Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 7


trước sau

Advertisement

Rõ ràng đã nói là sau này gặp mặt sẽ xem như không quen không biết, vậy mà hiện tại lại ôm túi xách đứng dưới lầu công ty của Tống Lẫm, Chu Phóng cảm thấy mình có chút... mặt dày, nhưng nghĩ lại, trước giờ cô vẫn luôn mặt dày như thế, chẹp, cũng không có việc gì.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Phóng luôn sống có mục tiêu rõ ràng, năm đó cũng là do cô theo đuổi Hoắc Thần Đông trước.

Lúc học đại học, Hoắc Thần Đông chính là dạng sinh viên ưu tú, vô cùng nổi tiếng trong trường. Vừa đẹp trai, gia cảnh lại tốt, chính là loại trời sinh nam chính. Biết bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều bị hắn quăng bơ, vậy mà lại bị Chu Phóng mặt dày theo đuổi thành công.

Nhớ lại lúc đó, cô mỗi ngày đều theo dõi hắn như biến thái, Hoắc Thần Đông bị cô làm phiền đến mức nhin không nổi nói với cô "Cậu đừng thích tớ nữa, thật ra tớ thích con trai."

Vậy mà Chu Phóng còn có thể mặt dày vô sỉ mà đáp "Trùng hợp ghê, mình cũng thích con trai, chúng ta thật có duyên nha."

Cô cho rằng tình yêu và những thứ khác cũng giống nhau, nếu muốn có được thì phải nỗ lực, cuối cùng chắc chắn sẽ được hồi đáp.

Không ngờ, tình yêu không biết xấu hổ theo đuổi mà đạt được, không có sức nặng. Từ đầu đến cuối hắn đều khinh thường cô, cho nên chia tay với hắn kì thực cũng không có gì bất ngờ.

Sau đó cô không vì tình yêu mà hạ thấp bản thân, vì vậy mới lựa chọn người đối với cô vừa kiên nhẫn vừa biết che chở- Uông Trạch Dương, không ngờ lần này cũng như lần trước, không có kết quả mỹ mãn.

Có một loại người, trời sinh không thích hợp để yêu đương, ví dụ như cô.

Chu Phóng duỗi thẳng lưng đứng trong thang máy, vách thang bóng loáng như gương, soi rõ dáng vẻ của cô. Trang điểm tinh xảo, lại diện một bộ váy công sở, nhìn chính mình, hình như váy quá dài thì phải, cô dùng sức kéo váy lên cao một chút. Nhìn đùi trắng nõn của bản thân, Chu Phóng nhịn không được nở một nụ cười tự giễu.

Tống Lẫm lúc làm việc và Tống Lẫm cô quen, dường như là hai người khác nhau. Từ lúc đến công ty đến giờ, Chu Phóng đã đợi gần bốn tiếng mới chờ được mười phút của Tống Lẫm.

Cô đi đến trước của văn phòng của Tống Lẫm, hít sâu vài hơi, trong đầu nghĩ nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với hắn, cuối cùng lại chỉ mỉm cười bình thường, nào ngờ từ đầu đến cuối đầu hắn hoàn toàn không hề ngẩn lên liếc cô một cái.

"Khụ Khụ!" Chu Phóng nhỏ giọng ho khan hai tiếng, muốn khiến Tống Lẫm chú ý mình.

"Bị cảm?" Tống Lẫm ngẩn đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu "Bị cảm thì né xa tôi ra, tôi không muốn bị cô lây bệnh."

Một tên hung hăng bắn đến, Chu Phóng cảm thấy bị bắn cho thương tích, bĩu môi, cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề "Anh châm chước một ít, cho công ty tôi tham gia "Y Kiến Chung Tình" mùa sau được không? Là tiết mục chiếu vào tháng 9 ấy."

Tống Lẫm ngừng bút nhìn cô một cái, nhướn mày hỏi "Dựa vào cái gì?"

"Gần đây một số chất liệu công ty có chút vấn đề, gặp nước thì bị co rút lại, vì đảm bảo danh dự, tôi đem tiêu hủy hết đống hàng đó, tổn thất một ít..."

"Sau đó?"

Tống Lẫm đã sống đến mức thành tinh rồi, khoác lác trước mặt hắn là làm điều vô nghĩa, chi bằng thành thật, Chu Phóng mím môi thành khẩn nói "Chuyện xảy ra trong năm nay của tôi anh cũng biết rồi đấy, công ty hoạt động cũng không được tốt, nếu công ty tôi có thể lên tiết mục "Y Kiến Chung Tình", đánh bóng thương hiệu một chút sẽ giúp nhãn hiệu của chúng tôi rất nhiều. Tôi biết tiết mục này anh là người tài trợ, anh cùng Lưu đạo diễn cũng thân quen, nói chung tôi hy vọng anh giúp tôi lên tiết mục, tôi hay người khác đều giống nhau, cho nên... anh thuận nước đẩy thuyền một chút, giúp nhà thiết kế công ty tôi tham gia, có được không?"

Tống Lẫm cười "Theo tôi được biết, công ty dự thi quý sau đã quyết định rồi, hiện tại giúp cô nhảy vào là phải đá công ty khác ra. Như cô đã nói, công ty cô lên tiết mục hay người khác lên tiết mục có gì khác nhau đâu chứ? Cô có thể cho tôi lợi ích nào sao?

"..." Chu Phóng cắn cắn môi "Anh muốn lợi ích như thế nào?"

"haha" Tiếng cười của Tống Lẫm có chút khinh miệt "Tôi giống người công tư bất phân sao? Quay về đi, tôi không phải Ngô Tam Quế mà cô cũng chẳng có điểm nào giống Trần Viên Viên cả."

"Thật sự không thể bàn tiếp sao?" Tính tình Chu Phóng có điểm chấp nhất, bàn việc làm ăn mà không thành cô vẫn có thể cắn chặt không buông, tiếp tục bàn bạc.

"Từ trên người cô, tôi nhìn chẳng thấy tí ti lợi ích nào cả, chuyện lần trước là thuận nươc đẩy thuyền, công xưởng của tôi có đủ khả năng sản xuất đơn hàng kia, cô trả tiền, tôi gia công, đây là việc bình thường, nhưng tiếc mục này tôi giúp cô chẳng phải là làm không công ư?

Tống Lẫm cầm bút phê trên văn kiện, Chu Phóng biết có tiếp tục nói cũng không có kết quả, đành phải ảm đạm quay về, việc này dĩ nhiên cô sẽ không từ bỏ, nghĩ ra biện pháp là được.

CÔ vừa muốn đi ra ngoài liền nghe thấy giọng nói của Tống Lẫm vang lên ở phía sau "Việc công bàn không thành nhưng việc tư thì có thể nói một chút đấy."

Chu Phóng tức giận trừng hắn "Giữa chúng ta làm quái gì có việc riêng?"

Tống Lẫm hơi cong nhẹ khóe môi, ánh mắt lần này nhìn về phía Chu Phóng trở nên trần trụi, đều đã là người trưởng thành, Chu Phóng hiển nhiên có thể hiểu ý tứ trong mắt hắn. Cô hung hăng trừng mắt "Anh nằm mơ đi!"

Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, Tống Lẫm đột nhiên haha cười rất sản khoái "Chu Phóng, mấy cái ý nghĩ linh tinh trong đầu cô mới thật sự là nằm mơ."

Chu Phóng biết bản thân lại bị chơi xỏ, không muốn lại bị chọc cho tức giận, hung hăng sập cửa rời đi.

Lái xe cả đường đều gặp đèn đỏ, Chu Phóng tức muốn hộc máu nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ, không ngờ họa vô đơn chí, xe hư giữa đường, Cô đứng ở trên đại lộ gọi cho trợ lý, sau khi tắt máy, cô nhịn không được mà ở trong bụng nguyền rủa Tống Lẫm, gặp người đàn ông kia xong liền không gặp được chuyện tốt nào cả, nhất định là anh ta khắc cô!

Cô chóng hông đứng tại chỗ chờ trợ lý tới, đang lúc muộn phiền mà trong tai lại nghe văng vẳng âm thanh loa tuyên truyền, Chu Phóng không kiên nhẫn quay đầu lại mở mồm chuẩn bị mắng liền thấy trong chiếc ô tô màu đen, một người đàn ông thò đầu ra.

"Chu Tổng, sao vậy?"

"Chu Phóng vừa thấy là đạo diễn Lưu của "Y Kiến Chung Tình", lập tức xoạch một cái thay đổi sắc mặt, cười một cái thật tươi "Xe hỏng rồi."

Đạo diễn Lưu cười sang sảng hỏi "Chu Tổng, xe này chắc là cô lái nhiều năm rồi hả? Bà chủ một công ty lớn như vậy mà vẫn lái chiếc golf cũ, đang thực thi phong trào tiết kiệm là mỹ đức hả?"

Chu Phóng ngượng ngưng cười "Lái quen rồi, cũng không muốn đổi."

"Cũng đúng, Phụ nữ thường có nhiều tình cảm mà." Đạo diễn Lưu vẫy tay với Chu Phóng "Lên xe đi, tôi đưa cô đi một đoạn."

Chu Phóng diễn nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô lên xe rồi mới phát hiện trên xe không chỉ có một mình đạo diễn Lưu, còn có một người đàn ông trung niên lạ mặt, Chu Phóng còn muốn nói về vấn đề tham gia tiết mục, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng liền không mở miệng.

Nhưng Đạo diễn Lưu lại mở lời trước nha "Cô đi đâu mà kẹt chỗ này vậy?"

"Công Ty Tống Lẫm" Chu Phóng thành thật mà đáp.

Đạo diễn Lưu nghe cô nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía cô liền trở nên phức tạp. Chu Phóng ban đầu còn cảm thấy có chút là lạ, sau khi nhìn thấy ánh mắt hai người đàn ông trước mặt có vài phần sâu xa, lập tức hiểu được, cô nén lại sự bực bội đang muốn phát tác, trong đầu đột nhiên lóe lên, nảy sinh một ý tưởng.

Cô mỉm cười nói với đạo diễn Luuw "Là một chút việc tư."

Cô cố ý mang theo vẻ ái muội, Đạo diễn Lưu lập tức lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của cô.

"Tống lẫm thật là có phúc khí, bên người đều là đào hoa."

Chu Phống cố ý bày ra bộ dáng tức giận "Đúng vậy, đàn ông như vậy, không thể phó thác."

Đạo diễn Lưu không hổ là bạn tốt của Tống Lẫm, lập tức nói đỡ cho hắn "Làm gì có, là mấy người phụ nữ kia bám lấy Tống Lẫm, Tống Lẫm vẫn rất chính trực nha."

Chu Phóng chịu đựng sự khinh bỉ trong lòng, cười nói "Đạo diễn Lưu, anh đang nói giỡn đi! Tống Lẫm ngoại trừ chính trực với con gái anh ta, còn có thể chính trực với phụ nữ nào nữa chứ?"

"Con gái?" Đạo diễn Lưu khiếp sợ nhìn Chu Phóng "Tống Lẫm dẫn cô đi gặp con gái cậu ấy rồi?" Biểu tình của hắn bỗng chốc trở nên nghiêm túc "Chu Phóng, sao cô không nói sớm? Đều là người một nhà, cần gì khách sáo chứ!"

Người đàn ông trung niên vẫn luôn im lặng kia nhịn không được mang khuôn mặt đầy nghi hoặc, thấp giọng hỏi đạo diễn Lưu "Hắn buông tay rồi hả? Vợ trước hắn không phải đi làm vợ bé người kia sao?"

Đạo diễn Lưu nghe được lời này, lập tức trừng mắt nhìn người nọ "Đừng có nói bậy nói bạ trước mặt Chu Phóng! Tống Lẫm trước giờ vẫn luôn độc thân!"

Chu Phóng xem mặt đoán ý nửa ngày, cuối cùng kềm xuống tò mò, không nỏi đến nữa, cười nói với đạo diễn Lưu "Đạo diễn Lưu, chuyện lên tiếc mục lần trước tôi nói với anh..."

Đạo diễn Lưu cười ha ha "Đều là người một nhà, lên tiếc mục chỉ là chuyện đơn giản thôi."

Chu Phóng không nghĩ tới tên Tống Lẫm lại dùng tốt như vậy, không dùng không phải là ngốc sao? Mấy chuyện mèo mù vớ cá rán này, lần đầu tiên Chu Phóng đụng tới.

Ngẫm lại cũng không có việc gì, Cô cũng chưa nói cô cùng Tống Lẫm là loại quan hệ gì, đều là đạo diễn Lưu tự biên tự diễn, nếu Tống Lẫm phủ nhận, cô cũng không xem như mất mặt, dù sao cô cái gì cũng chưa nói.

Hơn nữa, đạo diễn Lưu là đại nhân sự vụ bận rộn, lẽ nào rảnh rỗi đi xác minh người phụ nữ bên người Tống Lãm? Nếu hắn không đi hỏi, vậy cô liền có thể chen chân vào tiết mục.

Xe chạy đến nhà cô, vô cùng cung kính mà cảm ơn đạo diễn Lưu, tâm tình rất tốt, vừa đi về nhà vừa nhỏ giọng ngâm nga.

Cùng lúc đó, Đạo diễn Lưu vừa đưa Chu Phóng về nhà xong liền gấp gáp như muốn tranh công mà gọi cho Tống Lẫm.

"Lão Tống, cậu đoán xem hôm nay tôi đưa ai về nhà?"

Tống Lẫm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn cười cười hỏi "Lão Lưu, vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc gì sẽ không nhìn thấy), cậu vưa đưa ai về nhà đấy?

"hừ, Tôi không phải làm chạy vặt cho lão bằng hữu sao?" Đạo diễn Lưu cười "Chu Phóng là bạn gái cậu sao không nói sớm? Hôm nay đi đường gặp cô ấy, thiếu chút nữa đem hết chuyện xấu của cậu khai ra rồi, may mà tôi thông minh đấy!"

"Chu Phóng sao..." Tống Lẫm dường như suy tư gì đó "Cô ấy thế nào?"

"Còn có thể thế nào? Từ chỗ cậu đi về cũng không biết đưa về, xe cô ấy hỏng giữa đại lộ, Tống Lẫm cậu nghĩ cái quỷ gì vậy hả? Đối với phụ nữ của mình mà cũng không biết thương hương tiếc ngọc! Nói xem lần này rốt cuộc có nghiêm túc không hả?"

Trong đầu Tống Lẫm bỗng dưng xuất hiện một ít hình ảnh, bộ dạng thẹn quá hóa giận đùng đùng bỏ đi, lại hư xe giữa đường, hẳn là cô nàng tức muốn hộc máu đi.

Hắn nghi, khi đó cô ta nhất định hung hăng nguyền rủa hắn, đây chính là phong cách của người phụ nữ này.

Nghĩ một chút liền nhịn không được mỉm cười "Việc này tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu thật tốt. Cô ấy cãi nhau với tôi một trận, tôi còn chưa kịp nói gì, đã nổi giận đùng đùng bỏ đi."

"Phụ nữ là phải chiều chuộng nha!"

Tống Lẫm cười đến thâm thúy "Dĩ nhiên, tôi nhất định sẽ hảo hảo chiều chuộng."

Ban đầu Chu Phóng cũng hơi lo lắng đề phòng, nhưng bên đạo diễn Lưu, một chút động tĩnh cũng không có, cô thuận lợi ký được hiệp nghị, anh ta còn phái người đến quay một ít video làm tư liệu.

Chu Phóng thầm cảm thấy may mắn, đây là ông trời cũng giúp cô nha.

Loại người vô sĩ đê tiện như cô, ăn được một lần ngon ngọt liền sẽ tham lam mà muốn lần thứ hai, từ khi cô phát hiện tên Tống Lẫm là một cái kim bài, liền bắt đầu tìm cách dùng đến lần thứ hai, lần thứ ba... Kỳ quái chính là mỗi lần đều trót lọt, cho nên một ít ông chủ trong giới đều thật sự cho rằng Chu Phóng là người phụ nữ của Tống Lẫm, cô tự nhiên sẽ không đi giải thích, cứ như vậy mà núp dưới cái bóng của Tống lẫm, nhàn hạ mà hốt bạc.

Mọi việc đều diễn ra quá mức thuận lợi khiến Chu Phóng lơi là, lời nói dối này nói nhiều, liền cho rằng đó là sự thật, cô hiện tại dùng danh nghĩa Tống Lẫm đã thuần thục, hoàn toàn không còn cảm giác khẩn trương.

Hôm nay cô đi cùng một vị đối tác vừa ký xong hợp đồng ăn cơm.

Vị lão bản này đã cùng Tống Lẫm dùng cơm hai lần, vô cùng sùng bái hắn. Chu Phóng vẫn luôn căn da đầu mà nghe hắn ca tụng Tống Lẫm, phải biết Tống Lẫm trong mắt cô và Tống Lẫm trong miệng người này là hai người hoàn toàn khác nhau!

Buổi tối sau khi massage xong, Chu Phóng tiễn vị lão bản kia về phòng, muốn đuổi hắn đi ngủ cô liền có thể tan làm về nhà, nghi như vậy mà dưới chân Chu Phóng không nhịn được tăng nhanh tốc độ.

Mới vừa đi đến phòng được đặt cho hắn, Chu Phóng buông hắn ra, tìm chìa khóa trong túi xách, chỉ buông tay tầm 2 giây, hắn liền loạng choạng đi về hướng khác.

Chu Phóng vội vàng đuổi theo, liền thấy hắn lôi kéo một người Chu Phóng vô cùng quen thuộc.

"Tống Tổng!" Người nọ vô cùng hưng phấn gọi tên Tống Lẫm "Anh cũng ở đây à?"Hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Chu-Tống hai người, sau đó đi tới chỗ Chu Phóng đang đứng ngốc tại chỗ cầm lấy chìa khóa phòng, cảm thấy bản thân vô cùng thức thời mà tự mình về phòng "Tống Tổng ở đây, Chu Tổng cô đi đi, không cần lo cho tôi, tôi trở về phòng ngủ." Nói xong còn vô cùng ái muội nhìn Tống Lẫm và Chu Phóng cười.

Nhìn hắn lảo đảo trở về phòng, lại còn vô cùng quyết đoán mà đóng cửa, Chu Phóng bỗng nhiên phát hiện, ngay lúc này trên hành lang chỉ có cô và Tống Lẫm, cô rốt cuộc cảm thấy áp lực, nháy mắt sau lưng đã đổ mồ hôi, da đầu tê dại.

Cô đang chuẩn bị đào tẩu, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc phía sau lại túm dễ như trở bàn tay mà túm được cô, Chu Phóng càng vùng vẫy, hắn nắm càng chặt.

Sức lực của đàn ông, phụ nữ không cần phí hơi đọ, đấu không lại! Tống Lẫm nhẹ nhàng kéo lại, đem Chu Phóng ôm vào trong lòng. Hai người cách nhau cực gần, đến mức Chu Phóng có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.

Đi đến chỗ này, dĩ nhiên là để xã giao, có điều không biết là ai xã giao ai.

Khuôn mặt hắn dán vào vành tai bên phải của Chu Phóng khiến cô cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt. Cô muốn quay đầu đi, nhưng hắn ở quá gần, nếu cô quay đầy, sẽ thơm lên má hắn.

"Buông ra"

Tống Lẫm cười "Không buông"

Nói xong, hắn đột nhiên dùng lực ôm Chu Phóng lên.

Chờ cô phục hồi tinh thần, đã bị hắn ôm vào trong phòng.

Cô muốn trốn ra bên ngoài nhưng Tống Lẫm nhanh hơn một bước, khóa cửa. Hắn híp mắt nhìn cô, thần sắc tựa như báo đốm nhìn thấy con mồi, tư thái tuyệt đẹp nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.

Hắn ngoắt ngoắt tay "Lại đây"

Chu Phóng muốn chạy, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Tống Lẫm ôm lấy, hắn dùng lực không mạnh không yếu, có loại cảm giác của người đàn ông bá đạo mà đáng tin, lại cố tình mang theo vài phần ôn nhu khiến người ta vô pháp cự tuyệt.

Hắn ôm ngang Chu Phóng, thật dịu dàng thả cô trên chiế giường rộng lớn, Chu Phóng vừa định bò dây, cả người hắn đã đè tới.

Hai tay của hắn chống bên hông chu phóng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như nghe được tiếng hô hấp của đối phương.

Tống Lẫm không vào việc ngay mà đi thưởng thức đầu tóc của Chu Phóng, thái độ trêu chọc như thế giống như một ngọn lửa, thiêu nóng toàn thân cô.

Tống Lẫm cúi đầu, một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên chóp mũi Chu Phóng, mang theo vài phần men rượu, Chu Phóng cảm thấy chính mình dường như cũng say rồi.

"Nghe nói cô là người phụ nữ của tôi?" Tống Lẫm tươi cười mang theo vài phần hài hước. Chu Phóng sớm nên nghĩ đến, làm sao mà hắn không biết được chứ? Hắn chỉ là đang chờ đến cơ hội thích hợp mà chỉnh chết cô.

Chu Phóng có chút khẩn trương "Anh... Anh muốn thế nào?"

Tống Lẫm trả lời một cách đương nhiên "Ngủ với người phụ nữ của tôi."

Nói xong, nụ hôn của hắn đã như mưa rơi, xối xã mà hạ xuống.

So với cao thủ như Tống Lẫm, Chu Phóng chỉ là con gà nhép, một kích cũng không chịu nổi.

Chu Phóng cảm thấy cả người nóng ran, muốn đẩy hắn ra nhưng cả người dường như chẳng còn sức lực, ý loạn thần mê.

"Anh muốn thế nào?" Giờ phút này sự chống cự yếu ớt của Chu Phóng càng khơi gợi lên sự hứng thú của Tống Lẫm hơn.

Đôi tay Chu Phóng chống trên ngực Tống Lẫm, lòng bàn tay cảm giác được lòng ngực rắn chắc của hắn, cô nỉ non "Anh điên rồi... Anh say...."

Tống Lẫm vuốt ve cái cổ thanh mảnh của Chu Phóng, thanh âm tràn ngập dụ dỗ, hắn rõ ràng đang cởi quần áo của Chu Phóng vậy mà còn dõng dạc nói "Cho em cơ hội, em có thể đẩy tôi ra."

Dĩ nhiên là Chu Phóng không đẩy hắn ra, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn mà quay đầu đi "Anh thật giảo hoạt."

Tống Lẫm nhìn thấy bộ dáng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô "Tin tôi đi, đối với phụ nữ tính kế tôi, đây chính là loại trừng phạt nhẹ nhàng nhất."

Thân thể nóng nỏng của Tống Lẫm dán lên người Chu Phóng, khoảng cách gần như thế khiến mắt cô dường như mất đi tiêu cự.

Hắn hỏi "Em muốn tìm đàn ông như thế nào?"

Chu Phóng cảm thấy mắt mình hoa một cái, cô kiên định trả lời "loại đàn ông đồng ý đem mệnh của mình giao cho tôi."

Tống Lẫm cong cong khóe môi, hông khẽ đẩy tới, hai người hòa hợp làm một.

Hắn cắn nuốt vành tai Chu Phóng, nói khẽ bên tai cô "Mệnh căn (tờ rym) của tôi giao cho em, cũng không có khác biệt bao nhiêu."

Chu Phóng tựa như mặt biển sâu phẳng lặn đột nhiên xông ra một con cá to, thân thể phía trên cùng phía dưới tựa như băng và hỏa đối lâập nhau, cô cảm thấy bản thân dường như sắp thiếu Oxy, chỉ có thể ôm chặt người đàn ông trước mắt mới có thể tồn tại trong chốc lát.

Đây là một đêm cực kỳ hỗn loạn, bóng đêm nhìn như yên lặn, lại tựa hồ có những gợn sóng lăn tăn...

Lâu dài như thế...

Buổi sáng, Chu Phóng theo đồng hồ sinh học tỉnh tại, xương cốt toàn thân tựa như đều gãy hết, đau đớn... đặc biệt là eo, đau đến chịu không nổi. Lúc cô tỉnh lại, Tống Lẫm còn đang ngủ say, bộ dáng không phòng bị này của hắn bỗng khiến tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp.

Kỳ lạ! Từ khi quen biết hắn đến giờ, nguyên tắc của cô lại lần nữa bị đánh vớ. Cô nhìn mớ hỗn độn trên giường, cảm thấy thật thẹn thùng, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, rón ra rón rén mặc lại quần áo, cầm lấy túi xách định rời đi, nhưng cuối cùng lại quay trở về.

Người đàn ông này kiếp trước nếu không phải là xe lu thì chính là máy đóng cọc, sức của hắn... quá ư là phi nhân loại. Chu Phóng nghĩ đến bộ dáng bản thân đêm qua bị đánh tơi bời, cảm thấy mất mặt, tốt xấu gì cũng phải trả một đòn mới được.

Đây là trò chơi của người trưởng thành, ai nghiêm túc người đó thua, quy tắc của trò chơi này, cho dù Chu Phóng là tay mơ thì cũng rõ ràng vô cùng.

Khi Tống Lẫm tỉnh lại thì thấy nữ nhân nằm bên người đã biến mất, trên gối cũng không còn hơi ấm, chỉ là trong khủy tay vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt, phong cách làm việc của người phụ nữ này cùng con người cô ta thật nhất trí.

Cho dù trên giường cũng không muốn chịu thua, giống hệt như đấu sĩ, khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn.

Hồi tưởng một màn kịch liệt đêm qua, Tống Lẫm bỗng dưng cảm thấy hưng phấn.

Hắn vừa muốn đứng dậy, liền liếc thấy trên đầu dường có một vật duy nhất mà người phụ nữ kia lưu lại.

Miếng kim loại màu đồng, là đồng tiền quen thuộc- nhân dân tệ , 5 hào.

Hắn thuận tay cầm lấy, tỉ mỉ nhìn đồng xu không có gì đặc sắc kia, trong lòng tự hỏi người phụ nữ kia dùng biểu cảm như thế nào đặt đồng xu ở đây.

Hẳn là bộ dạng kiêu căn ngạo mạng lại đương nhiên, Tống Lẫm rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện