Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Gặp Phải Lưu Manh


trước sau

Vẫn giống như hôm qua đẩy xe đến chỗ cũ, Lâm Vong đi ra ngoài muộn lại đi chậm, sau khi đến nơi không lâu liền gặp được một nhóm người vừa chè chén xong đi ra.

Vì hiện giờ Lâm Vong là độc nhất, người tới đây uống rượu, một số cũng nghe nói bên ngoài bán nước giải rượu, chẳng có ai để ý đến hai văn tiền, vì vậy Lâm Vong đứng đó chưa đến một khắc đã bán được tám chén. Sau khi tiễn bước nhóm người, Lâm Vong cười sờ sờ thùng gỗ trên xe, trong lòng nghĩ chờ bán hết ba thùng này, gần như có thể kiếm khoảng trăm tiễn rồi.

Một lát sau, lại có một nhóm người đi ra, Lâm Vong gào lớn chào hàng, vậy mới nói không phải cạnh tranh tốt cỡ nào, nhóm người nghe nói có nước giải rượu, xiêu vẹo đi đến trước mặt Lâm Vong, lại muốn mấy chén, bọn hắn thấy Lâm Vong là tiểu ca, thỉnh thoảng có mấy người còn trêu ghẹo vài câu, có điều cũng chỉ là ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, lúc này trời tối đen, người nào cũng uống say đến nỗi không biết trời trăng gì, căn bản không rõ rốt cuộc dáng vẻ Lâm Vong như thế nào.

Hôm nay mang ba thùng, đầy hơn ngày hôm qua, đến lại muộn hơn hôm qua, vì vậy sau khi Lâm Vong bán hết tất cả, chợ đêm đã giải tán hơn nửa, còn lại là những người định ở qua đêm.

Lâm Vong đẩy xe về nhà, cột đèn ở chợ đêm dần dần khuất sau lưng, âm thanh huyên náo cũng nhỏ dần rồi mất hẳn, hôm nay chiếu sáng con đường phía trước chỉ có ánh trăng trên trời, bên tai cũng chỉ có tiếng kêu của những loài côn trùng không biết tên, niềm vui sướng trong lòng dần phai nhạt, Lâm Vong cảm thấy hơi sợ hãi.

Buổi đêm ở đây không giống hiện đại, không có đèn đường, cách xa chợ đêm, trên đường rất hiếm bóng người, lúc này đã qua nửa đêm, nhà cửa xung quanh không sáng đèn, nhìn đằng sau là một màn đen kịt, bước đi trên đường có chút chật vật, cổ Lâm Vong lộ ra ngoài y phục có chút lạnh lẽo, luôn cảm thấy ngoài tiếng côn trùng kêu, còn có một chút tiếng động không rõ như có như không theo sát cậu, nhưng cậu lại không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, bước nhanh hơn.

Ban đầu, Lâm Vong nghĩ là tự mình dọa mình, nhưng đi một đoạn cậu rõ ràng nghe thấy đằng sau có tiếng sàn sạt liên tục vang lên có quy luật suốt một khắc, tựa hồ có thứ gì đó đang bám theo cậu, lúc này lông tơ trên người Lâm Vong đều dựng đứng lên, da đầu tê dại, cậu đẩy xe gần như là đang chạy chậm.

Tiếng động phía sau càng ngày càng vang, Lâm Vong chạy cũng chạy theo, như hình với bóng, tiếng ma sát sàn sạt khiến người ta muốn phát điên, hiện tại Lâm Vong có thể khẳng định đúng là có thứ gì đó đang đuổi theo cậu, nếu lúc này sáng hơn một chút, cậu cũng dám quay đầu lại nhìn một cái, nhưng ánh trăng cứ nấp sau đám mây, còn tối hơn ban nãy.

Đột nhiên, một cái tay khoác lên vai Lâm Vong, dùng sức kéo cậu lại, Lâm Vong bị động tác bất thình lình làm sợ đến mức toàn thân lạnh toát, cổ họng như bị vật gì chặn lại, kêu không thành tiếng.

“Tiểu ca, về nhà một mình có sợ không, để ta đi với cưng”. Một giọng nói không có ý tốt vang lên sau lưng cậu, nói xong, cái giọng vịt đực đó còn bắt đầu cười khửa khửa khửa.

Lâm Vong hít một hơi, lông tơ dựng đứng dần dần hạ xuống, da đầu như bị kim châm, sau lưng toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, sau khi nhận ra mình chỉ có một người, Lâm Vong ngược lại không thấy sợ, chậm rãi thong thả thở ra một hơi, sau đó, phẫn nộ thay thế sợ hãi, nhất thời Lâm Vong nảy sinh căm hận muốn cùng hắn ta liều mạng, cậu tiện tay nhặt lên một món đồ, bất chợt lay mạnh vai, sau khi thoát khói trói buộc, quay lại phía người đằng sau ném vụt qua.

Lâm Vong quá sơ suất, lúc ra ngoài không mang theo đồ vật gì phòng thân, thứ cậu tiện tay nhặt lên là nắp thùng gỗ, lớn bằng mặt người, ném ngang sang, tên kia phản ứng nhanh, thoáng cái liền thả tay đang nắm vai Lâm Vong, nửa người trên vội vàng ngửa về phía sau, tránh thoát gần hết, nhưng ngực vẫn bị quét qua.

“Con điếm thối tha, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”. Tên đó quát to một tiếng, nghĩ một tên “công tử” như gã, đánh lén sau lưng người khác, kết quả còn bị đánh lại, nói ra sợ mất mặt.

Lâm Vong cũng nóng nảy, hai mắt trợn trừng, con ngươi đỏ lừ, cậu thở hồng hộc, tức giận tới cực điểm, ngược lại vẫn mím chặt môi không nói một lời, không đợi đối phương chửi thêm một câu, Lâm Vong đã nhào tới, tay liên tục đánh vào đầu đối phương, lúc đó thực sự không hề có chút do dự nào.

Tên kia bị nện mấy cú, sau đó cũng hăng máu, tay gạt mở nắp thùng gỗ, bang một tiếng kèm theo tiếng rêu rên đau đớn của gã, miệng không ngừng phun ra những lời khó nghe, sau đó tay kia tát vào mặt Lâm Vong, Lâm Vong ôm đầu chắn, tuy không đánh trực tiếp vào mặt, nhưng làm não Lâm Vong chấn động, nhất thời Lâm Vong cảm thấy tai ong ong, cả người choáng váng.

“Hừ!”. Tên đó cười quái dị mấy tiếng, bước về phía trước vài bước, còn định động thủ tiếp, Lâm Vong đang choáng váng, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

“Đồ chó má súc sinh!”. Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, âm thanh đó không thuộc về Lâm Vong, cũng không thuộc về gã nam nhân đối diện, Lâm Vong nghe thấy nhưng cậu không kịp phản ứng.

Một khắc sau, một bóng người phóng ra từ trong bóng tối, hung hăng đánh đấm gã đàn ông kia, lúc này Lâm Vong cuối cùng cũng phản ứng lại, mở to mắt nhìn bóng đen vừa lao ra lập tức bổ nhào vào gã nam nhân kia, sau đó cưỡi lên người gã đánh trái đánh phải.

Lâm Vong thấy người nọ đang giúp mình, trong lòng hơi yên tâm,
cơn giận dần hạ xuống, cậu đi về phía trước vài bước, lúc này mới phát hiện ra thân hình người giúp cậu không lớn, vừa nhìn đã biết không phải người trưởng thành, Lâm Vong liền cảm thấy dáng vẻ trông quen quen, thử gọi: “Ngô Đại?”.

Thân hình cưỡi trên người tên khốn kia dừng một chút, tay thả chậm tốc độ, ngẩng đầu nói: “Lâm tiểu ca, huynh không phải sợ, ta thay huynh dạy dỗ tên súc sinh không bằng heo chó này”.

Quả nhiên là Ngô Đại.

Ban nãy Lâm Vong không đếm xỉa đến sống chết của đối phương mà đánh là vì liên quan đến an toàn của bản thân mình, hơn nữa lại đang cơn giận dữ, bây giờ cậu bàng quan nhìn Ngô Đại hạ tử thủ đánh gã nọ hồi lâu, cậu cũng không dám xem tiếp, bước lên trước kéo cánh tay Ngô Đại nói: “Đừng đánh nữa, dạy dỗ thế là được rồi, đừng làm ầm ĩ xảy ra án mạng mất”.

Tuy Lâm Vong là người trưởng thành, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu ca, thân thể này chẳng có mấy hơi sức, mặc dù vừa rồi đánh gã kia mấy cú, nhưng cơ bản không gây ra tổn thương nặng gì. Ngô Đại thì khác, Ngô Đại là “công tử”, trời sinh sức lực mạnh hơn “tiểu ca”, hơn nữa từ nhỏ nó đã tranh giành địa bàn, tranh giành thức ăn với người khác, đánh nhau như cơm bữa, đừng nhìn nó nhỏ tuổi, từng đòn giáng xuống bụng của gã kia, khiến gã bị đánh đến nỗi không phòng bị nổi, nằm trên mặt đất như cá rời khỏi nước, liều mạng giãy dụa.

Ngô Đại lại đánh thêm mấy quyền, cuối cùng cũng thả tay, sau đó nó từ trên người gã kia đứng lên, chỉ thấy tên khốn đó co quắp thân thể nằm trên đất kêu rên, trong miệng hàm hồ lầm bầm gì đó, tiếng kêu một chút cũng không khiến người ta thông cảm, ngược lại càng thêm tức giận, quả nhiên Ngô Đại lại bồi thêm một đá.

Ngô Đại đứng cạnh gã, nhổ một miếng rồi nói: “Chu Tiểu Tam, ta biết là ngươi, cả nhà các ngươi đều không phải đồ vật, Lâm Vong là ân nhân của ta, về sau các ngươi còn dám ức hiếp huynh ấy, ta sẽ đánh chết ngươi”.

Lâm Vong chợt nhớ tới ngày đó Ngô Đại nới với cậu rằng, nếu có người ức hiếp cậu, hãy đến viện Dưỡng Tế tìm nó, lúc đó trong lòng mình còn cười thầm đứa trẻ này lớn miệng, cơ bản chỉ xem như nói đùa, không ngờ nó đánh nhau giỏi như vậy, hơn nữa xem ra, khu vực lân cận ngõ Dương Nhữ hình như ai cũng biết.

“Được rồi được rồi, không cần để ý đến gã nữa”. Lâm Vong lại kéo Ngô Đại một chút, Ngô Đại giẫm mạnh chân đi đến bên cạnh Lâm Vong.

“Huynh không sao chứ? Đừng sợ, có ta đây!”. Ngô Đại ngẩng đầu, vỗ vỗ bộ ngực phong phanh, bây giờ nó còn chưa cao bằng Lâm Vong, nhưng lại cố gắng ra vẻ cao lớn đáng tin cậy.

Lâm Vong cười cười, lúc đó chỉ giận dữ, thực sự một chút cũng không sợ hãi, trong lòng cậu, mình và đối phương đều là nam nhân, trong tay mình tốt xấu cũng có vũ khí, liều mạng thì chưa chắc mình sẽ chịu thiệt, thật là đánh nhau rồi mới biết “tiểu ca” và “công tử” chênh lệch thế nào.

Vừa rồi không sợ, nhưng giờ nghĩ lại không khỏi sợ hãi, đối phương không phải cướp tiền, hiển nhiên là muốn cướp sắc, nếu lúc đó thực sự bị đối phương khống chế, hậu quả không biết sẽ ra sao, trước đây Lâm Vong chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình còn phải lo lắng vì điều này.

Ngô Đại bỗng nhiên sáp lại gần Lâm Vong, cũng có chút căng thẳng: “Huynh không sao chứ, sắc mặt huynh tái nhợt đến phát sợ”.

Sau khi Lâm Vong suy xét tính nghiêm trọng của sự việc vừa qua, liền quay đầu trừng mắt nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất kêu rên, cậu nói: “Loại người như hắn, phải tống vào quan phủ đi”.

Ngô Đại lại lắc đầu: “Hắn chính là kẻ vô lại, huynh giao hắn cho quan phủ, cùng lắm là đánh một trận, giam vài ngày, chờ sau khi hắn được thả ra sẽ càng căm hận huynh, sợ rằng sẽ mãi mãi không dứt, hôm nay dạy dỗ hắn một trận là được rồi, nếu hắn vẫn tiếp tục quấn lấy huynh, thì ta lại đánh hắn, đến lúc đó hãy gọi quan sai đến bắt hắn lại, cho hắn nếm thử thủ đoạn của đám sai nha”.

Nó nói rất lớn, rõ ràng cũng là nói cho đối phương nghe.

Lâm Vong thấy nó nói có lý, liền gật đầu, đối phương là kẻ vô lại, sau này mình còn muốn sống yên ổn, thực sự chèn ép đối phương thì không hay.

Ngô Đại đi tới trước cái xe đẩy, cầm tay vịn xe, nói: “Ta đưa huynh về nhé”.

Lúc này trong tay Lâm Vong còn cầm nắp thùng gỗ, cậu đặt nắp thùng về chỗ cũ, gật đầu, lại định giành lại tay vịn, nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, xe tự ta đẩy được rồi”.

Hai người lôi kéo hồi lâu, Lâm Vong không đỡ nổi sự kiên trì của Ngô Đại, lúc này trong lòng cậu cũng có chút bất ổn, bất chấp quá nhiều, cuối cùng để Ngô Đại đẩy xe, Lâm Vong thì đi bên cạnh, dọc đường hai người cũng không nói chuyện.

Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện