Nguồn convert: hoanguyet( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
---------------------------------------------------------------------------
* tên tiêu đề do edit đặt.
----------------------------------------------------------------------------
Ánh mắt Thời Mộ có chút do dự, cuối cùng nói: “ Hỏi đường.”
Hắn nheo mắt nhìn: “ Hỏi đường?”
Thời Mộ giả vờ bình tĩnh: “ Nếu không, anh nghĩ em có người thân ở đây hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Phó Vân Thâm đánh giá cô, Thời Mộ thoạt nhìn qua là một tên đỗ nghèo khỉ, đúng là không hề có chút gì giống như có người thân giàu có, sau đó hắn ừ một tiếng, tiếp tục chống cằm ngồi xem tivi.
Thấy hắn không truy hỏi nữa,cô thở phào nhẹ nhõm, đem đống đồ vào bếp, bắt tay chuẩn bị bữa tối. Nguyên liệu lẩu mà Thời Mộ mua là nước cốt lẩu, một gói nước chấm chua cay, do không có mất nhiều thời gian chuẩn bị, cùng lúc là rửa rau, chuẩn bị bát đũa, ngồi chờ nước lẩu sôi là ăn được.
Phó Vân Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi ùng ục, đôi mắt trợn trọn trông hơi ngốc, bộ dạng khác xa với dáng vẻ bạo tàn ngày thường của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tò mò này, Thời Mộ cười trêu chọc: “ Anh chưa từng ăn lẩu sao?”
Phó Vân Thâm lắc đầu: “ Chưa từng.”
Cô vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, nhưng lại không nghĩ tới Phó Vân Thâm lại nói như vậy. Nếu nghĩ lại, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, Phó Vân Thâm bị mẹ ruột bỏ rơi từ khi lên 5 tuổi, không lâu sau lại bị mẹ kế đánh đập, hành hạ, sau cùng lại sống cô độc một mình, làm sao có cơ hội mà ăn lẩu chứ.
Ánh mắt cô nhìn hắn liền thay đổi nhanh chóng, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “ Hôm nào gọi cả cháu trai, đi càng đông càng vui.”
“ Cháu trai.”
“ Chu Thực ấy, gọi cháu trai cho thân thiết.”
Phó Vân Thâm ở trong lòng mặc niệm hai câu, nở nụ cười. Tính cách ngốc manh kia của Chu Thực giống hệt như thằng con trai ngốc nghếch của con nhà địa chủ, gọi cậu ta là cháu trai quả thật quá thích hợp.
Hai người đều không trò chuyện với nhau tiếng nào, an tĩnh mà ăn lẩu, hắn ăn chậm rãi giống như một vị công tử con nhà quý tộc, được dậy dỗ đầy lễ nghi tao nhã. Kỳ thật Phó Vân Thâm ăn cay không được tốt, chẳng mấy chốc trên trán hắn đã đầy mồ hôi, cả khuôn măt đỏ ửng lên. Độ nóng của nồi lẩu ngày càng tăng cao, theo đó mà căn nhà cũng trở nên nóng hầm hập.
Đây là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được sự ấm áp của bữa tối.
“ Cậu đang thiếu tiền?”
“ Ừ.” Thời Mộ gật đầu, “ Lúc đầu em định cuối tuần này đi tìm việc làm thêm, nhưng lại bị dị ứng như thế này thì có ai thèm nhận chứ, đành chờ đến tuần sau vậy.”
Phó Vân Thâm để đũa xuống, một tay chống cằm, lông mi hắn hơi rung, giọng nói vững vàng: “ Cậu có nghĩ tới việc làm đầu bếp cho tôi không?”
Thời Mộ trợn tròn con mắt.
Đầu ngón tay thon dài của hắn khẽ gõ vào mặt bàn: “ Một tháng hai vạn, vậy có đủ không?”
Thời Mộ: “……..”
Thời Mộ : “ Lão đại, anh đang vất tiền ra ngoài cửa sổ đấy à?
Một tháng, hai phần ba thời gian đều ở lại trường, cuối tuần về nhà cùng lắm cũng chỉ có một ngày rữa, mà một ngày rưỡi nấu được nhiều nhất là năm bữa, năm bữa , được trả tận hai vạn? Nếu người khác biết, còn tưởng rằng có kẻ lỗ mãng nào đang thừa tiền đấy.
“ À…………” Biểu tình của hắn có chút lười biếng, “ Một vạn chín.”
“ ………….. Cái đấy có khác gì nhau ?”
Thời Mộ cảm thấy cô càng ngày càng không thể theo được tư tưởng của chủ nghĩa tư bản này mà.
“ Vậy, giảm đi 1000 tệ.”
“.…….”
Thời Mộ thở dài: “ Em chuẩn bị đi ăn quỷ…… à không, bắt quỷ kiếm tiền, anh có muốn hợp tác với em không, kiếm được tiền thì chúng ta sẽ chia hai tám, em tám anh hai.”
Hắn nâng mi, biểu cảm không vui không buồn.
Thời Mộ cúi người qua: “ Vậy năm năm?”
Nói thật ra thì cô thực sự cần năng lực của Phó Vân Thâm, mà bây giờ cô chỉ là một tên trói gà không chặt, nếu gặp phải quỷ có năng lực yếu thì còn dễ, cứ trực tiếp bắt lấy mà ăn là được, nhưng nếu gặp phải quỷ có tu vi cao thì đoán chừng chính cô lại trở thành món ăn cho nó ấy.
Thời Mộ biết rõ được giới hạn của bản thân là ở đâu, dù có nghĩ tới cách này để kiếm tiền, nhưng cũng không dám tùy tiện mà làm được.
“ Tôi không cần tiền đấy của cậu, cậu xem tôi có đang thiếu tiền không?”
“ Vậy anh