Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi

Không hợp nhau


trước sau

Advertisement

Mộ Kiệt lạnh lùng nhìn họng súng tối om đang chĩa vào mình, tâm bình tĩnh dị thường. Khóe miệng có chút nhếch lên, tạo ra một độ cong hoàn mĩ. Rõ ràng là mỉm cười, lại làm cho tất cả mọi người không rét mà run. Mộ Thiên híp mắt nhìn một bên mặt Mộ Kiệt, chất nữ tốt của ta, cho ta xem xem ngươi bây giờ đến cùng làm được cái gì!.

"Két —-két!". Nhà kho vang lên tiếng vọng của âm thanh chốt cửa bị kéo ra, mọi người đều là một bộ dáng xem kịch vui chờ trận thịnh yến khát máu này. Những người ở đây, thành công của bọn hắn không có chỗ nào là không dẫm lên vô số cổ thi thể, dính vô số máu tươi mà đoạt được. Trong mắt bọn họ, mạng người như là một trò đùa. Một ít lão giả hắc đạo nhao nhao lắc đầu, bọn hắn vô cùng tán thưởng bản lĩnh của Mộ Kiệt, càng tán thưởng hơn khi Mộ Kiệt đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà bất động thanh sắc. Nhưng đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi, một chút cũng không hiểu được sai lầm của bản thân, cô bé này nếu đợi thêm mười năm nữa, tất thành châu báu, nhưng lại phải tại chỗ này đem mệnh vứt bỏ rồi.

Hồng Vũ nhìn đoàn người của Mộ Kiệt, bọn họ không dùng bất cứ biện pháp nào để xoay sở, chỉ là lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Đại đa số người có lẽ sẽ cho là bọn họ đầu hàng, chỉ có Hồng Vũ gần bọn họ nhất mới có thể nhìn rõ, trong ánh mắt của bọn họ không có sự sợ hãi của người sắp chết, cũng không có sự ảm đạm vứt bỏ hy vọng. Trong mắt bọn hắn tràn đầy sự khinh bỉ đối với mình!.

Hồng Vũ nhìn ánh mắt khinh thường lạnh như băng của Mộ Kiệt, tay cầm chặt súng của hắn không tự chủ mà phát run. Hắn biết rõ, nếu mình nổ súng thì sẽ có hậu quả gì. Không phải tha thiết cái ước mơ địa vị lão đại, lại càng không phải là cuộc sống cẩm y ngọc thực xa hoa, những cái kia chính là ác mộng kinh khủng nhất, Hồng Vũ nghĩ buông bỏ, nhưng sự tình bây giờ như tên đã lên dây, không thể không bắn.

Ngay trong nháy mắt Hồng Vũ sẽ phải nổ súng. "Chờ một chút" một thanh âm lạnh như băng vang lên, khiến hắn đình chỉ động tác trên tay. "Hồng tiên sinh, nếu như thật sự muốn nổ súng, đợi tôi nói xong điều này đã". Mộ Kiệt ngữ khí bình thản nói, không hề có chút cảm khác cầu khẩn, lại như là mệnh lệnh.

Hồng Vũ nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ phát hiện ra, chỉ vừa mới bị Mộ Kiệt nhìn chằm chằm vài phút, mồ hôi đã tuôn thấm đẫm y phục đang mặc. Nhưng hắn là lão đại, hiện tại là người có địa vị nhất trong 100 người, hắn không thể mất mặt, càng không thể để những bang phái khác chế giễu. "Mộ tiểu thư, có chuyện gì mời nói" Hồng Vũ ra vẻ trấn định nói.

Mộ Kiệt đương nhiên nhận ra Hồng Vũ trước khi nổ súng còn do dự đấu tranh, đã như thế, tại sao không cho hắn một lối thoát? "Hồng tiên sinh, thê tử ngài tại Anh đang mang thai sắp sanh? Còn có mẫu thân đã nhiều tuổi của ngài, tại viện dưỡng lão tựa hồ vẫn rất hảo đúng không? Đến hội nghị lần này, tôi cũng đã sớm nghe qua đại danh của Hồng tiên sinh. Vẫn muốn thăm hỏi lại không có cơ hội, vừa vặn mấy ngày trước, tôi đã sai thủ hạ đi thăm hỏi, không biết Hồng tiên sinh đã nhận được lễ vật của tôi chưa?".

Ngắn ngủi mấy câu, lại giống như quả bom trong đám người phát nổ. Hồng Vũ chỉ cảm thấy da đầu run lên, hai chân như nhũn ra, một cái lảo đảo, ngã ngồi dưới đất, súng trên tay cũng rơi cạnh chân Mộ Kiệt. Không chỉ có Hồng Vũ, mọi người trong kho hàng đang chờ xem kịch vui, cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn hắn không thể không bội phục thủ đoạn của tiểu nha đẩu trẻ tuổi này, còn có nhân lực, tài lực cực lớn của "Giản". Ngay cả Hồng Vũ chỉ là tiểu nhân vật, bọn hắn đã cũng bố trí người ở bên cạnh, huống chi là chính mình? Nhất lời lòng người bàng hoàng, nhao nhao nghị luận.

Mộ Kiệt mỉm cười, hiển nhiên mục đích đã đạt được: "Tôi muốn nói cho các vị đang ngồi biết. tuy

Advertisement
là ác ma giết người không chớp mắt, nhưng đối mọi người đều rất kính trọng a. Tất cả mọi người đều là hắc đạo tiền bối, mỗi người đều là thần tượng tôi sùng bái, nghĩ đây là lần đầu gặp mặt, tôi sẽ không đối đãi kém với các vị thúc thúc."

Đây là cái gì? Trắng trợn uy hiếp sao? Một lão nhân tóc hoa râm, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng dậy nổi giận gầm lên một tiếng: "Cô chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà dám tại chỗ này uy hiếp ta! Có tin hay không ta một phát liền xử bắn cô?!" Thuận theo vị lão giả kịch liệt lên án, những người vẫn còn đang suy tư đều đồng loạt rút súng ra, bọn hắn dù sao cũng là lão đại của hắc đạo, hôm nay lại bị một nữ nhân hơn 20 tuổi chơi đùa. Nói bọn hắn không tức giận, chính là nói dối...

Trong chốc lát, toàn bộ các bang phái đồng loạt dùng súng nhắm vào Mộ Kiệt cùng đám người Diệp Nhiễm. Tin chắc rằng tất cả bọn hắn vừa nổ súng, đám người Mộ Kiệt liền sẽ trở thành một cái tổ ong vò vẽ, toàn thân không hề có chỗ nào lành lặn, biểu hiện trên mặt Mộ Kiệt vẫn thủy chung không hề thay đổi, không hề sợ hãi.

Hồng Vũ chật vật đứng lên, nhìn khẩu súng bên cạnh chân Mộ Kiệt, chậm rãi thối lui ra đằng sau thủ hạ. Tử Kỳ cố nén xúc động muốn cười, bởi vì nàng cảm thấy nếu như cười bây giờ, thật sự là đối với những người đang cầm súng chĩa vào mình kia thật là không lễ phép. Hồng Mị nhìn bộ dạng nén cười của Tử Kỳ, sủng nịnh hôn lên trán nàng.

Hiển nhiên cử động nhỏ kia đều lọt vào mắt mọi người. Thử hỏi có mấy người tại cái thời điểm bị mấy vạn khẩu súng chĩa vào người còn có thể bình thản hôn người yêu của mình? Mà người yêu kia lại đồng dạng như mình là một nữ nhân? Trong mắt mọi người đều lộ ra phản ứng bất đồng, có kinh ngạc, có khinh bỉ, có hoang mang, có khinh thường, có tán thưởng. Đủ loại, thiên hình vạn trạng, nếu đây là một cái đại quan viên, thì Mộ Kiệt có lẽ là người tỉnh táo nhất trong tất cả mọi người.

Mộ Kiệt quét mắt một vòng, kể cả Mộ Thiên trong đám người cũng dùng súng chĩa về mình. Mộ Kiệt trong lòng cười lạnh, quả nhiên, nàng đi bước này cũng không sai. "Các vị thúc thúc, tôi biết rõ các vị nổi giận, nhưng tôi hy vọng mọi người không nên quá xúc động, xin bình tĩnh để nghe tôi nói hết".

Nghe lời nói của Mộ Kiệt, những người kia biểu tình cũng buông lỏng, hạ súng xuống. Mộ Kiệt liếc mắt về phía Mộ Thiên, thấy Mộ Thiên vẫn đang chĩa súng thẳng vào mình. Mộ Thiên, xem qua ngươi cũng quá nôn nóng đi? Mộ Kiệt hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng có thê nói ra tất cả hành vi phạm tội của Mộ Thiên.

"Điều tôi sắp nói, tất cả đều là sự thật, dù tin hay không. hy vọng hãy để tôi nói hết, rồi hãy định đoạt. Tôi nghĩ tại hắc đạo này, không có thị phi đen trắng, cũng không có gì gọi là lòng nhân ái. Nhưng lại có một điểm không thể không tuân thủ, chính là nghĩa khí, tôi nghĩ các vị đến đây hôm nay, không vì địa vị, cũng không phải bởi vì tiền tài vô dụng kia, mà là vì tất cả mọi người đều coi trọng nghĩa khí".

"Nhưng mà tại đây lại có một người vi phạm hai chữ này, người đó chính là hắn – Mộ Thiên!". Mộ Kiệt dùng ngón tay chỉ vào Mộ Thiên, trong mắt ngập tràn hận ý.

"Ha ha ha ha!". Mộ Thiên vừa cười lớn vừa nói: "Chất nữ tốt nhất của ta, nói chuyện phải có chứng cứ, ta đã làm gì? Cháu sao lại nói như vậy với thúc thúc nha, thật là làm trái tim ta băng giá a". (nổi da gà (>____

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện