Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 20: - Take Me Away


trước sau

Advertisement

"Mộ Kiệt!"
"Em thích chị!"
"Tiêu Nhược Thiên, tôi. . ."
Không đợi đến Mộ Kiệt nói hết lời, Tiêu Nhược Thiên liền dùng môi ngăn lại bên môi Mộ Kiệt. Không khí trong phòng trở nên dị thường mập mờ, âm thanh hấp dẫn từ bờ môi truyền đi, quanh quẩn bên tai hai người. Mộ Kiệt cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, chứ đừng nói là hôn nồng nhiệt. Lần trước Tiêu Nhược Thiên hôn mình, cũng chỉ là im lặng để nàng hôn. Mà bây giờ sự nhiệt tình của Tiêu Nhược Thiên, quả thực để cho Mộ Kiệt có chút chống đỡ không được, đầu lưỡi Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng chạm vào trên răng Mộ Kiệt, đầu lưỡi ở trên vẽ thành nhiều vòng, khi chạm vào đúng nơi cần tìm, nhẹ nhàng đùa giỡn, làm cho Mộ Kiệt nhịn không được động động đầu lưỡi, đáp lại nàng. Tiêu Nhược Thiên cảm giác được Mộ Kiệt đáp lại, cao hứng thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
Hôn xong, hai người từng hơi thở gấp. Mộ Kiệt nhìn vào ánh mắt long lanh của Tiêu Nhược Thiên, vừa muốn nói gì đó, thì môi Tiêu Nhược Thiên lại tiếng sát lại. Hai bờ môi kề nhau, Tiêu Nhược Thiên tinh tế hôn lên môi dưới của Mộ Kiệt, trong miệng nỉ non nói:
"Đừng nói, đừng cự tuyệt em được không? Em là lần đầu tiên yêu thích một người đến như vậy, chẳng lẽ chị đối với em một tí cảm giác đều không? Nếu như không, tại sao chị lại đáp lại em? Tại sao lại liều mạng bảo vệ em? Cho em một cơ hội được không? Thử tiếp nhận em, em sẽ đối với chị tốt thật tốt, cho dù chị không thích em, cũng đừng từ chối tình yêu của em dành cho chị được không?"
Nghe những lời gần như cầu xin của Tiêu Nhược Thiên, trái tim kiên định của Mộ Kiệt cũng mềm ra. Kỳ thật mình không phải là không có cảm giác với nàng không phải sao? Nếu như mình chỉ là một nữ nhân bình thường, không có mối thù của cha mẹ, không có hắc bang đuổi giết, không có hàng đống nợ máu, thì có thể đã đáp ứng nàng từ sớm rồi không phải sao? Đáng tiếc, mình không phải, mình căn bản không xứng với nàng.
"Tiêu Nhược Thiên, tôi thừa nhận tôi đối với em có cảm giác, nhưng tôi căn bản là không thể yêu được bất cứ người nào, tôi không có tư cách này, nếu như em có thể tiếp nhận người như tôi...A.... Còn chưa nói xong, miệng của Mộ Kiệt đã bị Tiêu Nhược Thiên bưng kín.
"Không sao, em có thể đợi, đợi chị có thể thích em, sau đó yêu em. Mặc kệ chị là loại người như thế nào, tội phạm giết người cũng được, quái thai cũng được, chỉ cần chị là chị, em chính là thích là Mộ Kiệt, không quan tâm chị là người như thế nào."
Tiêu Nhược Thiên chặt chẽ ôm lấy Mộ Kiệt, chỉ sợ một cái vút qua, Mộ Kiệt sẽ biến mất hoàn toàn. Tiêu Nhược Thiên trong lòng cao hứng, nước mắt từ hốc mắt thi nhau chảy xuống. Tiêu Nhược Thiên, cô sao lại vô dụng như vậy? Không phải là người khác đồng ý tiếp nhận cô rồi sao? Cái loại không có tiền đồ. Mộ Kiệt nhìn thấy những giọt nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm giống như bị những giọt nước mắt nóng hổi kia chạm vào. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của Tiêu Nhược Thiên, giống như đang đối đãi với thú cưng. Tiêu Nhược Thiên nhìn vào mắt Mộ Kiệt, cho tới bây giờ chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có được một ngày như vậy, mình sẽ được người này dùng ánh ôn nhu mà đối đãi. Vừa định hôn tiếp, lại bị Mộ Kiệt ngăn lại.
"Này! Em hôn chưa đủ à? Em không trở về à?" Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Không nghĩ tới vừa mới nói một chút như vậy mà đã hai giờ trôi qua rồi. Nàng xoay người xuống giường, giúp Mộ Kiệt đắp kín mền, giữ nguyên nụ cười trở về phòng bệnh của mình.
Mộ Kiệt nhìn bóng lưng của Tiêu Nhược Thiên, lắc đầu, hồi tưởng đến chuyện lần này phát sinh. Không hề nghi ngờ, đám người này là người của Mặc Long Bang phái tới, cái kia chính là nói nàng, bọn họ đã biết thân phận cùng hành tung của mình. Dù cho bây giờ đang ở trong bệnh viện cũng không an toàn, khách sạn bên kia cũng không thể ở nữa rồi. Bọn hắn đã bắt đầu hành động, ta đây cũng không cần phải đợi nữa, còn người cảnh sát năm đó, không thể tìm thấy manh mối gì, chẳng lẽ chính phủ đã đem những người trong sự kiện năm đó đều đem đi bảo vệ ? Hiện tại lại thêm Tiêu Nhược Thiên, từng việc từng việc cứ nối gót tới, Diệp Nhiễm cũng không ở trong nước. Mộ Kiệt dứt khoát nhắm mắt lại, đi từng bước thì từng bước.
Qua vài ngày nữa là Giáng Sinh rồi, hai người vẫn còn phải nằm trong viện để quan sát, cái này đối với Mộ Kiệt mà nói thì không là chuyện gì, nhưng đối với Tiêu Nhược Thiên, đây quả thực >100 bi kịch. Trước kia mỗi lúc Giáng sinh, mình sẽ cùng mấy tiểu tình nhân đi tầm hoan tác nhạc. Năm nay, mỹ nhân thì ôm trong tay, nhưng lần hẹn hò đầu tiên lại nằm trong bệnh viện, đúng thật là xui mà. Tiêu Nhược Thiên không ngừng đi năn nỉ bác sĩ cho nghỉ một ngày Giáng sinh, ai ngờ? Bác sĩ thì đồng ý, mà Mộ đại họa sĩ của chúng ta lại không chịu, nói cái gì mà không cần quan tâm cái ngày lễ tiêu hao tiền bạc của người phương Tây. Tiêu Nhược Thiên thật sự là muốn đánh Mộ Kiệt mà, ta kao, ngươi không phải sống ở Mỹ à, ngươi nói cái gì mà ngày lễ của người Tây dương, ngươi mới là đúng là Hán gian.
Vì vậy, Tiêu Nhược Thiên quyết định, muốn tại bệnh viện cho Mộ Kiệt một cái Giáng sinh lãng mạn nhất. Lý do như sau: mình Tiêu Nhược Thiên, thân là một tình nhân chất lượng cao, sao có thể không để cho đêm Giáng sinh đầu tiên của mình và đại họa sĩ thân yêu của mình kinh hỷ? Còn tiếp theo, điểm trọng yếu chính là, Mộ Kiệt tuy đã tiếp nhận mình, nhưng là chưa yêu mình, nếu không làm ra một chuyện cảm động, thì làm sao có làm tan băng quái nhân, một tên Quỷ hút máu lãnh diễm cao ngạo này? Cho nên, đây là chuyện phải làm, tên đã lên cung, không bắn không được, tên của cuộc tác chiến này là: Tiêu Nhược Thiên yêu cùng cảm động chi lễ Nô-en đại tác chiến. ( danh tự hoàn toàn chính xác cảm động, rất có yêu) Đồng lõa dĩ nhiên là: Hoa tỷ, Dạ Vi, cùng với chúng y tá, chúng bác sĩ.
Tiêu Nhược Thiên mới sáng sớm đã tìm Hoa tỷ cùng Dạ Vi đến bố trí gian phòng, đem phòng bệnh thuần trắng biến thành màu lam nhạt, lúc sau lại dán lên miếng dán tường màu màu vàng nhạt, rồi làm cho căn phòng vốn dĩ chỉ toàn màu trắng, bây giờ dưới đất thì phủ toàn hoa hồng. Hoa tỷ nhìn những hoa hồng dưới đất, trêu chọc Tiêu

Advertisement
Nhược Thiên:
"Ai nha, Thiên Thiên ah, thật xa xỉ ah, hoa hồng trải đường, đường tình lâu dài ah!" Vì do đây là bệnh viện, cũng không thể trang trí quá nhiều, chỉ trang trí đơn giản, miễn là để căn phòng thoạt nhìn không còn không khí trầm lặng là tốt rồi. Hướng đến cái ban công phòng bệnh đặt một cái bàn ăn nho nhỏ, bên trên là đồ ăn từ một tiệm cơm nổi tiếng, còn có một chai rượu đỏ. Sau khi bố trí hoàn tất trên bàn, sau đó chỉ cần chờ cá chui vào rọ nữa thôi.
Y tá cùng bác sĩ mượn cớ khám bệnh, đưa Mộ Kiệt đến phòng bệnh của Tiêu Nhược Thiên, sau đó tự động chuồn mất. Mộ Kiệt không hề hoài nghi, đẩy cửa vào. Lập tức một hồi hương hoa đập vào mặt, toàn mùi hương hoa hồng, hoàn toàn làm bay mất cái mùi khó chịu của phòng bệnh. Phòng tối như mực, nhưng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp. Mộ Kiệt từ từ đi vào trong, đôi dép lê mỏng dẫm lên những cánh hoa, thật mềm mại thoải mái. Rồi nghe phịch một tiếng, một chuỗi ánh sáng xanh bắn lên bầu trời, rồi từ đó tản ra, biến thành hình một đóa hoa. Ngay sau đó một chũi pháo hoa đầy màu sắc được bắn ra, làm bầu trời đêm đơn điệu trở nên thật tươi đẹp. ( lãng mạn gớm luôn )
"Thích không?" Mộ Kiệt cảm giác được một cái ôm sau lưng, ngay sau đó, một hương bạc hà nhàn nhạt truyền tới mũi. "Ân." Tiêu Nhược Thiên quay người Mộ Kiệt lại, để cho Mộ Kiệt hướng về phía mình.
"Chị thích là tốt rồi."
"Mộ Kiệt. Em thích chị..." Thấy khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên chậm rãi tới gần, Mộ Kiệt lần đầu tiên có loại cảm giác khẩn trương, làm cho nàng không biết làm sao, thấy Tiêu Nhược Thiên nhắm mắt lại, ngũ quan xinh xắn, được ánh đèn mờ chiếu rõ. Mộ Kiệt cũng chậm rãi nhắm mắt lại, một nụ hôn nhẹ nhàng, không đòi hỏi, không dục vọng, chỉ là một nụ hôn tràn ngập tình yêu, hai bờ môi kề nhau, từ từ thưởng thức hương vị của nhau.
Tiêu Nhược Thiên thật cao hứng, cuối cùng cũng có thể làm cho Mộ Kiệt cảm động. Nàng kéo Mộ Kiệt, ngồi ở bàn ở ngoài ban công, rót một ly rượu đỏ, hai người ngồi đối diện nhau, Mộ Kiệt thấy được trong mắt Tiêu Nhược Thiên tràn đầy nhu tình. Tâm cũng khẽ chùn một nhịp, Mộ Kiệt nâng ly rượu,
"Cạn ly."
Tiêu Nhược Thiên cười vui đến mắt đều nở hoa, hận không thể biến ra được mấy trái tim bay vòng vòng. Mộ Kiệt yên tĩnh ăn cơm, còn Tiêu Nhược Thiên thì nhìn Mộ Kiệt, bởi vì mấy ngày qua an dưỡng trong bệnh viện, khuôn mặt tái nhợt đã có một tí sắc huyết. Lông mi dài nhỏ, đồng tử đen huyền, cái mũi cao, bờ môi hơi mỏng, mái tóc dài mềm mại, để cho một người tự nhận là đệ nhất mỹ nhân như Tiêu Nhược Thiên đều ảm đạm thất sắc, thậm chí còn cảm giác mình không xứng với Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
"Mộ Kiệt? Chị là người đồng tính sao? Em là nữ nhân, lại còn theo đuổi chị, nhưng chị chưa từng dùng vấn đề giới tính cự tuyệt em. Vậy cho nên chị là thích nữ nhân hay sao?" Tiêu Nhược Thiên uống một hớp rượu che dấu sự khẩn trương của mình, sợ Mộ Kiệt nói là bởi vì mình dính chặt với nàng nên nàng mới tiếp nhận mình.
"Tôi tới bây giờ đều không muốn nói chuyện yêu thương, cho nên tôi cũng không biết phải hay không, nhưng mà tôi có cảm giác với em."
Tiêu Nhược Thiên nghe được câu trả lời của Mộ Kiệt nhẹ nhàng thở ra, cái khẩn trương vừa rời lập tức bị nhấn chìm bởi sự hạnh phúc, nàng nói là nàng có cảm giác với mình sao? Có phải ý là yêu thích mình? Cũng không phải là do mình cầu xin?
"Vậy chuyện này ba mẹ chị không để ý sao?"
Mộ Kiệt nghe được hai chữ ba mẹ tay liền nắm chặt, Tiêu Nhược Thiên chính là trong thời điểm phấn khích, hoàn toàn không phát hiện ra Mộ Kiệt có điểm không đúng. Qua một lúc lâu Mộ Kiệt mới nói:
"Ba mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ." Bầu không khí thoáng cái chùn xuống, Tiêu Nhược Thiên không nghĩ tới Mộ Kiệt lại có thân thế như vậy. "Thực xin lỗi, em không không biết, em thật xin lỗi." Tiêu Nhược Thiên vươn tay ra cầm chặt tay Mộ Kiệt. Cảm giác bàn tay lạnh như băng của Mộ Kiệt có chút run rẩy, Tiêu Nhược Thiên thật sự đau lòng khi thấy Mộ Kiệt như vậy, Mộ Kiệt ưa thích đem tất cả mọi chuyện giấu trong lòng, chỉ tự bản thân biết. Nàng thậm chí còn biết được Mộ Kiệt vì cái gì mà có bộ dạng lạnh như băng như vậy. Nghĩ đến ngẫu nhiên thấy được sự ưu buồn trong mắt Mộ Kiệt, nàng cuối cùng cũng đã biết là vì cái gì rồi. Tiêu Nhược Thiên đứng dậy đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực, nắm lấy tay của Mộ Kiệt đặt lên trước ngực mình, dùng môi hôn nhẹ.
"Mộ Kiệt, hãy để em cùng chị..."
Nhìn thấy hai người đứng ôm nhau, Hoa tỷ nở nụ cười hài lòng. Nhìn về người bên cạnh, lại thấy ánh mắt của Dạ Vi tràn đầy hàn ý. Hoa tỷ nắm tay Dạ Vi, đem môi dán lại vành tai của Dạ Vi nói:
"Sao vậy? Tại sao tiểu thư của tôi nhìn có vẻ mất hứng đây? Là do Tiêu Nhược Thiên tìm tôi đến hỗ trợ nên em mới lạnh nhạt với tôi, em đừng trách tôi." Dạ Vi lập tức thu hồi khuôn mặt âm trầm của mình, ôm Hoa tỷ, "Không có gì a, giúp các nàng có thể ở cùng một chỗ, em cũng thật cao hứng, các nàng nở hoa rồi, vậy không phải là hai người chúng ta đã thành công rồi sao? Hiện tại chúng ta cùng trải qua lễ Giáng sinh hai người được không?" Hoa tỷ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Dạ Vi một cái, "Nếu em nói vậy là không sao rồi, tốt, đi thôi! Về nhà ăn cơm!"
Trong màn đêm, hai nữ nhân tay nắm tay tung tăng đi trên đường cái, cực kỳ giống như một tiểu hài tử vội vàng về nhà.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện