Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi

Chương 78


trước sau

Advertisement

Diệp Nhiễm, Hoa Tỷ, Tử Kỳ, Hồng Mị, Hắc Khôi mấy người, ngồi trên ghế salon ở phòng khách, Hồng Mị không trêu ghẹo Tử Kỳ, Hắc Khôi cũng ngồi đàng hoàng trên ghế, không còn nằm vật vờ ra sàn nhà mà nghe nhạc không rõ nguồn gốc. "Tôi nghĩ, người chúng ta muốn đối phó ắt hẳn cùng là một người." Diệp Nhiễm một câu phá vỡ cục diện im ắng.

Những người kia đều dời ánh mắt lên người Diệp Nhiễm.

"Cùng là một người? Là ai? Mộ Thiên sao?" Hắc Khôi khó hiểu hỏi.

"Là Mộ Thiên, nhưng cũng không phải là Mộ Thiên."

"Nghĩa là sao? Cái gì mà là Mộ Thiên nhưng cũng không phải là Mộ Thiên?"

"Mộ Thiên, đúng thực chính là người khởi xướng hết thảy, nhưng là, sau lưng hắn, nhất định là có một thế lực lớn tiếp tay cho hắn, chuyện chúng ta nên làm bây giờ chính là tiêu diệt Mộ Thiên, hơn nữa, cũng phải đề phòng thế lực sau lưng hắn."

"Người kia... là ai?" Hồng Mị im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng. Diệp Nhiễm nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Hoa tỷ, uống một hớp trà. "Hiện tại tôi không dám khẳng định người kia là ai, nhưng tôi có thể xác định, mục tiêu của bọn hắn chính là Tiểu Kiệt."

Nói đến Mộ Kiệt, sắc mặt mấy người kia liền tối xuống. Người thì đã cứu về hai ngày rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh. Tìm bác sĩ thì chỉ nói là thân thể quá mức suy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ, những cái khác thì vẫn không rõ. Hai ngày này, Tiêu Nhược Thiên một mực ở bên cạnh Mộ Kiệt chăm sóc, cùng nằm trên một giường với người kia.

"Kiệt, những ngày này chắc chị là mệt muốn chết phải không? Trách không được chị ngủ lâu như vậy vẫn còn chưa tỉnh, chị xem chị đều gầy thành như vậy, nhanh tỉnh lại được không? Em làm thật nhiều đồ ăn chị thích, chị nhanh dậy nếm thử một chút được không? Hiện tại cả hai ta đều là đối tượng bị truy nã, không chỉ có mình chị, còn em với Diệp Nhiễm, ảnh truy nã ba người chúng ta dán khắp phố lớn ngỏ nhỏ, quả thực so với minh tinh còn nổi tiếng hơn."

"Chị còn nhớ buổi sáng trước khi đi sinh nhật ba em chị đã nói gì không? Đã nói là đợi về đến nhà em muốn làm gì cũng được. Em hiện tại, chỉ hy vọng chị có thể tỉnh lại, em biết chị nhất định là nghe thấy mà đúng không? Van cầu chị tỉnh lại đi được không? Chị rõ ràng đã hứa với em... đã hứa với em.."

Tiêu Nhược Thiên nắm tay Mộ Kiệt, không ngừng nói chuyện với người đang nằm trên giường. Có lẽ cảm thấy độ ấm truyền vào bàn tay, có lẽ ngửi được hương vị trên người người kia, có lẽ nghe được tiếng của người kia không ngừng nói. Mộ Kiệt chậm rãi mở hai mắt, liền thấy được khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên đang ướt đẫm hai hàng nước mắt.

"Tại sao khóc?" Mộ Kiệt híp hai mắt, gặng giọng hỏi. Tiêu Nhược Thiên nghe được tiếng của Mộ Kiệt, lập tức muốn đứng lên rót nước cho Mộ Kiệt. Nhưng mà... chính là, Tiêu Nhược Thiên cũng bị giày vò quá sức, hai nữa cả hai ngày đêm liền chỉ biết chiếu cố cho Mộ Kiệt.

Tiêu Nhược Thiên dồn sức để đứng dậy nhưng chỉ thấy trước mắt một mảnh đen kịt, lập tức muốn té trên mặt đất, cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật. Mộ Kiệt không để ý tay vẫn đang còn cắm dây truyền, vội vàng bắt lấy cánh tay Tiêu Nhược Thiên, cứ thế mà kéo lại. Thế nhưng chuyện là... Mộ Kiệt bệnh nặng vừa tỉnh, vốn chút khí lực cũng không có, hơn nữa Tiêu Nhược Thiên... nên...

Liền sau đó, Tiêu Nhược Thiên té một phát hoành tráng lên giường, hơn nữa còn nằm trên Mộ Kiệt. Một màn này, nếu phát sinh ở trên đường, là một màn quấy rối, còn phát sinh ở trong hẻm nhỏ, thì chính là trắng trợn cưỡng gian, còn nếu phát sinh trong anime, thì chính là một chuyện bất ngờ đầy thích thú.

Nhưng đây là phòng bệnh, hai bị này có thể nói một người là người bệnh nặng, còn người kia cũng sắp biến thành bệnh nhân. Nên cái màn này chỉ có thể dùng một từ để nói chính là bi thảm. Chỉ nghe Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên đè lên kêu lên một tiếng, sau đó liền một đoàn thở dốc nặng nề.

Tiêu Nhược Thiên lúc này mới hồi phục lại thần trí, nàng sững người nhìn mu bàn tay sưng lên vì vận động mạnh của Mộ Kiệt, còn có từ trong lỗ kim chảy ra ít máu. Tiêu Nhược Thiên vội vàng bắt lấy tay Mộ Kiệt, rất nhanh dùng băng gạc bên giường băng lại. "Chị có sao không? Không có chuyện gì chứ? Tay còn đau không? Chị sao lại không cẩn thận như vậy? Vạn nhất bị nhiễm trùng thì sao? Chị chẳng lẽ không biết em sẽ đau lòng sao?"

Tiêu Nhược Thiên chất vấn Mộ Kiệt, càng về sau, âm thanh ngày càng nhỏ, hốc mắt ngày càng đỏ. Mộ Kiệt thở dốc từng hơi, nhìn xem Tiêu Nhược Thiên lại sắp khóc. "Tiêu Nhược Thiên... Em... Em xuống trước có được không?" Nghe xong Mộ Kiệt nói, Tiêu Nhược Thiên mới ý thức được cả người của mình đang đè trên người Mộ Kiệt.

Tiêu Nhược Thiên đỏ mặt liền từ trên người Mộ Kiệt đi xuống, thấy Mộ Kiệt lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong nội tâm ủy khuất cực điểm. "Này, chẳng lẽ em nặng như vậy sao? Chị bộ dạng như thế nào lại giống như mới thoát khỏi bị voi đè vậy?" Tiêu Nhược Thiên bất mãn nói với Mộ Kiệt..

Kỳ thật, Tiêu Nhược Thiên thật sự không nặng, cao 1m74, nặng 50kg. So với trước, thậm chí ốm đi rất nhiều. Dù sao cũng trải qua một đống tra tấn dằn vặt như thế, cả người Tiêu Nhược Thiên có thể nói là gầy đi cả một vòng, nhưng là muốn đạt được thể hình như Mộ Kiệt, vẫn nhất định là phải trải qua một thời gian dài... cùng với một chút tôi luyện.

"Khục khục... tôi không nói em nặng, chỉ là tôi cảm thấy để người khác thấy được cảnh như vậy thật không tốt mà thôi." Nghe thấy tiếng ho khan của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên nhanh chóng đỡ Mộ Kiệt ngồi dậy, động tác nhu hòa giúp Mộ Kiệt uống nước, nhưng ngoài miệng vẫn còn càm ràm: "Người khác là ai chứ? Nơi này là bệnh viện tư của "Giản", toàn bộ bệnh viện, ngoại trừ chị ra, chính là không có ai khác, cho nên chị căn bản không cần lo bị người khác phát hiện, càng không có khả năng người khác chạy đến xem chị.". Mộ Kiệt xoa xoa đầu còn hơi đau nhức, mình chính là vừa mới được cứu thoát liền té xỉu, tự nhiên là không biết đây là đâu. "Các nàng đều không sao chứ?" Mộ Kiệt sắc mặt ngưng trọng hỏi. "Không có việc gì a, đều không có việc gì, hiện tại đang ở ngoài trong coi, để em đi nói một tiếng cho các nàng biết là chị đã tỉnh.

"Ân, cảm ơn em đã cứu tôi..." Mộ Kiệt một lời cảm ơn, Tiêu Nhược Thiên thoáng cái sắc mặt liền chìm xuống. Nàng vịn vào thân thể Mộ Kiệt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Kiệt. "Vĩnh viễn đừng nói với em hai chữ cảm ơn, chị là nữ nhân của em, em có trách nhiệm bảo hộ chị, yêu chị, em đã tổn thương chị một lần, cho nên em không thể để cho chị lại bị thương."

"Kiệt, ngày đó thực sự thực xin lỗi, là em không tin tưởng chị, thậm chí đến cơ hội giải thích cũng không cho chị, là em tổn thương chị, chị có thể tha thứ cho em chứ?" Mộ Kiệt nhìn biểu lộ nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên, nhẹ nhàng cười. Nàng tựa vào vai Tiêu Nhược Thiên, nhỏ giọng nói. "Em không muốn nghe nói cảm ơn với em, tôi cũng không muốn nghe em nói xin lỗi với tôi. Tôi thật sự không trách em, không được nói xin lỗi với tôi, lại càng không muốn nghe câu thực sự xin lỗi. Tôi yêu em... cho nên, chỉ cùng tôi nói ba chữ kia là tốt rồi."

Nghe âm thanh Mộ Kiệt không một tia lạnh, lại dị thường ôn nhu. Cảm nhận được nhiệt khí nói chuyện của Mộ Kiệt bên lỗ tai. Thân thể Tiêu Nhược Thiên lập tức nóng bừng lên. Không tự chủ xoa xoa mảnh lưng gầy của Mộ Kiệt, không tự chủ cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh như băng của người kia.

"Ân..." Mộ Kiệt khẽ ngâm một tiếng nhỏ, Tiêu Nhược Thiên cười đem Mộ Kiệt nằm lại trên giường, hai chân quỳ bên eo Mộ Kiệt, nhưng không dám ngồi xuống, nàng thật sự sợ mình cứ thế ngồi xuống sẽ khiến cái eo nhỏ của người kia bị chính mình là gãy.

Mộ Kiệt mở mắt vô lực nhìn tay phải Tiêu Nhược Thiên đang đặt trên ngực mình, cùng cái tay trái cũng không nhàn rỗi kia. Cảm giác được cái tay kia đang không ngừng chạy loạn trên người mình, đến mức cảm thấy cả người đều dâng lên một đoàn lửa nhiệt. "Ân..." Mộ Kiệt mơ màng mở mắt, nhẹ giọng ngâm. Lại bỗng nhiên ngắm nhìn được khuôn mặt cực kỳ mệt mỏi cùng hai quầng thâm trên mắt Tiêu Nhược Thiên.

Sắc mặt Mộ Kiệt liền chìm xuống, dục vọng trong người liền nhanh biến mất. Tay Tiêu Nhược Thiên nhanh chóng kéo xuống cái quần rộng của Mộ Kiệt, quần lót màu hồng nhạt nhanh chóng đập vào mắt. Cho dù cái quần lót này là chính mình mặc vào giúp nàng ấy, nhưng trong cái loại tình huống này, vẫn làm cho Tiêu Nhược Thiên muốn phun máu mũi, bụng dưới dâng lên một cỗ khô nóng.

Tiêu Nhược Thiên lúc này đang nhìn quần lót của Mộ Kiệt mà ngẩn người, hiển nhiên không có chú ý tới sắc mặt đang biến hóa của người kia. Đang lúc bàn tay Tiêu Nhược Thiên như hổ đói vồ mồi vươn tới nơi nụ hoa mê người, lại bị một bàn tay trắng nõn ngăn lại. Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu sững sờ nhìn Mộ Kiệt, cái ánh mắt vô tội kia như đang hỏi: vì sao?

Mộ Kiệt ngồi dậy mặc quần, quả nhiên khi nhìn thấy cái quần lót màu hồng mình đang mặc không khỏi sửng sốt một chút rồi lại lập tức điềm nhiên như không có việc sửa sang lại quần áo, thuận tiện đem người còn đang ngẩn ra ôm vào trong lòng. "Hôm nay không được, hãy nghỉ ngơi thật tốt trước đã."

Thân thể như được một dòng nước ấm vây quanh, mật ngọt trong lòng sinh ra cơ hồ như muốn nhấn chìm cả người Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên im lặng ngoan ngoãn nằm trên giường, đem Mộ Kiệt ôm vào lòng. Tại lúc nửa tỉnh nửa mộng vẫn không quên ngắm nhìn khuôn mặt người kia. Nàng, chính là người ta nguyện dùng mạng sống để bảo hộ.

Mấy người Diệp Nhiễm đi vào phòng bệnh của Mộ Kiệt, vừa vào cửa, liền thấy được một màn như vậy. Hai nữ nhân đồng dạng xinh đẹp, lẳng lặng nằm ôm cùng một chỗ, an ổn ngủ. Duy nhất giống nhau chính là, khóe miệng của cả hai đều đang mỉm cười nhẹ nhàng. Diệp Nhiễm cười cười, mấy người kia cũng hiểu ý phối hợp lui ra.

———

Dạ Vi vẫn lặng im đứng ngoài cửa sổ, nhìn người đã ngồi trong phòng tới trưa. Nhớ đến một chuỗi tiêu đề trên mặt báo. "Nữ cảnh sát của thành phố A, vì cứu bạn gái đồng tính, không quản luật pháp, cùng người đi cướp ngục."

Dạ Vi là lần đầu tiên thấy được một Thẩm Diệp Mân không khống chế được như thế, người kia đem toàn bộ báo ném loạn khắp phòng, người kia chính là nữ nhân trong lòng Thẩm Diệp Mân. Nguyên lai, người chị yêu chính là nàng, rốt cuộc đã hiểu vì sao chị luôn phái người về Trung Quốc, rốt cuộc cũng hiểu tại sao chị tìm mọi cách tiêu diệt nữ nhân tên Mộ Kiệt kia. Nguyên lai, cũng chỉ là vì người chị yêu sao? Nguyên lai, chị vẫn luôn yêu một người, chỉ là... người ấy không phải là em.

Dạ Vi cắn chặc môi, không muốn để những giọt nước mắt yếu đuối chảy ra. Vốn chỉ nghĩ chị đã nhận quá nhiều tổn thương, đã mất đi bản năng yêu thương. Lại không nghĩ rằng, chị sớm đã có người yêu, lại còn yêu sâu đậm đến thế, nguyên lai, em chưa bao giờ hiện diện trong tim chị.

Dạ Vi xoay người, muốn rời khỏi cái nơi khiến mình hít thở không thông này. Điện thoại trong túi quần lại nhất thời vang lên.

"Uy?"

"Vào đây!"

Nghe được mệnh lênh trong điện thoại, Dạ Vi run lên, là nàng? Nàng như thế nào lại kêu mình đi vào? Nàng không phải ghét nhất người khác thấy bộ dạng đau khổ của mình sao? Như thế nào lại gọi mình vào?

Hai tay Dạ Vi run rẩy mở cửa, vừa vào, đã bị Thẩm Diệp Mân nắm lấy. Lập tức cảm giác được tay mình đang bị một vật thể lạnh ngắt trói chặt. Thẩm Diệp Manh đem Dạ Vi đẩy xuống mặt ghế, khiến cho hai chân Dạ Vi tách ra ngồi trên tay cầm ghế, sau đó kéo hai tay Dạ Vi ra chiếc ghế phía sau.

Dạ Vi vừa muốn phản kháng, lại phát hiện hai tay của mình đang bị chiếc còng buốt giá khóa ở sau cái ghế. "Thẩm Diệp Mân, chị đang làm gì vậy? Thả tôi ra!" Dạ Vi lớn tiếng hô hào, thân thể bất an trên ghế giãy dụa, lại bởi vì tư thế hiện tại, làm cho càng thêm khó chịu.

"BA ~ —!" một tiếng, một tiếng tát vang dội vọng ra. Khóe miệng Dạ Vi tràn ra một vệt máu tươi. "Như thế nào? Em không phải ngày nào cũng muốn thấy tôi sao? Em không phải là muốn tôi đối vơi em như vậy sao?" Thẩm Diệp Mân nói xong, liền dùng sức giật mạnh cái váy ngắn trên người Dạ Vi ra, liền lúc đó, hai đùi trắng nõn cùng với chiếc quần lót bạo lộ trước mắt Thẩm Diệp Mân.

Nhìn thấy hai chân mình bị kéo lộ ra, mà đôi mông cũng hiện rõ trên tay cầm ghế. Tư thế như vậy làm cho Dạ Vi thấy thật xấu hổ, đồng thời làm cho chân nàng đau nhức như muốn tách ra. Dạ Vi nghiêng đầu đi chỗ khác, không muốn cho Thẩm Diệp Mân thấy được biểu lộ chật vật của mình, lại bị bàn tay của Thẩm Diệp Mân kéo trở về.

"Như thế nào? Khó chịu sao? Rất khó chịu phải không? Đây chẳng phải là điều em chờ mong sao? Hiện tại không muốn? Vậy thì van xin tôi đi! Van xin tôi buông tha em đi chứ?" Dạ Vị gắt gao cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Diệp Mân.

Vì sao? Chị không thể đối với em ôn nhu một chút, chỉ cần là chị muốn, em tất cả đều có thể cho chị, bất kể cả cái thân thể sớm đã bị tàn phá đến không chịu nổi, và cả tôn nghiêm của em, thậm chí cả mạng của em, chỉ cần chị muốn, em một chút cũng không do dự đưa cho chị. "Thẩm tiểu thư, tôi cầu chị, van cầu chị buông tha tôi, tôi... Ah —!"

Không đợi Dạ Vi nói xong, tay của Thẩm Diệp Mân đã tiến vào trong thân thể Dạ Vi. Nơi tường thành khô ráo lại bị hai ngón tay hung hăng đâm vào, Dạ Vi cơ hồ đau đến muốn ngất đi, nhưng vẫn cố gắng bảo trì ý thức của mình. Thẩm Diệp Mân nhìn dòng máu tươi giữa hai khe hở ngón tay chảy ra, dần dần chảy xuống trên mặt ghế. Nụ cười càng thêm làm càn, động tác trên tay cũng ngày càng thô bạo.

Suốt một buổi chiều, trong cái văn phòng rối bời, cũng chỉ nghe mỗi tiếng thở dốc của Thẩm Diệp Mân, nhưng hoàn toàn không nghe được tiếng ngâm hay kêu gào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện