Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 14


trước sau

Tô Nhật An cũng bị hành động của Tiết Văn Hãn dọa ngốc, vốn tưởng rằng bị Tiết Văn Hãn ghét bỏ không mặt mũi tuyệt vọng, hiện tại lại nhìn thấy Tiết Văn Hãn thế nhưng không chê y hút độc cho y, phản ứng lại, mặt xoát một cái đỏ bừng.

Thành quả táo.

Cuống quít duỗi tay đẩy Tiết Văn Hãn: “Ngươi đừng hút, quá bẩn.” Nào có người dùng miệng chạm vào chân, rất dơ.

Nhưng chân y bởi vì trúng độc không có sức lực, lực đạo trên tay lại không đủ, không đẩy Tiết Văn Hãn được ngược lại còn bị Tiết Văn Hãn bắt được tay, nắm ở trong tay,

“Đừng lộn xộn, độc tố đã khuếch tán, lại lộn xộn liền mất mạng.”

Nói xong, Tiết Văn Hãn cũng không dám trì hoãn, vội vàng lại cúi đầu hút độc cho Tô Nhật An .

Tiết Văn Hãn vội vàng cứu người không nghĩ quá nhiều, thân thể Tô Nhật An cứng lại, mặt đỏ lên, ngay cả cổ cũng bị nhiễm một màu đỏ diễm lệ.

Mọi người trong thôn vây xem cũng chỉ dùng một giây liền ríu rít nghị luận, có nói Tiết Văn Hãn đối Tô Nhật An thật tốt, có nói Tô Nhật An phúc lớn, cũng có khen hai người quan hệ tốt, đương nhiên cũng có một ít người ghen tị, cùng một ít người bảo thủ thở phì phì mắng hai người đồi phong bại tục, mất mặt xấu hổ.

Tiết Văn Hãn nghe được, nhưng lúc này quan trọng nhất là hút đọc trong người Tô Nhật An ngoài, sau đó đưa Tô Nhật An về thôn tìm lang trung.

Ai rảnh quản mấy người đó nghị luận.

Đại não Tô Nhật An dừng hoạt động ngay lúc Tiết Văn Hãn bắt lấy tay y, đừng nói những người đó, ngay cả Tô Đậu Tử oa trong lòng y hỏi Tiết Văn Hãn: “Cha, cha đang làm gì vậy?” Cũng chưa nghe được.

Tiết Văn Hãn nghe Tô Đậu Tử hổ, cũng không lập tức trả lời, mà lại hút thêm mấy ngụm, đem phần lớn độc tố hút ra mới nói: “A Mỗ con bị rắn độc cắn, cha giúp A Mỗ hút độc ra.”

Tiết Văn Hãn mới vừa nói xong, tiểu gia hỏa mới an tĩnh không trong chốc lát lại “Oa” một tiếng khóc lớn, quay đầu gắt gao ôm lấy Tô Nhật An: “A Mỗ người đừng chết a, ô ô…… A Mỗ ngươi đừng chết mà , con cần A Mỗ, ô ô ô……”

Mẫu thân Tô Tiểu Quyên cũng bị rắn độc cắn chết.

Nó không muốn A Mỗ chết.

“Cha, cha mau cứu cứu A Mỗ, con không muốn A Mỗ chết, ô ô ô……” Khóc tới thương tâm nước mắt chảy dồn dập.

Tiết Văn Hãn trầm mặc —— trước kia sao không phát hiện tiểu gia hỏa này thích khóc như vậy

Quả thực là tiểu mít ướt.

Tô Nhật An cũng bị Tô Đậu Tử tiếng khóc gọi hồi thần, vội vàng rút tay khỏi tay Tiết Văn Hãn, giơ tay lau nước mắt cho Tô Đậu Tử “Đậu Tử ngoan, A Mỗ sẽ không chết, ngoan, đừng khóc, lại khóc lớn lên không ai muốn lấy.”

“……!!!” Tiết Văn Hãn còn đang hút độc, nghe Tô Nhật An nói thiếu chút nữa đem độc nuốt xuống.

Tô Đậu Tử thế nhưng là tiểu ca nhi……!!!

Vì cái gì trong trí nhớ tra công một chút ấn tượng cũng không có…… Ngọa tào, cho dù là Tiết Văn Hãn cũng không nhịn được chửi ầm lên trong lòng: Này mẹ nó cũng quá tra, con mình là nam là nữ hay là ca nhi cũng không biết.

Làm hại hắn còn tưởng rằng Đậu Tử là hán tử, còn nói phải cưới vợ cho nó.

Thật là……

Khó trách lúc ấy Tô Đậu Tử dùng ánh mắt đó nhìn hắn.

Nghe Tô Nhật An nói, Tô Đậu Tử có lẽ  nhớ tới lúc Tiết Văn Hãn nói sẽ cưới vợ cho nó, ngừng khóc ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, giống như lên án Tiết Văn Hãn: Ngươi làm cha cũng quá không xứng chức.

Làm Tiết Văn Hãn xấu hổ, vội vàng cúi đầu, tiếp tục hút độc.

Nhìn Tiết Văn Hãn xong, Tô Đậu Tử quay đầu lại, nghẹn ngào nấc cụt hỏi Tô Nhật An: “Thật sự…… hức…… Thật sự, không có việc gì sao?! Hức”

“Thật sự không có việc gì, Đậu Tử chẳng lẽ không tin A Mỗ sao?” Tô Nhật An một bên nói, một bên lau đi nước mắt cho

nó, nhưng thật ra quên mất xấu hổ khi Tiết Văn Hãn hút độc cho y.

Y quên, nhưng người khác không quên.

Vừa nhấc đầu, Tô Nhật An liền đối mặt với một đống biểu tình khác nhau, trực tiếp bị hoảng sợ. Sau đó cúi đầu, theo tầm mắt mọi người nhìn lại, Tô Nhật An liền nhìn thấy…… Tiết Văn Hãn nâng đùi y lên cao dùng miệng hút độc cho y ……

Tư thế kia……

Quá làm người suy nghĩ bậy bạ.

Tô Nhật An lập tức mất bình tĩnh.

Cuống quít đẩy Tiết Văn Hãn ra, âm thanh cũng run lên: “Được rồi, đừng hút, dơ muốn chết, đừng hút nữa”

Tiết Văn Hãn vừa vặn đem độc tố hút ra hết, nhìn bộ dạng y xấu hổ hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy thú vị, không nhịn được liền chọc ghẹo: “Dơ cái gì, tối hôm qua không tắm rửa sao?!”

Hơn phân nửa buổi tối, lén lút đi ra ngoài, còn tưởng hắn không biết.

Tô Nhật An vốn dĩ xấu hổ không chịu được, nghe được Tiết Văn Hãn nói, mặt trực tiếp tạc.

Thân thể cũng nháy mắt cứng đờ.

Người này, người này tại sao lại như vậy……?

Ban ngày bởi vì Tiết Văn Hãn ở y có hơi ngượng ngùng, liền chờ buổi tối Tiết Văn Hãn ngủ mới lén lút múc nước tắm rửa, ai biết…… Cho rằng người ngủ thế nhưng không ngủ.

Còn……

Mặt Tô Nhật An càng hồng, cuối cùng trực tiếp biến thành tôm luộc.

Đừng nói lỗ tai, ngay cả cổ cũng đỏ.

Cũng may trời sắp xuống núi, ánh sáng không mạnh, hơn nữa da y đen, bằng không…… Phỏng chừng các thôn dân trà dư tửu hậu lại nhiều thêm một câu chuyện.

Tiết Văn Hãn vốn dĩ chỉ muốn ghẹo Tô Nhật An, lại quên mất Tô Đậu Tử trong lòng Tô Nhật An.

Tô Đậu Tử vừa nghe: Thật lợi hại, buổi tối nó ngủ cùng A Mỗ cũng không biết, thế mà cha biết!!

Tiểu gia hỏa lập tức mất bình tĩnh, xoay đầu không vui khuôn mặt nhỏ nhăn lại, dẩu miệng trừng mắt to hỏi Tô Nhật An: “A Mỗ, cha nói người tối hôm qua tắm rửa? Tại sao con lại không biết.”

Tô Nhật An vốn dĩ liền ngượng ngùng, lại nghe được Tô Đậu Tử nói, sửng sốt, sau đó vội vàng duỗi tay muốn che miệng Tô Đậu Tử lại, nhưng đã chậm.

Nên nói đều nói.

Âm thanh Tô Đậu Tử không tính lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ, người chung quanh khoảng cách gần bọn họ đều nghe được. ( hay lắm con trai 〜(꒪꒳꒪)〜 )

Vốn là tình thú giữa phu thê với nhau, Tô Nhật An tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy kéo gần quan hệ hai người, trong lòng cao hứng.

Ai biết…… Tô Đậu Tử hố cha như vậy.

Một cái miệng liền hố chết hai người.

Trừ bỏ những người trẻ tuổi kia hài hước cười bọn họ, cũng tạo cơ hội cho những kẻ ăn no căng không có việc gì làm liền muốn gây khó dễ cho người ta.

Lập tức liền có một lão nhân không quen biết ỷ vào thân phận đứng dậy quát lớn hai người: “Ban ngày ban mặt mà khanh khanh ta ta làm chuyện xấu hổ liền thôi đi, còn muốn dạy hư trẻ nhỏ.”

Nghe được lời này, Tiết Văn Hãn vốn đang cười lập tức đen mặt.

__________

Editor: có người muốn tìm ngược nha .(¬‿¬ )


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện