Yêu Nhầm Tổng Giám Đốc Cuồng Điên

CHƯƠNG 8


trước sau

Advertisement

Chương 8

“Y tá trưởng về rồi!” Hứa Tịnh dùng bàn tay mập mạp véo vào eo cô.

“Cậu còn không mau trở về? Nhiều lần cậu xin đến trễ liên tục như vậy, muốn bị đuối sao?

Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh là bạn học đại học, cả hai đều là đám bạn cùng hội cùng thuyền với thành tích không được vẻ vang cho lắm. Hứa Tịnh mạnh hơn một chút, ít nhất có thể với tới mức trung bình, trong khi đó thành tích của Lâm Khiết Vy vẫn luôn rất ổn định, luôn từ dưới đếm lên. Hai người họ còn một năm nữa là tốt nghiệp, hiện tại cả hai đang làm y tá thực tập tại bệnh viện này.

Nói xong chuyện quan trọng, Hứa Tịnh mới nhớ đến Lý Liên Hoài, hỏi: “Em trai đẹp trai của chúng ta Có phải biến nguy thành an rồi không?”

Lâm Khiết Vy gật đầu: “Phẫu thuật thành công rồi.”

“Tớ đã nói rồi mà! Em trai của chúng ta đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt như thể, ông trời không nỡ bắt cậu ấy đi đâu.” Nhớ đến khuôn mặt của Liên Hoài, đồi mắt Hứa Tịnh trở nên mơ màng.

“Nói rồi đầy, hừ, sau này nếu em trai đẹp trai không chế thì tớ sẽ là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí cô dâu của em ý.”

Cậu ấy bé hơn cậu bảy tuổi lận! Cậu còn dám nói vậy sao?” Lâm Khiết Vy bất lực, trợn mắt nói. Lại nữa rồi, lại nữa rồi, ước mơ nuôi một chú chó nhỏ của Hứa Tịnh lại bắt đầu rồi.

Hứa Tịnh lý lẽ thẳng thừng: “Không dám nói hay dám nói gì chứ. Tớ không chê cậu ấy non thì thôi, cậu ấy dám chê tớ già!”

Hai cô gái vừa đấu võ mồm vừa đi về khoa của mình, nhân lúc y tá trướng đi vệ sinh, hai cô nàng giá bộ về vị trí.

Hôm nay số bệnh nhân tương đối it, các y tá cũng không bận rộn như mọi khi. Lâm Khiết Vy rảnh rồi đến mức trở nên ngơ ngẩn.

Từ hôm qua đến hôm nay, cuộc sống của cô giống như đang đóng phim vậy.

Đột nhiên mất đi sự trong trâng, rồi bông dưng phải ký một cam kết chết tiệt si nhục đất nước, không những vậy còn trở thành loại người có ghét nhất.

Trời ạ!

Thực sự muốn quay ngược thời gian, trở về ngày hôm qua, dù bị đánh chết cô cũng không theo Nam Cung Hào đến cải tổ đó.

Hứa Tịnh nhiệt tình như pháo vừa phát nố, đôi mắt phát sáng: “Hả há há, biết tin gì chưa, nam thần yêu thích của cậu trở về Trung Quốc rồi!”

Đôi mắt Lâm Khiết Vy mờ mịt: “Nam thần… yêu thích của tớ? Sao tớ không biết là ai nhỉ?”

“Ai chà, cậu thật là, não kiểu gì vậy, cậu quên rồi sao? Ba năm trước cậu còn nói rất sùng bái người ta đó! Chính là người tốt nghiệp loại xuất sắc của trưởng chúng ta, đàn anh được đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, Hạ Dịch Sâm đó!”

Hình ảnh, trên sân khấu một bài phát biểu đầy phong thái từ từ ghép lại trong tâm trí Lâm Khiết Vy: “Ồ, anh ấy á!”

Cô thực sự có một quãng thời gian vô cùng ngưỡng mộ anh, không chỉ học giỏi mà còn đẹp trai, thân hình cực chuẩn, mỗi lần thi bóng rổ đều là nhân vật trung tâm trong ánh mắt và tiếng hò reo của mọi cô gái.

Anh ấy rực rỡ và chói lóa như một ngôi sao.

Còn cô … một người binh thường không chút nổi bật.

“Trở về thì trở về thôi, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Hứa Tịnh vẫn rất hào hứng: “Nói thế nào nhỉ? Nói không chừng anh ấy được phân đến bệnh viện chúng ta chính là cơ hội để tớ cùng đàn anh trải qua tinh yêu mãnh liệt”

“Hừ! Cười chết tôi.” Kim Ngọc bước tới, vẻ mặt khinh thường: “Chỉ chém gió là giỏi, không sợ giỏ lớn làm liệt lưỡi sao? Hạ Dịch Sâm sẽ nhìn trúng loại người như cô sao? Cũng không biết tự soi gương nhìn lại bản thân mình xem sao!”

Khuôn mặt Hửa Tịnh đỏ bừng vì tức giận: “Cô nói cái gì?”

Kim Ngọc bĩu môi, ghét bỏ nói: “Cô béo đến mức không thể coi là phụ nữ nữa rồi. Cô còn dám mơ tưởng đến Hạ Dịch Sâm, vứt cô ra đường, đến heo còn ghét bỏ nữa là.”

Hứa Tịnh tức giận suýt chút nữa đập vỡ nhiệt kế: “Tôi mập mạp, không xinh đẹp. Nhưng Lâm Khiết Vy nhà tôi xinh đẹp, xinh đẹp gấp cô trăm lần!”

Người mà Kim Ngọc ghét nhất chính là Lâm Khiết Vy, vì cô thực sự quá nổi bật, làn da trắng như sữa. Cho dù binh thường cô không trang điểm thi có trong đám đông, cô vẫn là người đẹp đầu tiên được để ý đến. Hầu hết người tinh trong mộng của đa số các chàng trai trong trường đại học là Lâm Khiết Vy. Từ khi vào đại học, năm này qua năm khác, có luôn đứng nhất trường. Thử hỏi xem có cô gái nào mà không ghét cô, xinh đẹp động lòng người như vậy, không phải đáng bị ghét sao?

Kim Ngọc đố kỵ gần như nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, nói: “Hừ, chỉ có cái mã ngoài xinh đẹp thì sao? Có năng lực, học vấn sao? Thật là nông cạn!”

Hoa Đoá Đóa đắc ý, lắc đầu: “Ồ, chúng tôi nông cạn nhưng vui vẻ, cô muốn dựa vào vẻ ngoài nông cạn cũng không có đâu!”

Kim Ngọc như con mèo bị giảm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Hứa Tịnh! Liên Bạch Vỹ! Tôi không nghĩ các cô không muốn làm việc tại bệnh viện này nữa đúng không?”

Bố cô ta là Phó giám đốc của bệnh viện, ông ta muốn loại bỏ vài y tá cũng đơn giản như chuyện hít thở thường ngày.

Liên Bạch Vỹ nhanh chóng nắm lấy Hứa Tịnh đang bốc đồng, quay mặt xin lỗi Kim Ngọc: “Kim Ngọc cô đừng nóng giận, là chúng tôi không tốt, mọi người đều là bạn học, nên quên đi.”

Kim Ngọc được cho lối thoát, trợn tròn mắt: “Hừ, coi như các cô thức thời! Sau này đừng khiến cho tôi không vui. Đồ sâu kiến.”

Kim Ngọc mặc chiếc áo blouse trắng xoay người õng ẹo rời đi.

Hứa Tịnh phồng má tức giận, vẫn không nuốt trôi cơn tức này,

Liên Bạch Vỹ vỗ lưng, khuyên nhủ cô ấy: “Được rồi, cứng rắn với cô ta thì làm gì chứ, bố cô ta là Phó giám đốc bệnh viện, chúng ta động vào không nổi đầu.”

“Lâm Khiết Vy, cậu có ưu thế là vẻ ngoài xinh đẹp, cầu cố gắng gả cho Giảm đốc bệnh viện rõi đuối việc bố cô ta,”

Liên Bạch Vỹ trợn mắt, rồi lại tiếp tục làm việc, không xem những lời ngớ ngẩn của Hứa Tịnh là thật.

Trưởng khoa đã năm mươi tuổi rồi, còn hỏi đầu, cảm ơn, cô không có sở thích này.

Tiêu Dao Quản là một nhà hàng có kiểu vườn cao cấp nhất trong khu vực.

Ngày hôm nay, có rất nhiều xe hơi sang trọng đậu bên ngoài, cái này thực sự chấn động.

Từ xa, năm chiếc xe hơi sang trọng chạy tới rồi dừng lại trước cổng Tiêu Dao Quản.

Người quản lý của Tiêu Dao Quán đã sớm đợi ở đây, ông ta đích thân mở cửa cho chiếc xe hơi sang trọng ở giữa, nụ cười luôn nở trên mặt.

“Cậu Kiêu, cậu tới rồi.”

Bốn chiếc xe phía trước và phía sau đều là đi theo Mạc Lâm Kiêu, một dàn những vệ sĩ cao lớn uy nghiêm đứng đó.

Tô Trần xuống xe từ phía ghế phụ, ghét bỏ quản lý đang vẫy vẫy tay, đẩy ông ta tránh ra một chút, sau đó anh ta đứng trước cửa xe cung kinh mời Mạc Lâm Kiêu xuống xe.

Một đôi giày da bóng loáng bước xuống thám, tiếp đó là một đôi chân dài thẳng táp. Khi khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện, nhìn thấy người quản lý đã gặp vô số lần, anh không khỏi nín thở,

Tuy nhiên, đẹp thi đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng, đôi mát sâu thầm đầy mê hoặc ấy lơ đãng tản ra khí lạnh đến dọa người.

Cung Hào, người xuống từ chiếc xe phía sau, anh ta mặc một chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc nhưng có chút kỳ lạ, giống như một người đàn ông đến từ thế giới bên ngoài, trên mặt treo nụ cười của một con cáo già, lắc lư theo sau Mạc Lâm Kiều bước vào trong.

“Cậu Kiêu đến rồi!”

Không rõ tiếng hô là của ai, nhưng những người đang trò chuyện vui vẻ trong Tiêu Dao Quán bỗng chốc im bặt, thở cũng không dám thở mạnh.

Sợ hãi nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, củi chào rồi đứng thắng người như bút vẽ.

Những người này đều là con ông cháu cha của những người có thân phận trong thành phố, ông lớn của giới xã hội đen lẫn chính đạo, có người nào khi gặp Mạc Lãm Kiêu, tất cả đều co lại thành chim không phải là nhân vật lớn của bốn phương? Nhưng cút, chỉ sợ xui xẻo mà đụng phải cầu Kiêu.

Chương 9

 

Ai bảo Mạc Lâm Kiêu là người khiến cả hai giới đều khiếp sợ, tiền nhiều như nước, quyền thế ngút trời, thủ đoạn còn độc ác tàn nhẫn, anh dũng khí thế mạnh mẽ như sấm sét trừng trị một đám người không phục, bước chân chèn ép cả bốn thành phố lớn, trở thành kẻ ác bá không thể trêu vào nhất,

Lúc này Mạc Lâm Kiêu đang mặc một bộ âu phục màu trắng được đặt may riêng, thong dong bước đến.
Nhìn qua giống như một người đàn ông lịch thiệp rất đẹp trai, rất lịch sự,

Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của anh nhẹ nhàng lướt qua, tất cả mọi người đều bị dọa cả người run lên.

Tất cả mọi người không ai dám nhìn thắng vào anh, đều cúi đầu xuống, đồng loạt cất tiếng chào: “Ông chủ Mạc!”

Nghe nói mấy năm trước, có một cậu chủ nhà giàu nào đó trông thấy vẻ ngoài của Mạc Lâm Kiêu đẹp mắt, định giơ tay ra sờ lên mặt Mạc Lâm Kiêu một cái, đương nhiên lúc đó đã bị Mạc Lâm Kiêu tránh khỏi, sau đó Mạc Lâm Kiêu chỉ dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhà giàu kia, ngày hôm sau, đã có tin tức về cậu chủ nhà giàu tham lam sắc đẹp không biết sợ đó.

Cậu ta đã bị tai nạn xe cộ, liệt nửa người trên.

Nhưng người biết rõ chuyện này lại nói ra một điều rất kinh khủng, hai mắt của cậu ta đều bị móc mất, ngay cả hai cánh tay cũng bị chặt đứt.

Chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần là người có chút đầu óc liên tưởng là biết ngay.

Cho nên, từ đó về sau, cuối cùng không còn ai dám can đảm lấy tính mạng mình ra để đặt cược nhìn chấm chằm vào mặt Mạc Lâm Kiêu nữa, càng không có ai dám khen vẻ bề ngoài của anh.

Mạc Lâm Kiêu cao gần một mét chín, dáng người cao ráo đứng giữa đám đông nhìn rất chói mắt, khi nghe thấy mọi người chào hỏi mình, gương mặt anh vẫn lạnh lùng không rõ buồn vui, không nhìn ra được chút tâm tinh nào. Anh chỉ lười biếng dùng giọng mũi “ừ một tiếng, coi như đáp lời.

Mạc Lâm Kiêu đi thẳng một đường vào sâu bên trong, không hề dừng lại, xuyên qua đình đài tầng lầu, qua vườn hoa cây cảnh, đi đến ngôi nhà hai tầng được xây dựng theo phong cách kiến trúc thời nhà Nguyễn ở tận cuối con đường, bên trên có treo một tấm biến, viết hai chữ Nguyễn Các, lúc này Trần Kiệt đang đứng ở bên ngoài mở cửa cho Mạc Lâm Kiều chậm rãi bước vào trong.

Tâng hai được trang trí rất lộng lây, có phong cách của thời Nguyễn, đồ trang trí trong này chắc hần tốn không ít tiền, cũng tổn không ít tâm tư.

Thấy Mạc Lâm Kiêu đã đi vào trong, Trần Kiệt và Nam Cung Hào đến phòng bên cạnh dùng bữa.

“Cậu Kiêu, sao bây giờ mới đến, anh ngồi chờ cậu sắp gãy cả eo rồi đây này.” Phùng Thiên Long vừa nói vừa cười ha ha rất lẳng lơ.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nở nụ cười liếc qua hai em gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh ta, một người đang ngồi trong lòng, một người thì nằm trên đùi anh ta.

Mạc Lâm Kiêu không nhịn nối cất tiếng trêu chọc: “Anh không được rồi à? Cải đó hỏng không dùng được nữa hả? Lúc về em bảo người mang cho anh mấy bình thuốc bổ thận nhé.”

Mạc Lâm Kiêu đến rồi, Phùng Thiên Long không tiếp tục làm loạn nữa, anh ta đẩy hai cô gái kia ra một chút, rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống. Cả người anh ta tựa vào tấm thảm tatami giống như không xương vậy, đôi mắt hoa đào lắng lợ nhìn châm chăm vào Mạc Lâm Kiêu, giống như đang muốn quyến rũ người khác.

“Cậu Kiêu, nghe nói chỗ cậu có biến rồi hả? Sao anh lại thấy không đảng tin chút nào nhi?”

Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống, anh đấy cô gái bên cạnh ra tự rót cho minh một cốc nước, rồi lấy một cải chén khác tự rót trả cho mình, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức.

“Có thể có chuyện gi được chứ, anh bớt nghe bọn họ nói mò đi.”

Phùng Thiên Long lập tức tỉnh táo lại, anh ta hiểu Mạc Lâm Kiêu rất rõ, khi Mạc Lâm Kiêu càng bình tĩnh không thừa nhận, thì chắc chân là có việc gì đó.

ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, anh ta mời tò mò đưa mặt tới gần cẩn thận quan sát kỹ Mạc Lãm Kiêu, sau đỏ anh ta vỗ mạnh một cái vào đùi, cần nhằn: “Thay đổi rồi! Cậu Kiều, cậu thay đổi rồi.”

Phùng Thiên Long là kẻ có tính cách ồn ào, Mạc Lâm Kiêu chỉ ngước mắt lên, lơ đễnh nhìn anh ta một cái, coi anh ta như không khí.

Phùng Thiên Long nói rất chắc: “Thật đó, cậu đừng không tin, cậu thật sự đã thay đổi rồi, trong mắt cậu đã có hoa đào.”

“Luyên thuyên cái gì đó” Còn hoa đào nữa, nghĩ anh là cây đào chắc.

“Cậu thấy chưa, cậu không hiểu đúng không, đây chỉ là ví von, nói trong mắt cậu có hoa đào, nghĩa là trong mắt cậu đã có tình cảm, không không không, nói thế vẫn chưa chuẩn, phải nói là trong mắt cậu đã có độ ấm. Đúng, trong mắt cậu đã có độ ấm.”

Mạc Lâm Kiêu vẫn yên lặng không có động tĩnh nào như trước.

Nụ cười trên mặt Phùng Thiên Long càng ngày càng lớn hơn, còn pha trộn cả một chút võ lại: “Hi hi hì, nghe Trần Kiệt nói, cậu có thể làm chuyện đó được hơn nửa đêm, có đúng thế không? Sao anh lại không tin cậu có sức khỏe như vậy nhỉ? Không phải do cậu tim mãi vẫn chưa tìm thấy lối vào, chỉ mò mẫm lăn qua lăn lại bên ngoài cửa động đó chứ?”

Thô tục!

Mạc Lâm Kiêu cầm chén nước trà hất thẳng về phía Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long nhanh nhẹn nghiêng đầu đi tránh được, sau đó anh ta nhẹ nhàng phủi quần áo ướt của mình, miệng đã ngoác đến tận mang tai: “Ha ha, thẹn quá hoá giận rồi hả? Chẳng lẽ lại bị anh đoán trúng? Ôi ôi ôi người anh em tốt của anh, cậu chưa từng ăn thịt heo, thi cũng phải trông thấy heo chạy rồi chứ? Cấu tạo cơ thể người phụ nữ nào chẳng giống nhau, cầu môn ở nơi đó, không phải ngay cả dân bóng vào cậu cũng không biết làm chứ?”

Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt xuống trừng mắt nhìn Phùng Thiên Long một cái, anh không thèm để ý mấy lời thô tục mà anh ta nói, chi lạnh lùng uống trà, rồi lại uống trà.

Anh chưa từng gần gũi với người con gái nào, từ trước đến giờ cũng không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngu ngốc, một chút kỹ thuật về chuyện ấy cũng không hiểu.

Nhưng lúc này Mạc Làm Kiêu lại không nhịn được nghĩ đến người con gái Lâm Khiết Vy kia.

Người phụ nữ đầu tiên của anh.

Xét về giàu có, trắng trẻo, xinh đẹp cô đều không đủ, hơn nữa lại còn….

Kết quả là, sau một giây anh đã biến thành dã thú, ra tay cũng rất mạnh.

“Này! Vẻ mặt này của cậu là sao hả? Đang nói chuyện phiếm anh cậu lại còn thất thần.” Lời nói này có chút ghen tức, nhưng trong mắt Phùng Thiên Long lại toàn là vẻ trêu tức trắng trợn,

Thiên linh linh, địa linh linh, trời cao có mắt,

Cuối cùng khi anh ta còn sống, cũng để anh ta trông thấy thằng nhóc Mạc Lâm Kiêu này động tình một lần.

Mạc Lâm Kiêu ho khan hai tiếng, không giấu nổi sự lúng túng.

Gặp quỷ rồi, thế mà vừa rồi anh lại nghĩ đến buổi tối kỳ diệu kia, sau đó không nhịn được còn nhớ kỹ từng chi tiết.

Nghĩ đến từng chỉ tiết, cả người anh không khỏi nóng lên, trái tim cũng đập loạn nhịp.

Phùng Thiên Long thì nở nụ cười đắc thắng: “Ha ha ha, người anh em nói thật đi, hương vị của cô gái ấy có phải khiến cậu nhớ mãi không quên không?

Hả?”

Lúc này Mạc Lâm Kiều đã quay lại với dáng vẻ lạnh lùng giống như một vị vua: “Hôm nay đến đây không phải để nói về chuyện Thành phố Tân Thành ở phía Nam sao?”

“Quan tâm chuyện phía Nam hay phía Bắc, cũng không quan trọng bằng chuyện cậu ăn thịt uống canh! Nhanh trả lời anh, mùi vị thế nào?”

Thấy Phùng Thiên Long trưng ra vẻ mặt không lấy được đáp án chắc chắn không bỏ qua, Mạc Lâm Kiêu yên lặng một lúc lâu, sau đó trong ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thiên Long, Mạc Lâm Kiêu khẽ phát ra một tiếng “Ừ” từ trong lỗ mũi.

Chỉ có một tiếng này, không còn gì nữa. Nhưng mà như vậy thôi cũng đủ khiến cho Phùng Thiên Long kích động phát điên rồi.

“Ôi ôi, ông trời của tôi ơi, cậu Kiêu của chúng ta cuối cùng cũng bình thường rồi! Anh còn nghi ngờ không biết một ngày nào đó cậu có thể bị nghẹn hỏng mất, sau đó ra tay với anh không đó, hiện giờ anh có thể yên tâm rồi, hôm nào đó đưa người đến đây cho anh gặp một lần nhé?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện