Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Tỷ Tỷ Đang Khen Cô Đáng Yêu


trước sau

Advertisement
Nghĩ tới nghĩ lui Cố Tịnh Nhuyễn vẫn cảm thấy không yên tâm, nếu không tự mình đi nghe ngóng xem bọn họ nói cái gì thì cô sẽ không buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Cố Tịnh Nhuyễn khom lưng, nương theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, trốn ở chậu cây xanh phía ngoài phòng khách, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện.

"Đã nói đến mức này, hy vọng anh chị cẩn trọng suy xét một chút, không cần bởi vì anh chị luyến tiếc không nỡ mà chậm trễ tương lai Tri Ý, đương nhiên em cũng không phải nói nhà anh chị không tốt, nhưng phàm là người đều có tính thiên vị, gia sản Cố gia trước sau sẽ để lại cho Nhuyễn Nhuyễn, Tri Ý không phải vẫn là người ngoài sao? Hiện giờ cho con bé về lại Tạ gia không phải khá tốt? Em biết anh chị nuôi dưỡng Tri Ý mười mấy năm khẳng định có cảm tình, anh chị yên tâm đi, sau khi trở về đúng vị trí, em sẽ kêu Tri Ý thỉnh thoảng đến thăm anh chị, cũng coi như là ân tình mười mấy năm dưỡng dục."

Tưởng Thành Phương nói lời này quả thật hùng hổ doạ người lại ngang ngược vô lý, suốt mười bảy năm nuôi nấng từ miệng bà ta nói ra lại nhẹ nhàng như chuyện theo lẽ thường phải vậy.

Mười bảy năm dài đằng đẵng không chỉ để lại dấu vết trên mặt Tưởng Thành Phương, mà còn để lại ấn ký ích kỷ đến thô bỉ trong ngôn hành cử chỉ của con người này.

Tạ Dao bị lời này làm tức không chịu được, "Em xem Tri Ý là cái gì? Nói không cần liền không cần, tới chừng muốn liền đến đòi?".

"Tri Ý hiểu chuyện, sẽ hiểu cho nỗi khổ của em, tiền đề là anh chị không ở một bên châm ngòi thổi gió."

Tưởng Thành Phương vừa nói vừa nâng tách trà lên, dùng nắp khảy khảy mặt trà, nhấp một ngụm nhỏ.

"Em nói vậy có phải quá đáng rồi không? Ân tình mười mấy năm dưỡng dục cho dù không có công lao cũng có khổ lao, như thế nào có thể dùng từ châm ngòi thổi gió?". Cố Hải niệm tình xưa không có xé rách mặt mũi, nhưng nét mặt biểu hiện ra bản thân đang rất khó chịu.

Ông quả nhiên không nên tin lời ma quỷ của Tưởng Thành Phương, cái gì mà chỉ muốn thấy mặt Tri Ý, nếu không phải thái độ của người này lúc đó quá chân thành, tràn đầy nước mắt xin lỗi nhận sai, thì làm sao ông lại dễ dàng mang về nhà.

Tạ Dao nghe xong Tưởng Thành Phương nói, hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, "Chị đã nói chờ Tri Ý thi đại học xong rồi tính tiếp chuyện này, rốt cuộc em gấp cái gì?".

"Chỉ cần Tri Ý về Tạ gia nhận tổ quy tông, muốn cái gì không có? Hà tất thi đại học? Hơn nữa không phải em gấp mà là ông nội con bé gấp, làm người không thể quá ích kỷ, anh chị đã bá chiếm Tri Ý mười bảy năm, giờ phút này chẳng lẽ còn muốn ngăn cản con bé nhận tổ quy tông? Huống hồ tình trạng sức khoẻ ông ấy đang không tốt, xui rủi Tri Ý không nhìn được mặt ông ấy lần cuối khác nào mang tiếng bất hiếu, này không phải là do anh chị sai sao? Đến lúc đó nói không chừng Tri Ý lại đến trách anh chị? Cho nên em khuyên anh chị vẫn là nên buông tay, để Tri Ý về Tạ gia sớm một chút."

Tưởng Thành Phương ra vẻ tận tình khuyên bảo, làm Tạ Dao hết sức đau tim.

Con người như thế nào có thể vô tâm đến mức này? Cái gì gọi là bá chiếm? Lúc trước không phải do cô ta đem đứa nhỏ chưa tròn một tuổi ném cho mình mặc dù khi đó mình đã mang thai à. Làm sao bây giờ cô ta lại nói như thể mình là người xấu đi đoạt con cái người khác?!

Nói cũng đã nói, giận cũng đã giận, Tạ Dao biết mình không thể dùng lý lẽ với Tưởng Thành Phương. Cố Hải từ trước đến nay vốn là người chỉ làm không nói, đối với chuyện chị em phụ nữ giương nanh múa vuốt thì càng bất lực.

Trong lúc nhất thời lâm vào cục diện bế tắc, Cố Tịnh Nhuyễn tổng kết là: Cố Hải cùng Tạ Dao vẫn luôn cho rằng việc này sẽ tạo thành đả kích với Tạ Tri Ý, muốn chờ nàng thi đại học xong lại chậm rãi nói cho nàng, để nàng có thời gian giảm xóc. Mà Tưởng Thành Phương thì lại muốn ngay lúc này đưa Tạ Tri Ý về nhà nhận tổ quy tông, còn vặn vẹo sự thật, đem công ơn dưỡng dục nói thành chiếm đoạt con cái người khác.

Đúng là không biết xấu hổ.

Cố Tịnh Nhuyễn nổi giận đùng đùng, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài mắng một trận, đột nhiên cảm giác áo hoodie của mình bị người kéo nón ngược về phía sau.

Cố Tịnh Nhuyễn buồn bực quay đầu trừng to mắt, liền thấy gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Tạ Tri Ý gần trong gang tấc.

Tạ Tri Ý hơi hơi khom lưng cúi đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, "Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm gì?".

Nhuyễn...Nhuyễn...

Đối diện đôi mắt xinh đẹp này, cơn tức giận của Cố Tịnh Nhuyễn phút chốc tiêu tán, ngữ khí nói chuyện cũng mềm nhẹ, "Em...đang xem cái cây này nha, chị xem lá cây nó vừa to vừa xanh nè, sinh vật, ừm gần đây học môn Sinh, em cần hiểu thêm về cách thực vật hô hấp, hahaha ...". Nói đến cuối, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể ngây ngô cười.

Tạ Tri Ý nhìn người trước mặt đang ngửa đầu ngây ngô cười với mình, tâm tình vừa mới hỏng một chút liền tan thành mây khói, nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng, "Ngốc."

Cố Tịnh Nhuyễn gãi gãi đầu, ngốc ≈ dễ thương ≈ đáng yêu, tỷ tỷ là đang khen cô đáng yêu.

Cả hai nói chuyện không lớn, truyền tới phòng khách cũng chỉ là những âm thanh nhỏ vụn.

Tạ Dao trước hết nghe được động tĩnh, hướng ra ngoài hỏi, "Ai ở đó?", vừa nói vừa đi về phía các nàng.

Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, một phen kéo tay Tạ Tri Ý, "Tỷ tỷ, đi thôi."

Nhìn tay mình bị bàn tay trắng nõn míp míp nắm lấy, Tạ Tri Ý nhịn không được nhéo một chút, xúc cảm mềm mụp, ánh mắt lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trẻ con, chắc là mặt càng mềm?

Cố Tịnh Nhuyễn giật thót một cái, lại bực lại thẹn.

Làm gì nhéo mình!

Còn có ánh mắt! Làm gì như chọc ghẹo! Nhìn mình chằm chằm làm gì!

"Em...mặt trời!....Đi thôi." *

Cố Tịnh Nhuyễn nắm tay Tạ Tri Ý lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa bên hông.

Tạ Dao từ phòng khách đi ra, phát hiện không có người, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không ai, lại có chút cảm thán chính mình tuổi lớn nghi thần nghi quỷ.

Cố Tịnh Nhuyễn lôi kéo Tạ Tri Ý chạy một mạch, trên đường cũng tranh thủ báo thù nhéo lại tay Tạ Tri Ý, tinh tế nõn nà.

Cố Tịnh Nhuyễn ganh tỵ muốn chết, tại sao tay cô vừa múp vừa ngắn, mà tay tỷ tỷ mảnh khảnh như vậy.

Thẳng đến khi ra khỏi khu biệt thự Cố Tịnh Nhuyễn mới dừng bước chân, tay vẫn không buông ra.

"Làm gì mà chúng ta phải chạy?"

Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên không rõ tại sao mình muốn chạy? Còn kéo tỷ tỷ chạy theo?

"Sao mặt em đỏ vậy?". Tạ Tri Ý ngừng trước mặt cô, thắc mắc hỏi.

Cố Tịnh Nhuyễn buông tay ra sờ sờ mặt mình, nóng, là rất nóng.

Cô tuyệt đối không thừa nhận chính mình hoảng hốt.

"Chạy...là do chạy mệt, nên bị nóng."

"Nhuyễn Nhuyễn."

"A?".

Cố Tịnh Nhuyễn theo bản năng trả lời, nghiêng sườn mặt về phía nàng, bên trong đôi mắt to lúng liếng hoàn toàn mờ mịt.

Tạ Tri Ý hơi cúi đầu, giơ tay nhẹ nhàng nâng mặt Cố Tịnh Nhuyễn, lòng bàn tay áp vào gò má cô, ánh mắt mang mỉm cười hỏi, "Có tốt hơn không?".

Tốt hơn không?

Có thể tốt sao?

Hiện tại đâu chỉ có mỗi khuôn mặt, toàn thân Cố Tịnh Nhuyễn đều nóng lên, vành tai đỏ đến mau tích huyết.

Mặt đối phương không giảm nhiệt độ ngược lại còn có xu hướng gia tăng, Tạ Tri Ý không hiểu được, bàn tay nàng bốn mùa lạnh băng, theo lý mà nói không nên là hiệu quả này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nàng hưởng thụ xúc cảm mềm nhẵn trong lòng bàn tay.

"Em làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"

Tạ Tri Ý đưa tay phải chạm thử trán Cố Tịnh Nhuyễn, phát hiện cũng nóng giống như gò má.

Cố Tịnh Nhuyễn bỗng nhiên lui ra phía sau, hô hấp dồn dập, ánh mắt hoảng sợ.

Xong rồi...... Xong đời......

Tạ Tri Ý thấy cô đứng đờ ra, biểu cảm trên mặt không ngừng biến đổi. Nàng tiến lên một bước, mở miệng hỏi, "Nhuyễn Nhuyễn?".

Cố Tịnh Nhuyễn thấy Tạ Tri Ý tới gần, lập tức lên tiếng, "Ngừng! Đừng tới đây!".

Tạ Tri Ý nghe vậy liền dừng bước, khó hiểu nhìn cô.

"Để em từ từ thở."

Dứt lời cô ngồi xổm xuống, đôi tay vây quanh hai đầu gối, qua sau một lúc lâu mới một lần nữa đứng lên.

Tạ Tri Ý vẫn không nhúc nhích mà đứng yên ở kia, Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, vừa rồi cô vậy mà lại hung dữ với tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ...... Em không phải cố ý."

"Ừ. Đi thôi."

Tạ Tri Ý không so đo hành động dị thường vừa rồi của cô, Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm nhìn trời thở dài.

Cô...giống như xong đời rồi.

———

* Bước đột phá trong nội tâm Nhuyễn Nhuyễn ????????

Chỗ Mặt trời...trongý Cố Tịnh Nhuyễn là: fuck, chết mình rồi. Vì phát hiện cảm xúc với Tri Ý a.

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện