Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

3: Rùa Rụt Cổ


trước sau

Advertisement


Thế giới này thiên vị quá nhiều cho alpha rồi.

Nàng chỉ chạy bộ mỗi ngày, ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày, thế mà cao lên hẳn 10 cm chỉ trong một mùa hè.

Cái tốc độ tăng chiều cao này có quá nhanh không vậy.

Bây giờ nàng đã cao tới 180 cm, cao quá rồi đấy.

Ơ nhưng mà mấy thằng alpha không phải toàn cao 1m9 mà nhỉ? Nghĩ thế cô nàng lại yên tâm phần nào.

Nhưng mà cô nàng không hiểu đây là kiểu tiến hoá gì.

Mặc dù thế giới này nam nữ đều có thể mang thai sinh con nhưng sự chênh lệch tự nhiên giữa alpha và omega, hay alpha và beta quá nhiều thì có khác gì tư tưởng "trọng nam khinh nữ" khi xưa.

Thậm chí, cô còn cảm thấy omega quá thiếu an toàn, quá bất lợi.

Aizzz...!
May mà nàng xuyên thành một thiếu niên alpha, dẫu sao về mặt thể lực cũng có lợi hơn là xuyên thành một omega.

Tuy nhiên, điều đó không thể khiến nàng từ bỏ kế hoạch làm rùa rụt cổ của mình.

Nhất định phải trở thành một con rùa hoàn hảo, luôn luôn rụt cổ và bỏ chạy thật nhanh.


Vân Hà tự hào một phen: "Hê hê mình có kinh nghiệm sẵn luôn, yosh, cố gắng hết sức nào!"
Dù hôm nay là lễ nhập học của Vân Hà, nhưng, không thể ngăn cản cô nàng chạy 10 km đâu.

Vân Hà tập mãi thành thói, thêm việc cô có cơ thể là alpha nên việc chạy bộ như thế này cô cảm thấy rất thoải mái.

Nhìn thấy con gái mồ hôi vẫn còn chảy ròng ròng đi vào nhà, mẹ cô dịu dàng bảo: "Khăn của con đây.

Mẹ chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đấy, đợi một lát rồi vào nhé!"
Vân Hà cảm động không thôi.

Cô thức rất sớm, nay vì lễ nhập học mà còn sớm hơn bình thường một giờ đồng hồ nữa.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới 6 giờ sáng.

Vậy là mẹ cô có thể 5 giờ đã thức dậy mất rồi.

Vân Hà đau lòng nhìn mẹ: "Mẹ không cần thức sớm như vậy đâu.

Con lớn rồi mà."
Mẹ Lê

Advertisement
nghe vậy chỉ cười: "Mẹ biết con rất tự lập, nhưng mẹ rất muốn làm những việc này."
Cô nàng bỗng dưng khóc nức nở, hại mẹ Lê không hiểu đầu đuôi gì hết, chỉ có thể dỗ dành nàng.


Loáng thoáng trong tiếng nất, mẹ Lê nghe thấy Vân Hà nói yêu mình.

Lê Vân Hà ở kiếp trước mồ côi từ rất nhỏ, cha cô đã mất khi cô vừa tròn một tuổi, đợi cô lớn một chút, mẹ cô cũng từ biệt mà đi.

Vẻn vẹn cô chỉ sống với mẹ được tám năm, chưa kịp làm gì cho mẹ cả.

Vì vậy, ở kiếp này, cô muốn sống với ba mẹ đến cuối đời.

Thế là, ba Lê mới sớm bảnh mắt đã thấy mắt con gái sưng một cục, còn tưởng ai bắt nạt con gái mình.

Nghe vợ kể lại thì ông cười quá trời quá đất, sau đó lại xoa đầu nhìn con gái bằng ánh mắt cưng chiều: "Sao mà dễ rơi nước mắt quá vậy hả? Đi học rồi thì nếu mà có đứa nào bắt nạt con, nói cho ba.

Tuyệt đối không để mình bị ức hiếp nghe chưa?"
Vân Hà gật đầu mấy cái liên tục như để khẳng định với ba.

Trong mùa hè, ngoài chạy bộ thì cô cũng học một chút võ tự vệ.

Chắc hẳn cũng có thể hạ bệ được một hai tên gì đó.

Lễ nhập học bắt đầu lúc 8 giờ.

Nguyên tác sẽ chính thức bắt đầu từ đây.

Vân Hà chào tạm biệt ba mẹ và cũng như chào tạm biệt những ngày bình yên của cô nàng luôn.

Đến lúc đối mặt với thử thách rồi.

Làm rùa thôi!
Tác giả: "...".

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện