Yêu Cuồng Loạn

Đừng trốn tránh tôi


trước sau

Mặt tường đá cẩm thạch lạnh như băng, cách một lớp áo sơ mi mỏng cô cảm thấy lạnh thấu xương.

Cô thở hổn hển, nhìn người trước mặt, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, chóp mũi gần như chống lên chóp mũi cô…

Trên khuôn mặt cô toàn là hơi thở của hắn. Hai thân ảnh được phản chiếu lẫn nhau trong đôi mắt của hai người.

“Kỳ Kỳ, đừng trốn tránh tôi!” Quân Cẩn Ngôn thì thầm, giọng nói khàn khàn.

“Tôi không có trốn tránh anh!” Cô trả lời, dù đôi tay đang để ở trước ngực hắn nhưng lại không thể đẩy được hắn ra dù chỉ một chút.

“Nếu không trốn tránh tôi, tại sao vùa nhìn thấy tôi là bỏ chạy? Tại sao không nhận điện thoại của tôi, tại sao mấy ngày nay đều không đến quán bar làm thêm?” Hắn liên tục hỏi cô, khiến cô á khẩu không trả lời được.

Con ngươi hắn nhìn chằm chằm cô, mị hoặc mà lại trong sáng kì lạ.

Quay đầu đi, cô không dám đối diện với đôi mắt của hắn, sợ hắn nhìn ra cô đang hoảng sợ và chột dạ. Hắn nói tất cả đều là sự thật, mấy ngày nay, cô xác thực là đang tránh né hắn.

Hắn mím môi, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Thân thể càng áp sát thêm vài phần, hắn lạnh lùng nói: “Tại sao không nói? Tại sao muốn trốn tôi? Hay là ngày hôm đó tôi nói sai điều gì, làm sai cái gì sao?”

Mặt Hạ Kỳ không khỏi đỏ lên, trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày đó ở trong phòng vệ sinh, cô bị hắn đè ở trên bồn rửa tay.

Khi đó, cô và hắn cũng ở gần sát nhau như thế này, mà môi hắn…Chúa ơi, cô đang suy nghĩ cái gì vậy! Trong lòng Hạ Kỳ kêu thảm, điều cô muốn bây giờ chính là làm thế nào để thoát khỏi cái tình huống trước mắt này.

Nhiều người xung quanh đi ngang qua, không ít ánh mắt đều nhìn về phía họ, mấy người trong số đó còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Không cần người khác nhắc, cô cũng biết bản thân mình giờ phút này ở cùng với Quân Cẩn Ngôn sẽ khiến cho bao nhiêu người có những tưởng tượng xa vời.

“Chỗ này là trên đường lớn, anh trước hết đừng áp sát tôi như vậy.” Hạ Kỳ xoay đầu lại, nói với Quân Cẩn Ngôn, tầm mắt cũng không tránh được nhìn đối diện ánh mắt của hắn.

“Không tránh né, cũng không chạy thoát chứ?” Hắn yên lặng nhìn cô, thậm chí môi còn kề sát lên vành tai cô.

Hạ Kỳ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của mấy cô gái nhỏ bên ven đường: “Ừ, không tránh cũng không trốn.” Cô cắn cắn môi, sau đó nhanh chóng trả lời.

Lúc này, hắn mới đứng thẳng người, khẽ lùi lại hai bước, xem như buông lỏng sự áp chế đối với cô, chỉ là tay phải của hắn vẫn nắm cổ tay trái của cô.

Hạ Kỳ nghi hoặc nhìn hắn, lại thấy hắn kéo tay trái cô, ngón tay chậm rãi từ cổ tay cô di chuyển xuống dưới, cuối cùng trở thành mười ngón tay đan vào nhau.

“Làm như vậy, em không thể trốn cũng không thể thoát.” Quân Cẩn Ngôn nói.

Lúc này, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy mặt càng lúc càng nóng, mà bàn tay đang bị hắn nắm cũng trở nên nóng vô cùng.

Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát kéo hắn đi tới một quán cà phê gần đó. Suy cho cùng, cô thật sự không muốn bị mọi người vây xem ở trên đường lớn như vậy.

Đi vào trong quán, nhân viên phục vụ liền tiến tới chào hỏi: “Hai vị sao?”

“Đúng vậy” Hạ Kỳ nói. Cô muốn ngồi một góc vị trí tương đối.

Nhưng khi đi đến chỗ ngồi, Quân Cẩn Ngôn vẫn nắm lấy tay Hạ Kỳ, không có buông ra.

Cô đau đầu, bộ dạng này căn bản không có cách nào ngồi xuống đàng hoàng được. Mà một bên, nhân viên phục vụ đang chuẩn bị ghi món, thấy thế thì lúng túng đứng bên cạnh.

“Anh buông tay tôi ra một lát.” Hạ Kỳ nói.

Quân Cẩn Ngôn mím môi, nhưng không có làm theo, ngón tay vẫn siết chặt lấy tay cô.

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể đảm bảo với hắn lần nữa: “Tôi sẽ không rời đi, thật đấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện