Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Sát Khí Không Đủ Dùng


trước sau


Quyết định ngao luyện sát khí, Sở Diệp đã nhờ tiểu hồ ly thêu số thú cốt.

Tiểu hồ ly thao túng Thanh Mộc Băng Liên thêu đám thú cốt trong động phủ, sau mười lăm ngày, thì núi xương trong động phủ đã có tám phần bị thêu thành tro tàn, chỉ còn lại hai phần xương cốt nhưng thật ra cũng không ít.

Vạn Thú Điện tuy lưu lại một núi xương rất lớn, do đó dù đã thiêu hủy tám phần xương cốt, nhưng số lượng thú cốt dư lại cũng đã là rất nhiều.

Trải qua lửa nung, mùi ẩm mốc trong thú cốt cũng đã nhạt hơn rất nhiều.

“Số xương này cũng không tồi a!” Mà từ trong núi xương đó Sở Diệp đã tìm được mấy thanh xương sống lưng, trải qua lửa nung khô, mấy cây xương sống lưng được rèn luyện đến trắng tinh như ngọc.

Sở Diệp đem mấy khối xương cốt kia ghép nối lại, thì phát hiện phần xương sống lưng dài hơn 60 mét, hẳn là thuộc về Hồn Thú có thân hình vô cùng to lớn.

Còn có cả một khúc xương chân, nhưng bởi bị núi xương che lấp, sau khi núi xương luyện hóa thì khúc xương kia mới lộ ra.

Theo tiểu hồ ly phán đoán, thì chủ nhân của mấy khối xương cốt kia, khi sinh thời cấp bậc ít nhất cũng là Chiến Tướng hậu kỳ.

Tiểu Bạch nhìn xương cốt, chớp chớp mắt, nói: “Này hình như là Long Tượng cốt thì phải."
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch một cái.

Nói: “Long Tượng a! Đây chính là loại Hồn Thú có chiến lực rất mạnh, hay chúng ta tìm trong núi xương cốt đó xem sau nói không chừng vẫn là có thứ tốt."
Tiểu Bạch khinh thường nói: “Vẫn là rách nát, bất quá là có chút điểm giá trị, nếu có đủ bộ xương thì giá trị sẽ cao hơn.
Sở Diệp nhún vai, lười cùng Tiểu Bạch so đo.

Tiểu hồ ly bỗng nhiên kích động kêu lên, Lâm Sơ Văn hướng tới tiểu hồ ly đi qua, “Tuyết Bảo, sao thế."
Tuyết Bảo đem một cái đầu lâu của một con cự mãng lấy ra, Lâm Sơ Văn có chút kích động nói: “A Diệp, hình như là đầu lâu của mãng xà ba đầu!"
Sở Diệp đi qua nhìn thoáng qua, nói: “Đúng là nó!” Vậy thì chỉ sợ ở Vạn thú điện thật sự nuôi qua cự mãng ba đầu, cái đầu lâu này lớn như vậy, nói không chừng đây con này đã là Vương cấp Hồn Thú.

Tiểu Bạch vừa đi vừa nói: “Không phải chỉ là mấy khúc xương cốt thôi sao? Xem các ngươi kích động chưa kia, mặc kệ nó là loại hung thú gì thì đều đã chết sạch."
Sở Diệp: "Có đạo lý a! Dù là hung thú lợi hại đi nữa một khi đã chết thì chính là đã chết."
Tiểu hồ ly cầm cái đầu lầu của cự mãng, hướng tới Tiểu Bạch ném qua.

Tiểu Bạch một chân đá bay đầu lâu, xoay ngang liền rống lên với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly hì hì cười cười, né tránh Tiểu Bạch công kích.

Sở Diệp nhìn cái đầu lâu bị Tiểu Bạch đá bay, nhướng mày nói: “Số xương cốt này chất lượng không tồi a!"
Tiểu Bạch tuy rằng chỉ nhỏ một con, nhưng sức lực lại cực đại, nếu bị một con Chiến cấp 3 đá một chân, thì chất chấn chổ bị đá kia sẽ bị gẫy xương.


Cái đầu lâu kia dù đã bị dãi nắng dầm mưa không biết đã bao nhiêu năm, nhưng dù bị Tiểu Bạch đạp một chân, cũng không vở ra, có thể thấy độ cứng rắn của nó là rất cao.

Tiểu Bạch cằm lên một khối xương cốt, ném qua tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly lập tức cằm lên một khúc xương khác để đánh trả, trong khoảng thời gian ngắn, xương cốt đã bay tán loạn.

