Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi

Nguy cơ tới gần


trước sau

Advertisement

Mộ Kiệt nhìn bóng người phía trước, bờ vai nhỏ, thân thể mảnh khảnh, so với mình thấp hơn một cái đầu, tóc dài theo gió phất phơ. Cho dù không thấy rõ người trước mặt, cũng có thể biết được người đó là nữ nhân. Mộ Kiệt không để ý tới nàng, đỡ Tiêu Nhược Thiên điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi, lúc đang đi ngang qua nữ nhân kia, Mộ Kiệt cảm thấy một cổ lạnh lẽo. Lập tức cả người đều bị nữ nhân kia ngăn lại, Mộ Kiệt giương mắt, nhìn nữ nhân này lạnh lùng nói:

"Dạ tiểu thư, nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa rồi cô theo những người kia trở về rồi à? Chẳng lẽ ở quán bar chơi chưa chán sao? Còn muốn tiếp tục sao?" Đúng vậy, nữ nhân này chính là Dạ Vi.

"A? Đương nhiên, Mộ tiểu thư ưu tú như thế này, với lại hôm nay ở quán bar ta cùng Mộ tiểu thư chỉ nói vài câu, tôi dĩ nhiên là muốn ở thêm với Mộ tiểu thư rồi, như thế nào? Mộ tiểu thư mất hứng?"

"Dạ tiểu thư dù tiếc rẻ tôi, nhưng cũng không cần phương pháp đặc biệt này xuất hiện? Dạ tiểu thư tìm tôi chẳng lẽ vì chuyện khác?"

"Không có gì, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng quên thân phận của mình, cô nên biết cô trở lại Trung Quốc là vì cái gì? Tôi chỉ lo là Mộ tiểu thư trầm mê vui đùa, quên mất chính sự mà thôi." Ngữ khí Dạ Vi lộ ra một chút khinh thường cùng cảnh cáo, làm cho Mộ Kiệt rất không thoải mái, đây đối với Mộ Kiệt chính là uy hiếp.

"Tôi nghĩ tôi làm gì cũng chưa tới phiên cô để ý? Bất quá tôi ngược lại muốn biết cô là thân phận gì? Cô là ai dựa vào cái gì cảnh cáo tôi?"

"Tôi là ai, cô lập tức sẽ biết" Vừa dứt lời, Dạ Vi từ trong ngực móc ra một khẩu súng, nhưng Mộ Kiệt nhanh hơn một bước, lập tức nắm được cổ tay của Dạ Vi, dùng sức, súng trong tay Dạ Vi rơi xuống. Dạ Vi một cái quét chân đá ra, Mộ Kiệt khẽ nghiêng người né được đòn công kích này, Dạ Vi thừa cơ nhặt súng lên, Mộ Kiệt dùng gót giày đá súng lên trời, đồng thời đặt Tiêu Nhược Thiên xuống đất, dù sao một bên đỡ người một bên chiến đấu rất phiền phức. Dạ Vi thấy súng bị hất lên không, nhảy lên bắt lấy, Mộ Kiệt cũng nhảy theo. Thân thể cao lúc này đã thể hiện rõ ưu thế, Mộ Kiệt so với Dạ Vi cao hơn 10cm, ngay tại lúc Mộ Kiệt sắp bắt được súng. Dạ Vi đột nhiên đè vai Mộ Kiệt lại, đem Mộ Kiệt đẩy xuống dưới. Mộ Kiệt xoay người một cái, tránh khỏi tay của Dạ Vi, một cước đá vào Dạ Vi xuống. Dạ Vi bị đá xuống đất, kêu rên một tiếng. Vừa định đứng dậy, Mộ Kiệt liền một cước giẫm lên, dùng súng chỉ vào đầu của Dạ Vi.

Dạ Vi cảm thấy được sát khí của Mộ Kiệt, không sợ hãi, lại cười khanh khách. "Như thế nào? Sợ đến cười à? Cô đến cùng có mục đích gì?"

Mộ Kiệt chính là đang suy nghĩ có nên giết Dạ Vi hay không, nếu như giết, thì mình sẽ không biết mục đích của nàng. Còn nếu như thả, thì sẽ bại lộ thân phận của mình.

"A? Cô muốn biết cái gì? Lai lịch của tôi? Tôi tên Dạ Vi, giáo viên trường tiểu học Thịnh An, năm nay 25 tuổi, chưa lập gia đình, giới tính nữ, cô còn muốn biết gì nữa không? Có muốn tôi đem luôn cả ngày sinh tháng đẻ nói cho cô biết?" Mộ Kiệt dùng tay đặt lên cò súng, vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra sát khí, làm cho người khác không rét mà run.

"Cô là muốn chết. Cô cho rằng tôi không dám giết cô?"

Dạ Vi cười càng lớn tiếng, thanh âm lộ ra một cỗ bi thương.

"Tôi tin chắc ngài tuyệt đối không giết tôi, mạng của kẻ hèn tôi cô muốn lấy lúc nào lấy cũng được, nhưng là tôi đối với cô tuyệt đối không có ác ý." Mộ Kiệt nhìn mặt Dạ Vi, nhấc chân lên, đem súng ném xuống đất, nâng Tiêu Nhược Thiên dưới đất lên, tiếp tục hướng khách sạn đi tới. Lúc này, Dạ Vi đứng sau lưng nói vang lên:

"Mộ tiểu thư, hy vọng cô chớ quên việc của mình, còn nữa, cô nên biết, có một số người cô không nên trêu chọc." Mộ Kiệt không trả lời, chỉ để lại cho Dạ Vi cái bóng lưng.

Tiêu Nhược Thiên vì rượu mạnh, đã sớm mê man, nào biết được một màn ngoài ý muốn kia. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên trở về, trong nội tâm một mực quẩn quanh câu nói sau cùng của Dạ Vi, nhìn gương mặt đang an nhàn ngủ của Tiêu Nhược Thiên. Người không nên trêu chọc? Ngươi là người mà ta không nên trêu chọc sao? Lúc Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên trở lại phòng, người đã mệt đến đổ đầy mồ hôi, lại phải trải qua trận đánh nhau vừa rồi. sớm không còn nhiều sức. Nàng không để ý tới Tiêu Nhược Thiên đang nằm trên mặt đất, đi đến phòng của mình, y phục đều không thay, lập tức nằm lên trên giường, nặng nề ngủ.

Tiêu Nhược Thiên buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình là đang nằm trên sàn phòng khách ngủ. Khẽ cử động thì toàn thân đều đau nhức, mệt rã rời, đầu thì đau đến muốn nổ tung. Thấy trên bàn để thuốc đau đầu, lập tức rót nước rồi uống thuốc. Nhớ lại chuyện tối qua, chơi trò Vua, hôn lưỡi, uống rượu, Tiêu Nhược Thiên hung hăng vả vào miệng mình một cái.

"Tiêu Nhược Thiên ơi Tiêu Nhược Thiên, tôi cho em giả bộ thuần khiết, giả bộ thanh cao, để giữ hình tượng với mỹ nhân, em cùng chai rượu hôn môi."

Tiêu Nhược Thiên thấy cửa phòng Mộ Kiệt không khóa, cảm giác kỳ quái, liền chầm chậm đi tới. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Mộ Kiệt quần áo còn chưa thay, đến giày cũng chưa cởi, nữa thân trên giường, nửa bên ngoài giường. Tóc tán loạn trên giường, còn có một ít vương trên mặt. Cứ như vậy ngủ, Tiêu Nhược Thiên một hồi đau lòng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ giày cho Mộ Kiệt, rồi cởi bỏ đôi tất đen, một đôi chân trắng nõn bại lộ trong không khí. Ngón chân của Mộ Kiệt rất nhỏ, móng chân được cắt tỉa nhìn cũng rất khéo, đầu ngón chân tròn làm cho Tiêu Nhược Thiên nhịn không được muốn hôn một cái. Lâp tức cắt đứt cái loại dục vọng này, nàng không thích biến thành kẻ biến thái thích chân. Tiêu Nhược Thiên dùng tay xoa xoa hai cái chân, giống như tưởng tượng nhẵn mịn bóng loáng, giống như là da của con nít. Ôm lấy Mộ Kiệt, đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Mỗi động tác đều nhu hoàn đến tận cùng, sợ làm người đang ngủ say tỉnh dậy. Tiêu Nhược Thiên nghĩ nàng nhất định là mệt chết, mới ngủ sâu như vậy. Sau khi xong hết thảy, nàng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ra cửa, Tiêu Nhược Thiên nhớ đến đôi chân kia, mặt không khỏi đỏ lên. Ngửi trên người mình, còn vương mùi rượu hôm qua. Tiêu Nhược Thiên nhíu mày, rồi cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, bụng Tiêu Nhược Thiên liền khiếu nại, nàng lặp tức gọi điện thoại cho phục vụ viên, kêu bọn hắn đem lên 2 phần ăn sáng. Một lát sau chuông cửa vang lên, một giọng nữ ngọt ngào nói đã đem đồ ăn lên. Tiêu Nhược Thiên mặc một áo liền váy màu trắng, nội y màu tím bên trong như ẩn như hiện, mặt hơi ửng đỏ do hơi nước ấm trong phòng tắm, hơn nữa Tiêu Nhược Thiên bình thường khi tắm xong chỉ trang điểm nhẹ, nên giờ phút này giống như một nữ thần xinh đẹp, toàn thân tản ra mị lực của một nữ nhân trưởng thành. Nàng mỉm cười tiếp nhận bàn ăn từ tay tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm Tiêu Nhược Thiên, cho đến khi Tiêu Nhược Thiên đóng cửa lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng hồi phục lại, đi đi xuống lầu, trên mặt không còn nét xấu hổ vừa rồi, ánh mắt để lộ ra ẩn ẩn sát khí, khóe miệng tạo thành một nụ cười tà.

"Tiêu Nhược Thiên? Cảnh sát? Ha ha."

Tiêu Nhược Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, vừa xem tivi vừa dùng bữa sáng. Nàng nghĩ, cuộc sống của vệ sĩ thật tốt, cái gì đều không cần làm, còn có thể ở cùng người mình thích. Càng nghĩ càng cao hứng, trong miệng còn khẽ ngâm nga một bản nhạc, cười ngây ngô, không chút nào để ý đến người phía sau. Mộ Kiệt khi tỉnh dậy cũng đã hơn 9 giờ, nàng thấy mình nằm trong chăn, cũng biết là ai làm. Nàng ra ngoài liền thấy một người đang ngồi trên ghế salon, vừa ăn sáng, vừa ngâm nga một khúc nhạc, chậm rãi đi tới, người nọ cũng không phát hiện sự hiện diện của mình.

"Này? Có gì cao hứng vậy?"

Tiêu Nhược Thiên bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn chết, lập tức uống nước, sau đó quay đầu lại, nói to:

"Mộ đại họa sĩ, cô đến đi cũng không có âm thanh sao? Làm tôi sợ muốn chết! Còn nữa, cô sao không có lương tâm như vậy, để tôi ngủ dưới đất cả đêm, làm tôi buổi sáng thân thể muốn rơi ra từng mảnh!" Ha ha, Mộ Kiệt gượng cười hai tiếng, không chút để ý Tiêu Nhược Thiên đang lên án, cầm áo tắm đi vào phòng tắm.

Mộ Kiệt vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Tiêu Nhược Thiên liền vang lên. Nàng không kiên nhẫn tiếp lấy

"Uy, xin chào."

"Tiêu Nhược Thiên?"

"Cô là ai?"

"Tôi là Diệp Nhiễm."

"Ah, Diệp tiểu thư tìm tôi có chuyện gì!" Tiêu Nhược Thiên nghe là Diệp Nhiễm xong, không biết sao lại nhìn thoáng qua phòng tắm, thấy phòng tắm đóng chặt cửa, liền nói tiếp.

"Không có gì, Mộ Kiệt nàng gần đây được chứ?"

"A, tốt, rất tốt!" Tiêu Nhược Thiên cũng không dám nói là bị mình giày vò đến phải đem Mộ Kiệt vào bệnh viện cho Diệp Nhiễm biết, Diệp Nhiễm nếu biết, nói không chừng sẽ liều chết trở về, gì thì nói hai người bây giờ cũng là tình địch của nhau, Tiêu Nhược Thiên là trăm ngàn lần không muốn Diệp Nhiễm trở về.

"Không có gì là tốt rồi, đúng rồi, Mộ Kiệt tối ngày mốt nữa sẽ có một vũ hội cần phải tham gia, khi đó cũng có rất nhiều nhà từ thiện cùng giám đốc nhiều công ty lớn, ngươi ngày đó phải nhắc nhở nàng một tí, thuận tiện bảo hộ nàng, tôi tạm thời ở ngoại quốc còn có việc phải xử lý, tôi sẽ tìm một người đại diện tạm thời, vài ngày sau công việc của Mộ Kiệt cũng nhiều lên, cho nên cần phải tìm một người đại diện."

"Ah, tốt. Vậy không gì thì tôi cúp đây."

"Ân."

Tiêu Nhược Thiên cúp điện thoại, trong nội tâm không hiểu sao khẩn trương. Nàng biết rõ cảm tình của Diệp Nhiễm với Mộ Kiệt, hơn nữa nàng tin tưởng Mộ Kiệt cũng biết, như vậy là Mộ Kiệt cự tuyệt Diệp Nhiễm? Hai người này là như thế nào? Thoạt nhìn thì có lẽ không chỉ là quan hệ giữa họa sĩ cùng người đại diện, càng không giống bạn bè. Mà mình, một chút cũng không biết gì về Mộ Kiệt, không biết thân thế của nàng, gia đình của nàng, tất cả mọi chuyện của nàng, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi Mộ Kiệt. Nghĩ vậy, Tiêu Nhược Thiên tâm phiền cầm lấy tóc mình quấn quấn, cùng lúc Mộ Kiệt vừa tắm rửa xong đi ra thấy. Mộ Kiệt hỏi:

"Làm sao vậy?"

Tiêu Nhược Thiên nói cho nàng biết Diệp Nhiễm gọi điện thoại tới, còn có tối ngày mốt có vũ hội, thấy Mộ Kiệt ngây ngốc gật đầu. Bởi vì mới gội đầu, nước từ tóc Mộ Kiệt nhỏ ra, Tiêu Nhược Thiên cầm lấy khăn lông giúp Mộ Kiệt lau khô tóc, sau đó cầm máy sấy giúp nàng thổi khô. Những ngón tay của Tiêu Nhược Thiên chạm vào những lọn tóc mềm mại, cảm thấy tóc Mộ Kiệt thật sự rất thẳng rất bóng, tốt hơn mình gấp trăm lần. Nếu đổi là người khác, Tiêu Nhược Thiên nhất định sẽ ghét chết, nhưng bây giờ là Mộ Kiệt, ngược lại để cho nàng một loại cảm giác hưng phấn. Thật giống như con của mình được giáo viên khen, có cảm giác tự hào mãnh liệt, giờ này khắc này, Tiêu Nhược Thiên nhìn vào bả vai gày gò của Mộ Kiệt, thật sự muốn đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực.

Trong một biệt thự ở ngoại thành thành phố A, một nam nhân ngồi trên ghế salon, tay cầm một khấu súng vuốt vuốt, người nam nhân này chính là lão đại hiện giờ của Mặc Long Bang, Mộ Thiên. Sau lưng hắn là một hắc y nam tử, kính râm che hết nửa khuôn mặt, không thấy rõ bộ dáng. Nhưng là người nam nhân này thân hình cao lớn, trên mặt hợp với lỗ tai có một vết sẹo dài. Mộ Thiên ngồi ở trên ghế sa lon cầm lấy tài liệu trên bàn, sau đó cười to, hắn lạnh lùng nói:

"Mộ Kiệt? Đứa cháu gái thân yêu của ta, không nghĩ đến con còn sống." Hắn xoay người hướng nam nhân sau lưng nói:

"Lúc tính mạng của con bị uy hiếp thì con sẽ như thế nào?"

Nam nhân kia không chút do dự trả lời "Chết!"

Mộ Thiên cất tiếng cười to: "Tốt, ta thích tính cách này của con, như vậy, hi vọng con có thể giải quyết sạch sẽ. Đừng gây phiền toái cho ta!" Mộ Thiên dứt lời tiếp tục ngắm nhìn khẩu súng.

"Vâng, ông chủ." Nam nhân sau lưng nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện