” Mặt của Diệp Tĩnh Gia có chút nóng, cho dù là đã quen, nhìn người đàn ông ở trước mặt, gương mặt cô đỏ lên, chính là cô có chút xấu hổ, nhìn đến đâu cũng cảm thấy xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, lau bốn phía. Copy của truyên.one

Bởi vì không có nhìn, cho nên khó tránh khỏi sẽ đụng sai chỗ, cách khăn tắm cô cảm nhận được có một đồ vật căng cứng, như muốn được thả ra, dọa đến trái tim của cô đập hụt một nhịp.

“Cô đang làm gì vậy?” Anh lên tiếng lần thứ hai, nhìn vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia, anh rất muốn biết có phải cô đang cố ý hay không.

“Không có, tôi chỉ là một chút..” Cô bỗng nhiên không dám nói tiếp, không biết Hoắc Minh Dương có cảm thấy cô là một con người háo sắc.

Mặt đỏ lên, quay đầu chỗ khác, không muốn suy nghĩ cái gì nữa, rất nhiều chuyện chính cô cũng không có cách nào để kiểm soát được, ví dụ bây giờ cô vẫn phải giúp anh kỳ cọ tắm rửa, lúc này cô phải nhìn thì mới đỡ xấu hổ.

Đôi mắt của Hoắc Minh Dương tối sầm lại, nhìn cô đang tập trung giúp anh tắm rửa, nhất thời không có gì để nói.

“Thật ra, cô không cần phải căng thẳng như vậy.” Hoắc Minh Dương nói xong dừng một chút. “Dù sao có một số việc, cô luôn luôn phải đối mặt.” Lời nói này không khỏi làm người ta mặt đỏ tới mang tai: “Tôi không có cố ý.” Cô thực sự không có cố ý, để cho Hoắc Minh Dương nói lời này, luôn cảm thấy việc giải thích không có rõ ràng.

“Tôi biết cô không có cố ý, loại chuyện này sao phụ nữ có thể cố ý được, kia chẳng phải thành thấp kém sao?” Anh cố ý nói như vậy với Diệp Tĩnh Gia, nhìn thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng xấu hổ, không hiểu sao trong lòng anh có chút dễ chịu.

Không biết Diệp Tĩnh Gia có ma lực gì, có thể để cho anh vừa vui vẻ vừa thất vọng.

“Tôi không biết chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của cô, thực sự có chút buồn cười.” Sau khi anh nói xong không thể nhịn cười được.

Nhìn thấy Hoắc Minh Dương cười vui vẻ, với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, đường nét khuôn mặt tinh xảo mang theo ý cười như có có chút khinh thường, giống như một chàng trai tỏa nắng, bộ dạng này của anh khiến cô ngây người: “Anh, bộ dạng này của anh thật là xinh đẹp.” “Từ xinh đẹp này, là dùng để miêu tả một người phụ nữ” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia, nói với cô một cách tình cảm nhưng cũng có chút nghiêm túc.

“Anh đừng có nghiêm túc như vậy.” Khi bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm giác có hàng nghìn con kiến đang bò ở trên người cô, Diệp Tĩnh Gia có chút khó chịu quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Cô giống như đã làm sai điều gì. “Anh nói, đừng luôn làm thế này, tôi có chút chịu không nổi.” Diệp Tĩnh Gia khó chịu sờ lên đầu, cô tiếp tục chăm sóc cho Hoäc Minh Dương.

Giúp anh mặc quần áo, và buộc lại dây lưng.

“Được rồi, có thể đi ra ngoài.” Mặt của Diệp Tĩnh Gia đỏ bừng, không biết nên đối mặt với Hoắc Minh Dương như thế nào.

Vừa rồi ở trong phòng tắm có chút xấu hổ, mà cư xử của Hoắc Minh Dương cũng rất khác thường.

Điều này khiến cô không khỏi có chút chột dạ, sợ Hoắc Minh Dương sẽ tìm cô tính toán: “Mỗi ngày ở trong đầu cô nghĩ cái gì vậy?” Hoắc Minh Dương đã quen với bộ dáng mơ mơ màng màng của Diệp Tĩnh Gia.

Copy của truyên.one  “Tôi đang suy nghĩ vừa rồi nước tắm có lạnh không.” Nói xong, cô mới muốn cắn cái lưỡi của mình, lời nói dối vụng về này ai sẽ tin chứ? “Được rồi, vậy cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi.” Hoắc Minh Dương nói xong, sau đó anh đi xem tài liệu.

Tóc anh vẫn chưa khô. Nhưng nếu dùng máy sấy tóc thì tiếng rất lớn, chắc chắn anh không thể làm việc được.

Cô đi lấy khăn lông, giúp Hoắc Minh Dương lau tóc, làm mọi cách để anh có thể hài lòng.

Có lẽ qua ngày hôm nay, Hoắc Minh Dương sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Diệp Tĩnh Gia ra ngoài pha cho anh một ly sữa, đêm nào anh cũng muốn uống sữa bò, và hôm nay cũng vậy.

“Tĩnh Gia, lát nữa con đến chỗ của Hoặc Minh Dương, lấy lại tập tài liệu mà mẹ đưa cho nó và để vào phòng mẹ.” Bà Hoắc đã thay đồ ngủ, đang ngồi trong phòng khách cùng Đinh Thanh Uyển nói chuyện phiếm, đúng lúc Diệp Tĩnh Gia đi đến, liền nói với Diệp Tĩnh Gia một tiếng, nàng hiện tại cô sẽ đi đến chỗ Hoắc Minh Dương, nói không chừng Hoắc Minh Dương vẫn còn đang tức giận.

Lúc này không nên đi gặp anh, ít nhất sẽ không có chuyện giận lây sang cô.

“Được rồi, con đi lấy ngay, mẹ chờ con một chút.” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng đi lên lầu tìm Hoắc Minh Dương lấy tài liệu.

Sau khi đưa tài liệu, bà Hoắc đặt tài liệu đó ở trên bàn trà, tiếp tục nói chuyện phiếm với Đinh Thanh Uyển.

Diệp Tĩnh Gia tiếp tục bận rộn trong phòng bếp.

Không biết có nên bỏ thuốc ở trong tay vào không, hiện tại chuyện cô lo lắng nhất chính là Diệp Bách Nhiên; nghĩ lại lúc cô vừa cúp điện thoại kia nếu như cô không hề làm gì, thì Hạ Mai và Diệp Bách Nhiên sẽ hận cô.

Nghĩ đến nhiều năm qua, Diệp Bách Nhiên đã từng li từng tí chăm sóc mẹ cô và có.

Mấy năm trước cô mắc bệnh nặng, chính Diệp Bách Nhiên đã cõng cô đi bệnh viện.

Tiền bệnh của mẹ cô cũng là do Diệp Bách Nhiên trả.

Cô không có lý do để không giúp đỡ gia đình, dù cho đó là ai.

Nghĩ tới đây, cô đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng viên bỏ thuốc vào.

Nghĩ đến thái độ Hoắc Minh Dương đối với cô, còn có dáng vẻ của anh, cô có chút không muốn, nếu như Hoắc Minh Dương biết, sẽ như thế nào? “Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương không biết tại sao, hiện tại tình trạng của Diệp Tĩnh Gia không được tốt lắm, cũng không biết có chuyện gì.

Lúc này Diệp Tĩnh Gia mới kịp phản ứng lại, cô đã về đến phòng, cô cảm thấy có chút đau đầu, bây giờ bộ dạng cô như vậy, không biết Hoắc Minh Dương có hoài nghi không: “Không có… Không có gì.” Nói xong đặt ly sữa bò lên bàn, Hoắc Minh Dương đã có cái thói quen này, mỗi buổi tối phải uống một ly sữa.

Cô nắm chặt tay lại, có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi.

Hiện tại cô rất muốn cầm ly sữa đi đổ.

Thế nhưng còn Diệp Bách Nhiên thì sao.

Ông ấy đã ở bên cạnh và giúp đỡ mẹ nhiều năm như vậy, nếu như cứ như vậy mà biến mất,me cô sẽ như thế nào? Vì gia đình, vì mẹ cô không có lựa chọn nào khác.

Hiện tại sinh đứa bé là con đường thoát ra duy nhất của cô.

“Bác Hoắc, cháu nhìn thấy sắc mặt của chị dâu không được tốt lắm.” Đinh Uyển nói với bà Hoắc.

“Con bé ấy, có lẽ con cũng biết trong nhà nó xảy ra chút chuyện, hiện tại tâm trạng không tốt cũng là bình thường.” Trong lòng bà Hoắc biết rất rõ, Diệp Tĩnh Gia đang xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng trong chuyện này cô ta cũng không cần lội vào vũng bùn, phải vay mượn và trả rất nhiều tiền, hiện tại với chuyện câu cá cho người ta, cô ta cũng không quyết định lùi bước.

“Cũng thật là đáng thương.” Đinh Thanh Uyển bày ra vẻ mặt thương tiếc, kỳ thật trong lòng cô không vui.

Bà Hoắc thấy Đinh Thanh Uyển hiền lành như vậy, cũng nói: “Đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng cho nó, việc này cũng không có quan hệ gì đến nó, đó chỉ là cha dượng, không sao cả.” Trong lòng bà Hoắc nghĩ người kia dù sao cũng chỉ là cha dượng của Diệp Tĩnh Gia, nên Diệp Tĩnh Gia cũng sẽ không qua lo lắng.

Nhưng bà đâu biết bây giờ Diệp Tĩnh Gia rất đau lòng.

Tình cảm gia đình nhiều năm như vậy không quan tâm chính là giả, nhưng cô không còn cách nào, đồ ăn thức uống vẫn là của gia đình họ Hoắc.

Nếu không phải cô chăm sóc Hoắc Minh Dương, chỉ sợ từ lâu đã bị gia đình họ Hoắc đá ra ngoài.

“Uống chút sữa bò đi, rồi đi ngủ sớm một chút.” Mỗi ngày Hoắc Minh Dương đều làm việc chăm chỉ như vậy, lúc nấy bỏ thuốc vào không có cân đo đong đếm, không biết có phải là quá độc ác hay không.

Cô nhịn không được đứng lên, cầm ly sữa muốn đi đổ.

Hoắc Minh Dương liếc qua: “Sao vậy?” Anh không biết Diệp Tĩnh Gia đang có ý gì: “ Lạnh sao?” Hôm nay Diệp Tĩnh Gia rất kỳ quái, bình thường sữa đều ấm, hôm nay anh vội vàng đi xem tài liệu, không có kịp uống, nếu sữa bị lạnh Diệp Tĩnh Gia sẽ đi hâm nóng lại.

Nếu không phải lạnh, Diệp Tĩnh Gia cầm ly sữa làm gì?: “Tôi uống không được sao? Tôi cảm thấy khát.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng nói một câu, nói xong thực sự muốn cắn đứt cái đầu lưỡi của mình, cô vừa mới nói cái gì vậy? “Bỏ xuống đi, tôi muốn uống.” Anh không cho, thấy Diệp Tĩnh Gia muốn, anh lại càng không muốn cho, muốn uống thì tự mình pha, đứng ở đây phát điên gì vậy.

Cũng không để ý tới Diệp Tĩnh Gia nữa, vội vàng viết tài liệu của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện