Xuyên Tới Trước Khi Lão đại Hắc Hóa

Chương 3


trước sau


 
Nguồn: hoanguyet( wikidich.com)
Edit: Nguyệt Lượng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm đã về khuya.
 
Ba mẹ Thời đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
 
Người gõ cửa là bà nội Thời, đứng trước cửa với vẻ mặt khá âm trầm.
 
Ba Thời đang ngáy ngủ trông thấy mẹ mình liền tỉnh ngay lập tức: “ Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao?”
 
“Trong nhà có cái tai tinh kia, thì tôi làm sao mà ngủ được.” Bà cụ vừa nói vừa bước vào phòng.
 
Ba Thời tất nhiên biết ai là cái tai tinh kia trong lời của bà cụ, ngay lập tức sắc mặt trở nên càng khó coi.
 
“ Mẹ……”
 
“ Bà già đây muốn bàn chút chuyện với anh đây” Bà cụ cắt ngang nói: “Đứa nhỏ kia không thể tiếp tục nuôi nữa.”
 
Ba Thời gãi gãi đầu, có chút khó xử: “ Mẹ, Thời Mộ vẫn còn nhỏ, nếu chúng ta không nuôi thì ai nuôi con bé ạ.”
 
Bà cụ Thời nói: “ Ông ngoại của nó trước khi chết không phải cho nó kế thừa tài sản không phải sao, chừng đấy cũng đủ cho nó sống rồi.”
 
Ba Thời: “ Ba vợ là thầy đoán mệnh thì được bao nhiêu tiền cơ chứ, nếu có thì chỉ còn lại có mỗi căn nhà rách nát cho cũng không ai muốn lấy ở tộc Lê. Con biết mẹ có thành kiến với Thời Mộ, không muốn nhìn thấy con bé nhưng cũng phải đợi nó thành niên….”
 
Bà cụ Thời hừ lạnh: “ Chờ tới khi nó thành niên có mà cả nhà chúng ta cũng xuống mồ hết cả rồi. Hơn nữa tên của nó không có trong hộ khẩu nhà mình mà là ở nhà ông bố vợ của anh ấy, với lại nó được ông ta nuôi tới tuổi như này rồi . Dù bà già này có tốt bụng đến đâu cũng không thèm nuôi dạy con chó mắt trắng này, nó cũng sẽ chả thấy cảm kích."
 
Ba Thời không nói lên lời trước lời nói của mẹ mình.
 
“ Tôi đồng ý với những gì mẹ nói.” Mẹ Thời ngồi im lặng suốt buổi, đột nhiên nói, “ Trước khi mất, ba đã gửi cho tôi một bức thư. Trong đấy nói rằng khi Thời Mộ thành niên thì mị cổ sẽ hợp nhất trong cơ thể. Nếu vậy không bằng chúng ta giải quyết chuyện này luôn đi, biết đâu…”
 
Bà ta thở dài một hơi, tiếp tục nói: “ Dì của tôi cũng bị giết bởi chất độc của mị cổ này. Nó quá nguy hiểm, tôi không muốn nó làm hại tới Thời Lê và Dung Dung.”
 
Bà sinh ra ở vùng đất vu cổ Miêu Cương này, thế nên bà cảm thấy vô cùng sợ hãi cố hương này, cũng sợ đứa trẻ bà mang nặng mười tháng này.
 

Bà vẫn nhớ cái đêm con bé kia chào đời, cả bầu trời bị nhuộm đỏ bởi ánh trăng, hoa cỏ đều khô héo, tiếng khóc kèm theo giông bão sấm chớp giống như ma quỷ tái sinh.
 
Ba Thời im lặng, ánh mắt đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
 
Sáng hôm sau, Thời Mộ bị gọi xuống phòng khách, với lại hôm nay là thứ bảy, Thời Lê và Thời Dung đã ra ngoài từ sớm, ông bà Thời cũng không phải đến công ty, họ đều ngồi ở sopha với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Nhìn người từ cầu thang chậm rãi bước xuống thì thấy mái tóc cắt ngắn của cô càng làm cho Thời Mộ cùng Thời Lê giống nhau y như đúc, bà nội Thời cảm thấy vô cùng sửng sốt, tiếp đó cười giễu cợt, lẩm bẩm nói: “ Kể cả mày có cắt tóc kiểu kia, cũng không làm mày giống với Thời Lê đâu.”
 