Sở Diệp nhìn cuộc đại chiến xương cốt giữa Tiểu Bạch và Tuyết Bảo, vô ngữ lắc đầu.

Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch cùng tiểu hồ ly đúng là quá nhàm chán, nên mới lại đi chơi cái loại trò chơi này.

Lâm Sơ Văn đi tới bên cạnh Sở Diệp bên nói.

“Tuy rằng xương cốt dư lại là không nhiều lắm, nhưng phẩm chất lại không tệ tí nào, dùng chúng để ngao luyện ra một phần sát khí là dư dả, nói không chừng còn ngao luyện ra được hai phần sát khí.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Mong là vậy.”
Nhiều xương cốt như vậy, nếu muốn mua thì cũng cần sáu bảy chục vạn.

Lâm Sơ Văn phán đoán những phần xương cốt vừa chịu được năm tháng lâu dài và sự thêu đốt của ngọn lửa của tiểu hồ ly thì cấp bậc của chúng khi sinh thời ích nhất cũng là hung thú Chiến Tướng cấp..

“Sát hố đã đào xong, bắt đầu ngao luyện đi."
Sở Diệp thầm nghĩ: Chỉ cần có thể ngao luyện thành công một lần, thì xem như công sức mà bọn họ bỏ ra cho chuyến đi này xem như là không uổn, nếu có thể ngao luyện hai lần vậy thì bọn họ liền kiếm lớn.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đem thú cốt để vào trong sát hố, bắt đầu tiến hành ngao luyện.

Việc ngao luyện thú cốt cũng đã bắt đầu tiến vào quỹ đạo, Sở Diệp liền trở nên rảnh rổi.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, hai người đến Vạn Thú Điện di chỉ thêm một lần nữa, hai người cẩn thận tìm kiếm hơn nửa tháng, nhưng cũng không có gì thu hoạch.

Hơn nữa tháng qua đi mà không có thu hoạch được gì, Sở Diệp âm thầm hoài nghi có phải hay không hắn đã đoán sai, cơ duyên liên quan đến Tam Đầu Hóa Cốt Xà không phải là ở chỗ này.

Vạn Thú Điện tồn tại không ít cấm chế, Sở Diệp nhàm chán không có việc gì làm, liền bắt đầu nghiên cứu cấm chế ở Vạn Thú Điện.

Cấm chế ở các đại tông môn thường có công dụng khá giống nhau, mà Sở Diệp trên tay còn có truyền thừa về cấm chế của Tử La Tông, nên khi nghuên cứu cấm chế ở Van Thú Diện cũng không gặp quá nhiều khí khắn, còn đạt được không ít kết quả.

Tốc độ nghiên cứu cấm chế của Sở Diệp là rất mau, nửa tháng qua đi số cấm chế còn sót lại ở Vạn Thú Điện đã ngày một ít đi.


Tuy rằng số cấm chế còn sót lại chỉ còn một ít, nhưng Sở Diệp như cũ vẫn không có thu hoạch được gì.

Thời gian liền bất tri bất giác đi qua, Sở Diệp đối với nghiên cứu cấm chế lại càng ngày càng mê mẩn.

Không có tìm được cơ duyên, nhưng trình độ phá giải và sử dụng cấm chế của Sở Diệp lại là tiến bộ vượt bậc.

Ngay từ đầu, Sở Diệp chỉ có thể nhờ Tiểu Bạch hiệp trợ dưới tránh đi công kích của cấm chế, nhưng chỉ trong khoảng thời gian này Sở Diệp đã có thể phá giải, thậm chí lợi dụng rất nhiều cấm chế khác nhau.

Sở Diệp đem một cục đá đặt ở bên cạnh cấm chế, rồi sau đó vận dụng linh hồn lực, kích hoạt cấm chế.

Cấm chế bị kích hoạt cục đá liền bị chia năm xẻ bảy.

“Thật là lợi hại a!” Lâm Sơ Văn nói.

Đây chỉ là cấm chế còn sót lại thôi mà đã có thể đem cục đá cắt thành như vậy, nếu là cấm chế hoàn chỉnh thì uy lực hẳn là sẽ lớn hơn nữa.

“Bên trong cục đá không có gì cả a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Vốn dĩ đã không có đồ vật a!”
“Cục đá này nặng như vậy ta còn tưởng rằng bên trong có gì đó.”
Lâm Sơ Văn có chút vô ngữ nói: “Đây vốn dĩ chỉ là cục đá bình thường."
Sở Diệp có chút mất mát nói: “Ta còn tưởng rằng có thể kiếm chút tiền, nhưng hình như phát tài quả nhiên không có đơn giản như vậy."
Lâm Sơ Văn: "......"
Tiểu Bạch nhảy nhót đã đi tới, nói:“ Đã 49 ngày rồi, có thể mở hố."
Sở Diệp ngó Tiểu Bạch thầm nghĩ: trước đó Tiểu Bạch còn cười nhạo hắn là đi nhặt ve chai, giờ thì nôn nóng muốn khai sát hố.

Sở Diệp đi tới bên cạnh sát hố, Lâm Sơ Văn cùng tiểu hồ ly cũng đi đã tới.

“Có thể khai sát hố a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ừm."
Sở Diệp mở cấm chế của sát hố ra, một sợi sát khí phiêu ra tới, trong lòng Sở Diệp liền vui sướng.

“Quả nhiên là có thể."

Sở Diệp thu sát khí đến lòng bàn tay, “Phẩm chất không tồi.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng là không tồi.”
Sở Diệp vốn chỉ nghĩ chỉ cần luyện chế ra sát khí, còn đối phẩm chất của sát khí, thật ra cũng không mưu cầu cao xa gì.

Tiểu Bạch há mồm hút một hơi, một ngụm lớn sát khí chạy vào trong miệng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vừa lòng mà lắc mình.

Sở Diệp nguyên bản còn nghĩ sẽ thu lấy sát khí, kết quả, sát khí bên trong sát hố chỉ trong một chốc đã bị Tiểu Bạch hấp thu một nửa, Sở Diệp không khỏi có chút vô ngữ.

“Ngươi ăn?"
Tiểu Bạch gật đầu, nói:“Đúng vậy.”
Sở Diệp:” Đúng vậy cái gì mà đúng!" Sát hố mới ngao luyện ra chút ít sát khí a! Thì đã bị Tiểu Bạch ăn hết một nửa.

Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới, sát khí thứ này, trừ bỏ có thể dùng phụ trợ cho Chiến Tướng Hồn Thú cấp 9 đột phá, kỳ thật, còn có thể dùng cho xúc tiến cho Chiến Tướng Hồn Thú trưởng thành.

Bất quá, sát khí thật sự quá hi hữu, nên người ta cũng không dùng nó để xúc tiến Chiến Tướng Hồn Thú trưởng thành, do hiệu quả cũng không tính quá lớn, cho nên, cũng không có người nào mà xa xỉ đến mức dùng sát khí tới bồi dưỡng Chiến Tướng Hồn Thú.

Sở Diệp cau mày, nói: “Ngươi sao lại ăn?”
Tiểu Bạch có chút khinh thường nói: “Còn không phải chỉ là sát khí sao? Ngươi làm gì mà keo kiệt vậy."
Sở Diệp: “........” Hắn vất vả luyện chế sát khí, vậy mà con trách cứ hắn, rõ ràng khi hắn đi thu gom xương cốt Tiểu Bạch còn nói hắn thích đi nhặt rác.

“Cũng đã ăn rồi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp: ”Cũng chỉ có thể như thế, Tiểu Bạch đều đem sát khí nuốt mất, cũng không thể bắt nó nhổ ra.

“Ngươi như thế nào đột nhiên thích ăn sát khí.” Sở Diệp nói.

Trước đó hắn cũng luyện chế qua vài lần sát khí, Tiểu Bạch cũng chưa có biểu hiện hứng thú a!
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: “Lần này bên trong sát khí, mang theo một chút hương vị viễn cổ tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cũng không tồi."
Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trong đám thú cốt, có Hồn Thú mang theo huyết mạch của viễn cổ yêu thú."
Lâm Sơ Văn nhìn sát hố, nói: “Bên trong sát hố, hẳn là còn thừa phân nửa sát khí.”
Tiểu hồ ly há mồm một hút, ăn luôn một phần sát khí.

Lâm Sơ Văn run rẩy khóe miệng, có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại chỉ còn nửa phân.”
Sở Diệp nhìn chằm chằm tiểu hồ ly nhìn vài lần, thầm nghĩ: Tiểu hồ ly ăn uống cũng không ít hơn Tiểu Bạch là bao nhiêu.

Sở Diệp hướng tới Tiểu Ngân nhìn qua đi, nói: “Tiểu Ngân, ngươi có muốn ăn hay không a!” Giờ chỉ còn nửa phân, thu cũng không có tác dụng gì, còn không bằng cho chúng ăn.

Tiểu Ngân bay đến sát hố bên, mang theo mấy đứa tiểu đệ đem nửa phân sát khí còn dư lại hấp thu hết.

Tiểu Ngân ăn sát khí, hình như cảm giác hương vị không tồi, liền réo lên với Sở Diệp: “Không đủ ăn a! Không đủ ăn."
Sở Diệp lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Sát khí không đủ dùng a!
Thật vất vả mới luyện chế ra ba phần sát khí, lại bị mấy con Chiến Tướng Hồn Thú phân chia hết rồi.


Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Nghĩ thoáng chút đi, bọn Tiểu Bạch hấp thu sát khí, thực lực sẽ có thể tăng lên không nhỏ, còn đở hơn dùng ở trên người Ngân Sí Ong mà toàn quân bị diệt a!"
Sở Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Sơ Văn nói như vậy, cũng có đạo lý a!
“Số thú cốt dư lại hẳn là còn đủ cho một lần ngao luyện, không cần lãng phí.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp rất nhanh liền tiếp tục lần thứ hai ngao luyện, lần thứ hai ngao luyện đã đem tất cả số xương cốt còn lại ngao luyện hết.

Khi Sở Diệp di chuyển thú cốt đã không cẩn thận đã thu luôn một ít đá vụn.

Trong đám đá vụn, Sở Diệp phát hiện trong số đá đó có những viên trên mình đá có khắc yêu văn.

Sau khi phát hiện yêu văn, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lập tức rửa sạch đá vụn, rồi chậm rải lắp ráp lại số yêu văn có trên đá.

Tiểu Bạch chạy lại đây, nói: “Này hình như là phong tỏa yêu văn, nhưng hình như hình vẽ có chút rối loạn.

Cũng thể có thể là giả yêu văn."
Nhân tộc vì phòng ngừa trận văn mình khắc họa sẽ bị người khác phá dịch, nên sẽ ở bên trong trận văn khắc hoạ vẽ thêm một ít thứ, mà mấy đoạn yêu văn này, hẳn là cũng dùng thủ đoạn tương tự như vậy.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nói: “Nếu đây là phong tỏa yêu văn, thì có phải là nó đại biểu ở Vạn Thú Điện đang phong tỏ một thứ gì đó không."
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Có khả năng.”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, có chút đắc ý nói: “Xem đi, ta nói mà ở đó sẽ có thứ tốt."
Tiểu Bạch khinh thường nói: “Mèo mù vớ phải chuột chết.”
Sở Diệp: "......."
Tiểu hồ ly giơ móng vuốt vỗ vỗ, vẻ mặt sùng kính nhìn Sở Diệp.

La hét “Thật là lợi hại, thật là lợi hại."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch gia hỏa này không biết nhìn hàng, tiểu hồ ly vẫn là biết hàng.

Sở Diệp hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn qua, nói: “Tiểu hồ ly có phải sắp tiến giai hay không?”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng."
Trước đó Tuyết Bảo dung hợp Thanh Mộc Diễm, thực lực đã dâng lên không nhỏ, lần này lại hấp thu thêm một phần sát khí, lại dùng một ít dược tề, hai ngày nữa hẳn là có thể đột phá."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Tuyết Bảo lần này tiến giai, chính là Chiến Tướng cấp 5 đi a! Vậy là theo kịp Tiểu Ngân rồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Tuyết Bảo bọn nó tiến giai quá nhanh, tốt nhất nên phối trí ra một ít dược tề che giấu giai vị đi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.” Rất nhiều Hồn Thú, đều phải mấy năm, mười mấy năm mới tiến lên một cấp, mà tiểu hồ ly bọn họ lại vừa tiến giai Chiến Tướng còn không được có bao lâu.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch; nói: “Tiểu Bạch, ngươi cần phải nỗ lực hơn a! Ngươi xem Tuyết Bảo giờ đã là Chiến Tướng cấp 5, còn ngươi chỉ có Chiến Tướng cấp 3."
Tiểu Bạch có chút buồn bực hừ hừ, hét lên: Nó nếu sinh sớm mấy năm, thì giờ đây nó đã là Yêu Vương.

Sở Diệp mắt trợn trắng, lười đi để ý Tiểu Bạch..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện