Nguồn: hoanguyet( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
----------------------------------------------------------------------------------
Có lẽ nhờ vào việc ăn quỷ, mà ngày hôm sau, Thời Mộ cảm thấy tinh thần vô cùng phấn trấn.
Dù gì thân thể này cũng khá gầy yếu, mỗi ngày tỉnh lại đều thấy choáng đàu, đi nhanh hai bước sẽ thở gấp, chạy một vòng xong cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng hôm nya lại khác lúc tỉnh dậy đầu óc tỉnh táo, chân tay tràn ngập sinh lực, toàn thân như tràn đầy năng lượng.
Vốn cảm thấy ghê tởm khi ăn ma quỷ, bây giờ Thời Mọ đột nhiên cảm thấy….ăn ma quỷ cũng tốt nha! Cô muốn ăn ma quỷ, cô nhất ddihj phải ăn tiếp!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Rửa mặt xong, Thời Mộ thấy Phó Vân Thâm đang đứng ngốc ở cửa, chưa có định đi ăn sáng.
Cô gãi gãi đầu, cười nói đùa: “ Phó Vân Thâm, cậu đang đợi tôi à?”
Phó Vân Thâm luôn dậy rất sớm, mỗi ngày khi cô vừa mở mắt, thì đối phương đã sớm rời đi.
Hắn liếc cô một cái, lãnh đạm nói: “ Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“ À.”
Thời Mộ bĩu môi, đeo balo rời khỏi ký túc xá, không lâu sau, Phó Vân Thâm cũng sóng vai đuổi theo.
“ Hôm qua cậu ngủ ngon không?”
“ Vẫn tốt.” Phó Vân Thâm lạnh nhạt trả lời.
“ Thứ sáu này, cậu sẽ về nhà sao?”
“ Ừ,”
“ Đến lúc đó cậu có thể dẫn theo tôi không?”
Im lặng một chút: “ Được.”
Phó Vân Thâm là người xem trọng chữ tín, đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiên.
Hai người đi tới cantin,mỗi người gọi một phần ăn sáng, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Không lâu sau, cantin cũng chặt kín người, khi nhìn thấy Phó Vân Thâm, ai nấy đều không chút do dự mà tránh xa hắn.
Hắn đã sớm quen với những cái nhìn như vậy của người khác, nên giờ phút này cũng không có quá nhiều cảm xúc.
“ Ai đang ngồi cùng Phó Vân Thâm vây?”
“ Học sinh mới của lớp tôi, tên Thời Mộ.”
“ Chắc cậu ta lại nhắm vào tài sản của Phó Vân Thâm đây, nên mới bạo gan lấy lòng Phó Vân Thâm…”
“Cũng đúng nhỉ…..”
Bên cạch họ, hai nam sinh đang thì tầm to nhỏ với nhau, giọng điệu đầy sự khinh bỉ cùng dè bỉu.
Ánh mắt Phó Vân Thâm thờ ơ, hắn ta từ từ ăn hết bát cháo.
Lúc này bên tai chợt vang lên tiếng động lớn, Thời Mộ giật mình, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
“ Ăn nói vớ vẩn? Mở miêng ra toàn nói mấy thứ vớ vẩn! Còn dám nói nhảm nữa, cẩn thận ông đây tìm người cắt lưỡi mấy người, xem ai còn dám nói lung tung nữa không!”
“.…..” Giọng nói thô lỗ cùng cách nói tục tĩu là của Chu Thực chứ không ai khác cả.
Dậy dỗ mấy người kia một hồi, Chu Thực bưng khay đồ ăn đi tới, cậu chen mông ngồi bên cạnh Phó Vân Thâm, không quan tâm tới ánh mắt ghét bỏ của Phó Vân Thâm, như một người anh trai tốt múc trứng gà trong bát của mình sang: “ Sáng sớm sao lại ăn mỗi cháo, ăn trứng bổ trứng, Thâm ca cậu ăn nhiều một chút.”
Ăn trứng bổ trứng.
“ A đúng rồi.” Chu Thực vỗ đầu, “ Tôi quên mất, Mộ ca cũng ăn, Mộ ca cũng ăn nhiều trứng vào, dùng trứng để tung hoành tứ hải.”
Nói xong, Chu Thực lại lấy một quả trứng luộc khác bỏ vào khay đựng của Thời Mộ.
“.…….” Nhìn quả trứng kia, Thời Mộ đột nhiên có chút nuốt không trôi.
Chu Thực nhìn về phía Thời Mộ: “ Đúng rồi, Mộ ca, tên của cậu là Mộ nào? Mộ trong mộ địa sao?”
( mộ địa: nghĩa địa ấy)
Thời Mộ: “…….”
Thời Mộ: “ Cậu nghĩ xem có bố mẹ nào đặt tên con mình là mộ địa không hả? Chữ Mộ trong tên tôi là mộ sắc.”
( mộ sắc: hoàng hôn-暮色)
Chu Thực cười hì hì, “ Tôi không là người thất hoc, không gạt cậu, từ mẫu giáo tới giờ, môn ngữ văn của tôi chưa bao giờ ở ngưỡng đạt tiêu chuẩn cả.”
Thời Mộ nói: “ Ngữ văn không tốt không quan trọng, chỉ tại chỉ số IQ của cậu đạt tiêu chuẩn mới quan trọng.”
Nhìn cậu ta thế này, chắc là thất bại của tạo hóa.
Chu Thực trời sinh có nét mặt khá ngốc, không tính là xấu, hơi hung hãn, cười lên trông giống như mấy tên thiểu năng, rất gợi đòn.
Từ nhỏ Phó Vân Thâm đã quen với việc ở một mình, nhưng hiện giờ lại nhiều hơn một người, lại có chút không quen, sau khi ăn xong chén cháo, cậu xách balo lên: “ Tôi đi trước.”
“ Đừng đi.” Chu Thực kéo mạnh thắt lưng của Phó Vân Thâm về phía cậu ta, “ Ăn xong chúng ta đi cùng nhau đi mà.”
“ Không.”
Phó Vân Thâm cau mày, tránh tay của Chu Thực, rồi một mình rời khỏi cantin.
Chu Thực đứng dậy hét to: “ Thâm ca, trứng của anh!!!”
Khi Chu Thực hét gọi người thì bóng lưng của Phó Vân Thâm đã biến mất sau cánh cửa căn tin.
“ Đúng rồi, tôi có một điều bất ngờ cho hai người….”
Thời Mộ nhanh chóng ăn nhanh cho xong, uống một hơi hết hộp sữa, cầm balo không nói hai lời chạy khỏi căntin, sợ rằng sẽ Chu Thực quấn lấy.
Sau đó…… Thời Mộ phát hiện ra rằng mình thật ngây thơ.
Khi bọn họ trở về ký túc xá sau khi tan học, Thời Mộ và Phó Vân Thâm phát hiện cửa phòng đang mở, hai người đứng nhìn nhau, sau đó đẩy cửa vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Ở trong phòng, một nam sinh cao to mặc đồ thể thao ngồi vắt chéo chân trên ghế, giống như thổ hào chỉ huy ba nam sinh khác.
“ Đặt đồ dùng rửa mặt trong nhà tắm, máy tính thì để trên giường, này, Hồ Tử cậu cẩn thận chút cho tôi, đôi giày đấy đắt lắm đấy, để trong tủ quần áo đi.”
Phó Vân Thâm cau mày, một cước đá văng vali đang để dưới đất: “ Cậu đang làm cái gì đấy?”
Giọng hắn nhẹ, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng Thời Mộ biết ró hắn đang có chút tức giận.
Nhìn thấy hai người đã về, Chu Thực lập tức từ trên ghế bật dây, cười nịnh nọt: “ Tôi xin đổi phòng, ngạc nhiên không?”
“ Chu ca, của cậu…..”
Chu Thực khoát tay, giọng điệu không chút kiên nhẫn: “ Đi đi, ở đây không còn chuyện của mấy cậu nữa.”
Mấy tên đàn em không dám chậm trễ, lần lượt rời đi.
“ Sau khi trải qua chuyện hàng yêu bắt quỷ đó, không phải chúng ta cũng coi như đã vào sinh ra tử sao, vì vậy tôi mới xin chuyển tới đây.” Chu Thực sợ bọn họ không đồng ý, không đợi Thời Mộ mở lời, “ Các cậu yên tâm đi, về sau lau nhà, bưng nước rót trà cứ để đấy cho tôi làm! Từ nay về sau Chu Thực, tôi sẽ là đàn em của hai cậu, thứ hai đến thứ sáu, tôi sẽ quét dọn vệ sinh, thế nào, có phải rất tốt không?”
“ Cút.” Phó Vân Thâm đạp vào vali, nhìn chiếc giường đã được sửa sang ngay ngắn, lông mày càng cau lại: “ Tôi đếm từ một tới ba, một.....”
“ Được rồi, tôi đây cút.” Chu Thực nhún vai, đột nhiên lấy ra một quyển sách nhàu nát từ trong ngực ra, “ Thâm ca,