Nghĩ tới anh trai song sinh của mình với khuôn mặt nhợt nhạt bệnh tật, Thời Mộ khinh thường bĩu môi, nói: “ Tôi cũng không quan tâm tới con ma bệnh đấy đâu.”
 
Lời này của Thời Mộ khiến cho bà cụ đau xót.
 
“ Là bởi vì ai hả? Không phải do cái loại tai tinh yêu quái mày sao! Lẽ ra trước kia, tao phải thiêu chết mày để tế trời khi mới sinh mới phải.”
 
Thời Mộ mặt không đổi sắc, làm như những gì bà cụ nói không phải đang nói về mình, bình thản duỗi tay lấy một quả táo.
 
Vẻ mặt không quan tâm ấy của cô càng làm cho cơn giận của bà cụ lên tới đỉnh điểm.
 
Ngay từ đầu bà cụ Thời cũng không hề ưng vị con dâu này tí nào, bà luôn cảm thấy con người tộc Lê này rất tà ác, sau này dù có sinh con trai thì cũng không có gì bàn cãi cả, nhưng tại sao lại mang tới nhà bà ta cái tai họa như thế này.
 
“ Mẹ,mẹ bớt nói vài câu được không ạ.” Cuối cùng ba Thời cũng lên tiếng.
 
Bà lão trừng mắt với Thời Mộ, hai tay vòng trước ngực rồi ngồi xuống.
 
Ba Thời nhìn Thời Mộ, giọng điệu bình tĩnh nói: “ Bố gọi con xuống đây là có việc muốn nói với con.”
 
“ Hôm qua ý của Phó tổng đã rất rõ ràng. Chuyện đã xảy ra như vậy, con cũng không thể tới Nhất Trung học được nữa, mà chưa kể…. con cũng không hề muốn đi học.”
 
Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của thành phố. Cả hai đứa con của ông cũng dựa vào năng lực của bản thân mà thi vào , chỉ có cái Thời Mộ này lại là ông nhét tiền để vào học. Ông ta vốn nghĩ Thời Mộ đã không tài giỏi gì thì ít nhất cũng phải có cái bằng cấp, nhưng lại không nghĩ rằng con bé lại không trốn học đánh nhau thì lại cùng ngao du với đủ hạng người trong quán bar.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Bên trường đã gọi cho ông rất nhiều lần, nhưng sau mỗi lần như vậy, con bé đều không quan tâm đến liệu mình có thể tiếp tục học ở Nhất Trung hay không.
 
“ Có một trường kỹ thuật ở ngoại ô thành phố, con thấy …..”
 
Lông mi của Thời Mộ run lên chốc lát trong lúc cô cúi đầu chơi với quả táo, rồi nâng mí lên, mỉm cười.
 
“ Không cần.”
 
“ Cái gì?”
 
“ Tôi đã nói không cần mà.” Thời Mộ đặt quả táo xuống và nói: “ Cho tôi mười lăm vạn, tôi sẽ đi ngay lập tức theo ý mấy người.”
 
Mười, mười lăm vạn?
 
Tất cả mọi người ngồi đây đều choáng váng.
 
Bà cụ Thời hết cả hồn: “Mày định ăn cướp hả? Há mồm ra là đòi mười lăm vạn!”
 
Thời Mộ gác hai chân lên nhau, cười tủm tỉm: “ Không phải muốn tôi rời đi sao, tôi chỉ xin có mười lăm vạn thôi mà.”
 
“ Mày…”
 
Thời Mộ cũng không để bọn người kia có cơ hội để nói: “ Hơn mười năm qua, ba cũng không hề nuôi dưỡng hay có nghĩa vụ chu cấp tiền nuôi dưỡng cho ông ngoại tôi một cấc, một xu nào cả. Giờ tôi chỉ còn có một năm nữa là thành niên rồi, nếu cộng số tiền nợ trước kia với một năm sau thì mười lăm vạn này cũng không phải quá phận đúng không?”
 
Cô cười có chút giễu cợt: “ Theo hiểu biết của tôi thì mười lăm vạn này chỉ bằng một khóa học piano của Thời Lê mà, hay ngay cả mười năm vạn này mấy người cũng tiếc mà không muốn cho tôi sao?”
 
Nghe thấy vậy, ba Thời hổ thẹn cúi đầu.
 
“ Được, ba cho con. Tuần sau, ba sẽ đem tiền với thủ tục thôi học cho con, mấy ngày này con cứ ở trong nhà đi.”
 
“ Tôi mà không đi thì chắc các người cảm thấy ngột ngạt lắm, ba cứ cấp trước cho tôi một vạn, tôi sẽ ra khách sạn ở, chờ tới khi ba chuẩn bị xong cứ gọi cho tôi, tôi sẽ tự mình đến lấy.” Vừa nói cô vừa mở bàn tay trước mặt ba Thời.
 
Ba Thời cau mày, không hề để ý tới ánh mắt của vợ mà rút trong ví ra một thẻ ngân hàng đưa cho cô, “ Trong đây có sẵn một vạn tệ, mật khẩu là sinh nhật của con và Thời Lê, hiện giờ con cầm tạn đi.”
 
Thời Mộ cầm lấy tấm thẻ, quay người dời đi.
 
Mẹ Thời nhìn chằm chằm bóng lưng vừa dời đi mà nghiến răng nghiến lợi hung hăng chỉ trích ba Thời: “ Tại sao ông lại cho nó tiền? Không thấy con trời đánh kia đang muốn hút máu của ông hả?"
 
Ba Thời có chút bực bội: “ Nào có người mẹ nào lại nói con mình như vậy hả, bà chú ý tới cách ăn nói của mình xem nào.”

 
“ Tôi thì cần chú ý cái gì?” Nước mát của mẹ Thời lã chã rơi xuống: “ Tôi nói không đúng sao? Từ khi con nhỏ đấy tới đây, cả ngày tôi đều sợ nó sẽ gây ra cái chuyện gì, nếu ông thương tiếc nó, ông đi cùng với nó luôn đi.”
 
Ba Thời cảm thấy tức giận hơn vì cuộc cãi vã này, ông ta bóp bóp mày rồi quay người bỏ đi, không muốn nói một câu nào nữa với vợ mình.
 
*
 
Đồ đạc của Thời Mộ cũng có rất ít cùng với vài bộ quần áo, dường như nhớ ra điều gì, cô cúi người lôi từ trong gầm giường ra một cái hộp.
 
Chiếu hộp bị bám rất nhiều bụi cho thấy đã rất lâu rồi vẫn chưa được mở ra, cô lau sạch lớp bụi bám rồi cẩn thận mở khóa, bên trong đều là di vật của ông ngoại để lại chỉ có mấy quyển sách và một đống bùa chú.
 
Trong đó có mấy bản nói về giảng về kỳ môn đột giáp* đặt phía dưới chính là và do chính tay ông ngoại vẽ, bằng đấy cũng đủ để vẽ bùa cùng đuổi các tiểu quỷ khác, vì vậy mà Thời Mộ luôn đem nó theo bên mình.
( * Góc tìm hiểu:
-Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.
-Kỳ môn Độn giáp là một môn học dựa trên nguyên lý lập trận đồ ma trận có tính Logic rất cao. Các thành phần   trong mỗi một cung quan hệ với nhau rất mật thiết, biểu thị cho xu hướng phát triển của sự vật mà ta đang xét tới; các mối quan hệ giữa các thành phần của cung này với cung khác là mối quan hệ chi phối, hạn chế, hóa giải lẫn nhau, biểu thị sự liên đới, ảnh hưởng, tác động qua lại của các sự vật trong bức tranh tổng thể.
)
 
 
Mang theo đống hành lý ít ỏi của mình, Thời Mộ không chút do dự mà rời khỏi cái nơi gọi là nhà này.
 
Cô chọn một khách sạn rồi dọn luôn hành lý ở tạm thời.
 
Có lẽ do phải ở căn phòng trên gác quá lâu nên khi nhìn thấy chiếc giường êm ái và phòng tắm sạch sẽ của khách sạn, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
 
Cô nóng lòng muốn đi tắm, sau đó sẽ lăn lộn trên giường vài vòng, lăn qua lăn lại mấy vòng mới thôi.
 
“ Này hệ thống, cậu có thông tin gì về Phó Vân Thâm không?”
 
Hệ thống: [ Ngài có muốn sử dụng các chức năng tìm kiếm của hệ thống không?]
 
“ Có”
 
Hệ thống: [ một lần tìm kiếm mất 100 giá trị huynh đệ.]
 
Thời Mộ đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe hệ thống nói mí mắt liền nhảy dựng lên: “ Cậu đang đùa tôi có phải không?”
 
Hệ thống: [ Tôi là người chuyên nghiệp, không bao giờ biết nói đùa.]
 
Thời Mộ khẽ cắn môi: “ Tôi cùng Phó Vân Thâm bàn tay còn chưa động tới thì tôi lấy đâu ra giá trị huynh đệ bây giờ?”
 
Hệ thống: [ Có thể vay với lãi suất 10%.]
 
“.….”
 
Cuối cùng Thời Mộ nhịn không được mà nhảy dựng lên: “ Cậu là cướp hay là hệ thống của tôi vậy? Cạu cẩn thận một chút, nếu tôi mà không vui, tôi sẽ tự sát ngay bây giờ cho cậu xem.”
 
Im lặng một hồi, bên tai mới truyền tới âm thanh nhẹ nhàng của hệ thống.
 
“ A ”
 
“.…..”
 
[ Ngài có muốn vay hay không vay đây.]
 
Thời Mộ cắn răng mà nói: “ Vay!”
 
Rất nhanh, hệ thống đã đem thông tin của Phó Vân Thâm đến trước mặt Thời Mộ.
 
Nguyên lai theo cốt của truyện tranh thì nói Phó Vân Thâm giết người năm mười tuổi, sau này em trai song sinh cũng chết mới hoàn toàn hắc hóa.
 
Phó Vân Thâm cùng Phó Vân Thụy là cặp song sinh khác trứng, Phó Vân Thâm trời sinh có đôi mắt âm dương cộng thêm tính cách ương bướng nên không được Phó Thiến yêu thích, tương phản lại hoàn toàn với người em trai thông minh ôn nhu, thích hợp là người nối nghiệp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Năm năm tuổi, ba mẹ ly hôn, Phó Vân Thâm ở cùng với ba, nhưng cũng rất mau ba của hắn cũng cưới vợ kế. Người mẹ kế này là một nữ nhân tàn bạo, bên ngoài đối với hắn ta chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sau lưng lại đánh đập ngược đãi cùng đe dọa. Sau khi ba hắn qua đời vì bệnh nặng, Phó Vân Thâm được thừa kế khối gia sản khổng lồ khiến cho người mẹ kế kia càng không cam lòng nên ngài càng trở nên điên cuồng mà ngược đãi con riêng của chồng này. Cuối cùng bà ta nghe theo lời tình nhân định giết người đoạt tài sản……
 
Vì thế mà ngay trong đêm khuya thanh vắng, người mẹ kế kia đã cầm dao xông vào phòng của Phó Vân Thâm. Khi con dao chém sượt qua bả vai thì Phó Vân Thâm cũng tỉnh lại ngay lúc ấy, hoàn toàn mất đi lý trí mà đoạt lấy con dao để chống trả.
 
Rất nhanh tin một cậu bé 10 tuổi ra tay giết mẹ kế được truyền khắp phố phường nhưng lại được cảnh sát phóng thích vì tự vệ cũng khiến bao người bất mãn dị nghị.
 
Nhưng có ai biết được đay chỉ là sự khởi đầu của địa ngục.

 
Do lời bị đặt độc ác của giới truyền thông, cuộc sống của Phó Vân Thâm như bị chôn sâu trong vực thẩm tối tăm, hàng xóm xa lánh, bạn học cũng không dám tới gần khiến cho hắn trở thành một ôn thần bệnh dịch, không gia đình, không bạn bè chỉ có thể như một chiếc bóng ma chao đảo giũa thế gian.
 
Đồng thời người mẹ kế đã mất kia cũng biến thành lệ quỷ, bám theo hắn từng đêm, lặp đi lặp lại cảnh trước khi chết của bà ta từ ngày này qua ngày khác.
 
Bà ta muốn cho Phó Vân Thâm phải nhớ đến cái ngày hắn đã giết bà ta như thế nào cho đến khi hắn chết, cho tới khi hắn xuống dưới Âm phủ đi qua cầu Nại Hà mới thôi.
 
Lúc đầu là kiếp sợ sau dần là chết lặng, Phó Vân Thâm cũng dần dần lớn lên đã trở thành người âm trầm quái đản. Năm hắn mười ba tuổi thì biểu thúc của hắn đã chuyển hắn tới Lĩnh Thành. Hiện giờ cũng đang theo học ở trường trung học trực thuộc Anh Nam.
 
Nhìn xuống một chút là ảnh của Phó Vân Thâm….. nhưng lại đánh mosaic từ đầu tới chân che kín mít.
 
Sắc mặt của Thời Mộ lập tức trở nên khó coi: “ Cậu đánh mosaic hắn ta là có ý gì hả?”
 
Hệ thống: [ Chờ tới khi ngài tiếp xúc với mục tiêu, mới có thể xóa bỏ mosaic.]
 
Thời Mộ: “ Khi đấy tôi gặp Phó Vân Thâm rồi thì còn cần ảnh hắn làm gì?”
 
Không sao hệ thống không cho cô xem thì cô cũng sẽ không thể tự mình tìm à.
 
Sau khi nhìn các từ khóa trên bảng hiển thị, một số liên kết liên quan tới nhau cũng dần xuất hiện. Lông mày của Thời Mộ nhíu lại lợi hại khi nhìn thấy tiêu đề đó.
 
[ Thiếu niên độc ác giết chết mẹ kế một cách tàn nhẫn.]
 
[ Vì không vừa lòng với việc ba mình kết hôn với người khác, một vị thiếu niên đã cầm dao giết người.]
 
[ Ác quỷ…]
 
[ Không có đạoo đức thì đừng có làm người nữa.]
 
Còn rất nhiều tiêu đề chứa phát ngôn đọc ác hơn nữa, vì để bảo vệ trẻ chưa vị thành niên nên các phương tiện truyền thông cũng đã đánh mosaic ảnh chụp, ít đăng ảnh đầy đủ,nên cũng mơ hồ không nhìn rõ diện mạo ra sao.
 
Ngay lập tức cô tìm kiếm thông tin của trường trung học trực thuộc An Nam.
 
Trường trung học trực thuộc An Nam nằm ở khu ngoại ô của Lĩnh Thành, được giảng dạy theo quy chế nội chú của quân đội chuyên dành cho các gia đình không thể quản lý được con cái. Vì vậy nên trường chịu hoàn toàn trách nghiệm về học tập và sinh hoạt của học sinh. Nhờ vậy mà ngôi trường này cũng được coi như ngôi trường dành cho người giàu có, hay nói trắng ra là những người học ở đây đều là phú nhị đại* rất ít người đến đây để học nghiêm túc cả.
( *phú nhị đại: thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có như con cái)
 
Thời Mộ nhắm mắt lại, nếu muốn tiếp cận được Phó Vân Thâm thì cô phải đánh vào bên trong thành lũy đã.
 
Nhưng -
 
Cô tiếp cận với Phó Vân Thâm bằng cách nào đây.
 
Mẹ ruột của Phó Vân Thâm đối xử với hắn ta một cách lạnh lùng tàn nhẫn, còn mẹ kế thì đối xử với hắn bằng cách bạo lực cả tinh thần lẫn thể xác. Hắn cũng đã nhiều lần chứng kiến người mẹ kế này quan hệ tình dục với nhân tình ngay tại chính căn nhà của mình. Điều đó đã làm cho hắn bị tổn thương rất lớn về mặt tinh thần khiến cho Phó Vân Thâm trở nên chán ghét tiếp xúc với người khác phái như vậy. Nếu như cô muốn tiếp cận Phó Vân Thâm thì chỉ có một cách liều lĩnh là phải trở thành đàn em của hắn nhưng nếu bị phát hiện thì chết cũng rất thảm hại. Bên cạnh đó, Phó Vân Thâm cũng thỉnh thoảng lén gặp riêng em trai hắn mà Phó Vân Thụy mà nhận ra cô thì cô càng chết thảm hơn.
 
Ngoài ra, trong ngôi trường đầy rẫy các phú nhị đại này thì điều gì cũng có thể xảy ra cả.
 
Hiện giờ việc nhất thiết nhất là cô phải có một cái thân phận giả!
 
Trở thành một người nam nhân "dởm"!
 
Giữa những người đàn ông với nhau thì mới tồn tại quan hệ huynh đệ.
 
Vì vậy --
 
“ Hệ thống cậu thự sự không lo lắng tôi chuyển giới sao.”
 
Hệ thống: [ Cút ]
 
Hừ tại sao trên thế giớ này lại lạnh nhạt vậy, xem ra cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện