Nguồn convert: hoanguyet( wikidich)
Editor: Nguyệt Lượng
------------------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm u ám, ánh sáng thì leo lắt, Thời Mộ không thể nhìn rõ được nét mặt người kia, chỉ cảm thấy hắn ta có dáng người cao to, hơi thở âm trầm, lạnh lẽo.
“ Xin lỗi, chúng tôi có việc phải đi ngay bây giờ.”
Thời Mộ quay đầu nhìn đám thanh niên cười nói.
Đám người nghi ngờ nhìn nhau, mấy ngày nay theo quan sát của bọn họ thì chỉ thấy cô cứ đúng giờ sẽ xuất hiện tại “ Giáp Biển”, không hề nhận lời mời khiêu vũ của bất kì ai mà chỉ uyên tĩnh ngồi cùng một tên đàn ông thô kệch có vấn đề về đầu óc, nếu thực sự đã có đối tượng thì làm sao cô có thể an nhàn thoải mái mà tới quán bar đồng tính này cơ chứ?
“ Thằng kia, cậuquen người này không?” Kẻ cầm đầu đám người kia nhìn về phía thanh niên đang đứng cùng Thời Mộ.
Thời Mộ nhéo nhéo cơ thịt cánh tay của người bên cạnh, hồi hộp đợi chờ câu trả lời.
Nhưng hắn lại rũ mắt xuống, run run: “ Không biết.”
Giọng của hắn toát lên sự lười biếng, mạch lạc xa cách, lạnh lùng.
Trước câu nói không chút phối hợp của người bên, tâm can của Thời Mộ bắt đầu lộp bộp rơi từng mảnh.
Khi nghe thấy sự phủ nhận của chàng trai trẻ trước mắt thì kẻ đứng đầu đám người có ý “ quấy rối” kia liền nói với giọng điệu bỡn cợt: “ Chúng tôi chỉ là muốn mời cậu đi chơi với tụi này thôi mà, này còn đằng ấy có muốn đi giải khuây không?”
Hắn nói: “ Không cần.”
Sau đó, hắn ta liến lạnh lùng rút tay ra khỏi vòng bàn tay của Thời Mộ.
Ngay trong giây tiếp theo, mấy tên kia cũng đã trong tư thế sẵn sàng cưỡng chế kéo cô đi.
Thời Mộ không khỏi nhìn về phía người con trai đứng cạnh mình, hắn ta chỉ lạnh lùng không hề có ý giúp đỡ, điều đó khiến cho cô muốn cười cũng không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Không được cô còn chưa thấy được mặt mũi của Phó Vân Thâm ra sao đâu, cô không thể chết dễ dàng như vậy được! Hơn nữa xung quanh đây đêm khuya vắng lặng không người qua lại, xe cộ cũng chả được mấy mống, thì làm sao có thể giúp cô giải quyết đám trước mắt bây giờ.
Qua hai lần chớp mắt , Thời Mộ đã nghĩ ra một cách hết sức táo bạo.
Cô liền duỗi tay, chuẩn xác mà niết lên bờ mông của người kia.
Ngại cái là khi đưa tay niết, cô lại cảm thấy bờ mông của hắn thật rắn chắc mà không kìm được lòng vỗ thêm hai lần nữa. :)))))
[ Ký chủ, tôi có chuyện muốn nói với ngài…….]
Lúc này Thời Mộ không hề có tâm trạng mà để ý tới nó, vì vậy mà cuộc trò chuyện trở thành độc thoại của một người, hệ thống liền quay đi không muốn nói tiếp.
“ Tử Qủy* à, em biết ngày hôm qua là em không phải….khi thừa dịp anh ngủ mà trốn ra ngoài, anh vẫn giận em tới giờ sao, anh thật sự muốn em đi cùng với họ sao? Mẹ nó, anh nghĩ cho kĩ đi, nếu hôm nay lão tử mà đi thì đừng tìm xin tôi quay về .”
( 死鬼: ma quỷ . nếu giữ nguyên thì hơi kì nên mk giữ nguyên từ hán việt là tử quỷ.)
Nghe những gì cô nói đều khiến người nghe cảm thấy cô đang nhận sai hết sức chân thành như muốn dỗ dành người kia.
“ Tao nói này, bọn mày rốt cuộc có quen nhau không hả?”
Người thiếu niên ánh mắt trở nên âm trầm mặt không chút biến sắc.
Thời Mộ híp mắt cười, ôm chặt lấy cánh tay người bên cạnh, lém lỉnh đảo con ngươi nhìn qua nhìn thấy một chiếc xe taxi đang tới gần chỗ mình, cô liền vẫy tay ra hiệu: “ Đương nhiên là biết rồi, vì vậy tôi không thể đi cùng với mấy anh đâu, chúc mấy người đi chơi vui vẻ.”
Nói xong, Thời Mộ liền mạnh mẽ kéo đối phương lên xe.
Khi xe chạy được một đoạn, Thời Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
[ Ký chủ, bây giờ tôi có thể nói được chưa?]
Thời Mộ liền trả lời: [ Được. ]
Hệ thống: [ Chúc mừng ký chủ đã cùng với anh em tốt trong tương lai gặp mặt, lần đầu tiên tiếp xúc thân thiết.]
“.….”
“.…???”
Nụ cười của Thời Mộ trở nên đông cứng lại, cổ như bị kéo dây cót, chậm rãi mà quay mặt sang nhìn rõ được người bên cạnh.
Tóc đen, môi mỏng, cặp mắt sắc bén như chim ưng.
Khóe môi của Phó Vân Thâm giật giật, ánh mắt lạnh lẽo không hề có ý cười: “ Niết có thoải mái không?”
Đây là lần đầu tiên Thời Mộ nhìn thấy vị lão đại, phỏng chừng như ăn phải gan hùm mật gấu, gật đầu cười méo mó: “ Nếu cậu thích,thì thoải mái. Nếu không thích thì không thoải mái đi.”
“ A”
“.….”
Thời Mộ: “ Cậu, cậu có cảm thấy thoải mái ….. không?”
Cô thận trọng hỏi người bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Thời Mộ biết vị lão đại ngồi kia chỉ mới 17 tuổi - một đứa trẻ lông lá thì cũng chả có gì để nói với cô nhưng khi nghĩ tới những gì đối phương sẽ làm với mình trong tương lai, cô không tự chủ được mà cảm thấy rét lạnh, nói đúng hơn là nó trở thành bóng ma tâm lý trong cô .
Phó Vân Thâm ngồi im lặng.
Thời Mộ cũng chỉ có thể lặng lẽ mà ngồi nhìn đối phương.
Nói đúng ra thì Phó Vân Thâm và Phó Vân Thụy là hai anh em song sinh khác trứng nên tướng mạo và tính cách có sự khác biệt rõ rệt. Nếu Phó Vân Thụy là người ôn nhu như ngọc, nói năng nhẹ nhàng khiến cho người nghe cứ như được đắm chìm trong của gió xuân. Còn Phó Vân Thâm thì ngược lại, bởi hắn mang trong mình sự tổn thương sâu sắc mà lẽ ra hắn không nên gánh phải, điều đó đã làm hắn thành một thiếu niên mang theo sự lạnh lẽo làm người ta muốn tránh xa như một ôn thần.
Hắn ta vẫn trầm mặc, bầu không khí trong xe trở lên nặng nề.
Thời Mộ có chút ngạt thở.
“ Dừng lại.” Rốt cuộc thì Phó Vân Thâm cũng mở miệng nói ra ba chữ*.
( trong tiếng trung là “停车吧” khi dịch sang hán việt thì là “ dừng xe” nên mk vẫn giữ nguyên theo đúng bản raw.)
Bác tài đem xe táp vào bên lề đường.
Phó Vân Thâm liền mở cửa bước xuống, biến