Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 37: Trao nhau nụ hôn


trước sau

Advertisement

Hôm giao thừa, tất cả người nhà họ Bạch gặp nhau ở đại viện ngoài ngoại ô của Bạch Nghiễm Bình, cùng nhau đón năm mới.

Bạch Nghiễm Bình và vợ sinh được ba người con.

Trừ Bạch Thư Dương là con cả ra còn có hai người, con trai thứ tên là Bạch Thư Kiêu, và con gái út tên Bạch Thư Âm.

Năm nay Bạch Thư Kiêu 41 tuổi, khác hẳn với tên, diện mạo hắn thanh tú, tóc dài buộc ở đằng sau, là một họa sĩ lãng mạn theo chủ nghĩa cực đoan, cũng là người theo chủ nghĩa độc thân.

Trước kia sau khi tốt nghiệp trường mĩ thuật xong thì sang châu Âu du học vài năm. Ngày thường vẽ vời mấy bức tranh, viết một vài chuyên mục, bình phẩm đồ cầm….. Tóm lại là không có hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Bạch.

Trước đây Bạch Nghiễm Bình còn ý đồ đem Bạch Thư Kiêu ‘Kéo về quỹ đạo’, nhưng vì tính cách quật cường chọn học nghệ thuật chết cũng không thay đổi. Sau đó Bạch Nghiễm Bình đành từ bỏ, dù sao trong nhà có tiền, tùy hắn lăn lộn.

Cũng may Bạch Thư Kiêu không phải người quá phế vật, sau này hợp tác với bạn bè mở phòng trưng bày một bộ sưu tập tranh, mở hiệu sách nghệ thuật nhỏ, ở thành phố A có chút danh tiếng.

Ngoại trừ việc không kết hôn, Bạch Nghiễm Bình đối với đứa con này vẫn rất vừa lòng.

Con gái út Bạch Thư Âm đi theo định hướng của bố từ bé, từ nhỏ đã chăm đọc sách, sau khi thi đỗ MBA(*) quay trở về công ty làm việc, quản lý phương diện máy móc trang thiết bị chữa bệnh. Sự phản nghịch duy nhất chính là mười mấy năm trước yêu đương với đàn ông có gia cảnh nghèo khó.

(*)MBA (Thạc sĩ quản trị kinh doanh) là bằng cấp được quốc tế công nhận trong lĩnh vực đào tạo kỹ năng kinh doanh và quản lý cần thiết. Giá trị của tấm bằng Thạc sĩ MBA không chỉ gói gọn trong thế giới kinh doanh mà còn có ích cho những ai đang theo đuổi sự nghiệp lãnh đạo, trong mọi lĩnh vực, ngành nghề, ngay cả trong chính trị.

Bạch Nghiễm Bình không vừa lòng với chuyện tình cảm của con gái, sau được vợ khuyên nhủ mới miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng hai người luôn bị ngăn cách bởi gia đình họ Bạch và tập đoàn Minh Nhân.

Năm ấy Bạch Thư Âm 30 tuổi cùng chồng sinh được một đứa con gái, bây giờ mới lên tiểu học. Có chồng đối xử dịu dàng săn sóc và có một cô con gái hoạt bát đáng yêu, Bạch Thư Âm thấy vậy là quá đủ rồi.

Đối với Bạch Nghiễm Bình mà nói, trong ba đứa con đứa lớn Bạch Thư Dương mới là người thích hợp nhất để thừa kế Minh Nhân.

Đáng tiếc là Bạch Thư Dương chỉ có một đứa con.

Tuy rằng từ nhỏ đứa cháu này đã thể hiện năng lực và chí thông minh hơn người, thế nhưng sức khỏe lại không tốt.

Nghĩ đến đám con cháu của mình, Bạch Nghiễm Bình ở trong thư phòng thở dài.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Tiếng nói Bạch Nghiễm Bình uy nghiêm.

“Bố, con tìm bố.” Bạch Thư Dương đi vào, đi thẳng đến trước mặt Bạch Nghiễm Bình cách cái bàn ngồi xuống.

Bạch Nghiễm Bình “Ừ” một tiếng, tay phải gõ gõ trên mặt bàn làm bằng gỗ lim.

“Chuyện lần trước bố nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?”

Bạch Thư Dương dừng hai giây, bất lực nói: “Bố, con đã nói với bố là không thể rồi. Con và Trần Nhiêu đều lớn tuổi, chắc chắn không thể sinh thêm đứa nữa.”

“Con bé không được, con có thể.” Bạch Nghiễm Bình như người ở trên cao, khuôn mặt không giận mà uy.

“Nếu bên ngoài con không có ai, có thể đi sang nước ngoài tìm người mang thai hộ. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, chi phí không cần lo.”

Bạch Thư Dương lắc đầu: “Con có Tân Hàn là đủ rồi.”

“Vậy con đưa con trai con đến khám bệnh đi!!” Bạch Nghiễm Bình thấp giọng, đưa tay cầm nghiên mực đập mạnh lên mặt bàn.

Trong nhà làm nghề chữa bệnh, đứa cháu đích tôn duy nhất không chịu đi khám bệnh. Qủa là chuyện cười cho thiên hạ.

Sắc mặt Bạch Thư Dương cứng đờ, hai bên má run rẩy theo tiếng đập mạnh xuống của nghiên mực.

Sau một lúc lâu, bỗng dưng ông lộ ra nụ cười khổ: “Gấp cái gì, không phải bố còn một đứa con khác sao?”

“Cái gì?!!” Mặt Bạch Nghiễm Bình biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía con trai.

Bạch Thư Dương mấp máy khóe môi: “Chẳng lẽ không đúng?”

Trong tiếng nói của Bạch Nghiễm Bình thoáng qua sự bối rối: “Con biết từ khi nào?”

“Chưa được bao lâu.” Bạch Thư Dương thản nhiên lên tiếng: “Chí Thư Kiêu không ở nơi này, còn có Thư Âm. Minh Nhân nuôi một đứa con rác rưởi của tình nhân không phải là không thể, điều kiện trước tiên là hắn ta tự biết thân biết phận của mình cho tốt. Nếu hắn ta không an phận —–”

Bạch Thư Dương nhìn về chính bố mình, sắc mặt lạnh lùng: “Đến lúc đó bố đừng trách con thủ đoạn tàn nhẫn.”

Bạch Thư Dương nói xong đứng dậy, nhìn bố mình từ trên cao xuống.

“Được rồi. Hôm nay giao thừa, vẫn nên nói chuyện vui thôi.”

Khóe miệng ông hơi giơ lên: “Tân Hàn đã đồng ý đi khám não, cũng đồng ý đi làm phẫu thuật. Chuyện này sẽ do một mình con sắp xếp, bố chờ là được.”

Cuối cùng Bạch Thư Dương nhìn thoáng qua bố mình đang trầm tư nhíu mày, đi ra thư phòng.

Cùng lúc đó nhà họ Đàm ở trấn Hòe rất náo nhiệt.

Con gái đang bận rộn ở trong bếp, đàn ông đứng bên ngoài nói chuyện, Đàm Thanh Ninh và chị họ đang làm sủi cảo ở trên bàn ăn.

Chị họ cô tên là Hàn Tuệ, là con gái của bác cô, năm nay học năm tư. Lúc học cấp hai đã quen bạn trai, là ví dụ điển hình ‘con cái phản diện’ trong mắt gia đình.

Hàn Tuệ lấy ngón tay nhúng nước, hai tay thuần thục gói, được một cái bánh chẻo no đủ đẹp mắt.

Trong khi đang làm bánh, cô đột nhiên mở miệng hỏi Đàm Thanh Ninh: “Aiz, bạn em và bạn trai đã hòa hợp chưa?”

Đàm Thanh Ninh đang dùng đũa gắp nhân dừng lại, dường như không có việc gì nói: “Ừm, tốt lắm.”

Trên thực tế sau khi thấy tin nhắn của Bạch Tân Hàn cô ngạc nhiên hết nửa ngày, trong lòng xuất hiện hàng loạt dấu ba chấm.

Người nào đó còn cố tình hỏi cô “Nhìn đẹp không” “Có giống chúng ta không” thêm vài câu nói linh tinh khác, cô cũng gửi lại mấy câu trả lời qua loa “Rất đẹp” “Siêu đáng yêu”….

“Bạn trai nào?” Bác cô đang ở bên cạnh làm món rau thập cẩm trộn cảnh giác nhìn qua: “Hàn Tuệ, con không được làm hư Thanh Ninh.”

Thanh Ninh đang trong giai đoạn quan trọng thời cấp ba, không thể bị phân tâm.

Hàn Tuệ cười, bất đắc dĩ nói: “Ai ui mẹ ơi, con chỉ hỏi chút thôi mà. Thanh Ninh sẽ không yêu sớm đâu? Chúng con đang nói bạn con bé.”

Bác cô yên tâm lại, tiếp tục trộn rau: “Vậy là tốt rồi.”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau Thanh Ninh chuyên tâm làm sủi cảo.

“Nhìn không thấy, nghe không thấy, không phải mình.” Đàm Thanh Ninh tự thôi miên mình.

Giao thừa năm nào cũng thế, bữa cơm tất niên ở nhà họ Đàm lúc nào cũng phong phú đa dạng.

Chỉ còn mỗi món rau trộn, trên bàn đã bày salad sứa, trứng vịt bắc thảo, cá hun khói tẩm gia vị, rau trộn thập cẩm, bánh tổ (2), sủi cảo trứng.

Bánh tổ (Hán Việt: niên cao; tiếng Trung: 年糕; bính âm: níangāo), là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. 

Bên này sủi cảo vừa được gói xong, bên kia nem rán đã lên bàn.

“Nem vừa rán xong còn nóng, các con ăn luôn đi nhân lúc còn nóng.” Nhan Oái mang một đĩa nem rán vàng ươm bưng lên bàn, để cho trẻ con ăn trước.

Thanh Ninh rửa tay xong, gắp một miếng nem rán bỏ vào miệng, thơm mềm ròn rụm, vô cùng ngon.

Cô giơ ngón tay cái lên, miệng hàm hồ nói: “Ăn ngon!!”

“Vậy con ăn nhiều vào.” Nhan Hội cười cười, quay lại phòng bếp bận rộn.

Mọi người trong nhà rất náo nhiệt chuẩn bị bữa cơm tất niên, sáu giờ chính thức ngồi vào bàn.

Sau bữa cơm tất niên hòa thuận vui vẻ, Thanh Ninh xem xuân vãn cùng bà nội, chuẩn bị ở nhà cũ mấy ngày.

Ở lại cùng còn cả nhà bác.

Bác cô bây giờ định cư ở nơi khác, khó có khi được quay về ở với bà nội mấy ngày.

Bà nội xem xuân vãn một lúc đã thấy buồn ngủ, bác cô đỡ bà về phòng.

Phòng khách còn lại chị họ và Đàm Thanh Ninh cùng hai đứa nhỏ hơn.

Di động Hàn Tuệ  kêu không ngừng, mặt mày chị mang ý cười, ngón tay bận rộn trả lời tin nhắn.

Thanh Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt quay lại trên ti vi.

“Ninh Ninh.” Hàn Tuệ đột nhiên cười gọi cô một tiếng.

“Dạ?”

“Em đã nghĩ đến thi vào trường gì chưa?” Hàn Tuệ cất di động, làm tổ một góc trên sô pha.

Thanh Ninh lắc đầu: “Chưa ạ. Chị có đề nghị nào không?”

Hàn Tuệ cười: “Nghĩ hộ em hả. Chị nói với điều kiện của em nên thi vào nghành kỹ thuật điện tử, chắc chắn ngành di động thông tin sẽ phát triển tốt.”

Thanh Ninh nửa tin nửa ngờ “a” một tiếng.

Hàn Tuệ nhướn mày, cười ý vị thâm tường.

Thanh Ninh do dự mở lời: “Chị nói xem nếu em học y, có phải mẹ em sẽ đánh chết em luôn không?”

Gần đây, ý niệm học y bắt đầu o oe rục rịch xuất hiện ở trong đầu. Nhưng nghĩ đến thái độ của bố mẹ, Thanh Ninh lại thấy chùn bước.

Hàn Tuệ thu hồi ý cười, kiên định gật đầu: “Chắc chắn. Em có suy nghĩ này à? Tại sao muốn học y?”

Sự kiện ông nội bị hại như cái gai nằm trong lòng mọi người. Càng không nói đến chính mắt Nhan Oái nhìn thấy hiện trường, bà chắc chắn sẽ không cho con gái học nghành y.

Thanh Ninh cúi đầu, thở dài: “Vâng, để nói sau đi. Em tiện mồm mới nói thôi.”

Trong TV đang chiếu những tiết mục ca hát chào đón năm mới, tiếng vỗ tay tiếng cười hòa vào nhau. Thanh Ninh không còn tâm tư xem, nói với chị họ một câu rồi quay về phòng mình trên tầng.

Lấy di động từ trong túi ra, vừa khởi động máy, tin nhắn nhảy ra liên tục.

Đa số là tin nhắn chúc mừng năm mới.

Có qua có lại, Đàm Thanh Ninh cũng gửi lại những câu chúc tân xuân cho đa số bạn học đã nhắn tin cho mình.

Sau khi gửi xong, cô mở cửa sổ, gió lạnh mùa đông thổi vù vù vào trong.

Thanh Ninh rụt cổ lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người dân ở trấn Hòe càng ngày càng ít. Ngay cả khi hôm nay là đêm 30 Tết, những nhà sáng đèn còn rất ít.

Chỉ có những hàng đèn lồng đỏ trang trí treo ở trong trấn phản chiếu những ngọn nến đỏ cam trên sông.

Bầu trời có trăng, soi bóng phản chiếu dưới nước lung linh mờ ảo, ánh trăng màu trắng màu đỏ cam của đèn lồng đan xen trên mặt sông, đẹp đến kinh ngạc.

Đàm Thanh Ninh chụp ảnh mặt sông gửi cho Bạch Tân Hàn.

Thanh Ninh: [Nhìn đẹp không?]

Bạch Tân Hàn không trả lời hỏi lại: [Cậu phải ở nhà cũ bao nhiêu ngày?]

Thanh Ninh: [Chắc mùng năm sẽ đi, chúng ta hẹn gặp ở thành phố]

Cô đóng cửa sổ, nằm ở trên giường nhắn tin với Bạch Tân Hàn.

Hai người nói chuyện qua lại, Thanh Ninh cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.

Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Thanh Ninh phát hiện, nửa giờ sau khi cô ngủ, Bạch Tân Hàn gửi cho cô một câu [ngủ ngon].

Nhìn hai chữ đơn giản này, không hiểu sao trong lòng Đàm Thanh Ninh nảy sinh cảm giác được đối xử dịu dàng, cưng chiều.

Cô cong môi cười, gửi lại câu [Chúc mừng năm mới], sau đó vui vẻ đi xuống tầng.

Thời tiết trong những ngày Tết rất đẹp, nhiệt độ trung bình trên 10 độ, gió cũng không lớn.

Nhà bác cô muốn đến nhà dượng để chúc Tết, mùng hai đã rời đi.

Dì Quân quay lại chăm sóc bà nội, hơn nữa ban ngày bố mẹ cô sẽ ở đây, sân to trước nhà vì vậy không thiếu hơi người.

Buổi trưa hôm mùng bốn Đàm Thanh Ninh nhận được điện thoại của Bạch Tân Hàn.

Lúc đó cô vừa đỡ bà nội về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cửa muốn đi mua đồ.

“Đang làm gì?” Trong điện thoại câu hỏi của Bạch Tân Hàn từ trước đến nay luôn lời ít ý nhiều.

Đàm Thanh Ninh thành thật trả lời: “Muốn đi ra phố thương mại mua đồ.”

“Bánh nướng?” Bạch Tân Hàn nghĩ chút là đoán được ra.

Thanh Ninh ừ một tiếng, không để ý quơ quơ chiếc ô gấp trên tay.

Dự báo thời tiết nói có mưa, bầu trời ở phía trước mây đang đen xì dày đặc, nhìn có vẻ trời sẽ mưa rất nhanh. Cô mang theo một chiếc ô để nhỡ may gặp trời mưa.

“Có phải mùng 6 cậu đến thành phố C không?”

Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên, mưa nhỏ tí rách rơi xuống mặt đất.

Thanh Ninh vội trốn vào mái hiên gần đó, đi dọc theo sát mép cạnh tường.

“Không phải.” Tiếng nói Bạch Tân Hàn truyền qua điện thoại.

“Không phải?” Thanh Ninh hoang mang, “Vậy —–”

Cô mới nói một nửa, ô trên tay bị người đằng sau nắm, dùng sức túm.

“A a a a a”, bất ngờ không kịp phòng thủ bước chân Đàm Thanh Ninh loạng choạng, ngã vào một cái ôm cứng rắn.

Thắt lưng và bả vai bị hai tay chàng trai giữ, Thanh Ninh trố mắt chống lại ánh mắt sáng quắc của Bạch Tân Hàn.

“Hôm nay mình tới.”

Cậu bình tĩnh nói xong, lôi Đàm Thanh Ninh dịch chuyển, quẹo vào một đường tắt chật hẹp tĩnh mịch.

Giây tiếp theo, Bạch Tân Hàn nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống môi cô……

Một tia sáng từ bầu trời chiếu vào con ngõ nhỏ dài, eo hẹp tối tăm, dĩ nhiên đó là mặt trời.

Là ánh mặt trời hiếm thấy của mùa đông.

Hai con chim sẻ sà xuống, nhảy đến dưới mái hiên trốn.

Con mèo mập mạp trở mình ngửa bụng, lười biếng đang phơi nắng.

Mà đôi nam nữ thiếu niên trốn ở trong ngõ nhỏ chật hẹp, trao nhau nụ hôn dịu dàng ngây thơ.

——– 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện