Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 27


trước sau

Nhìn qua thì Chu Khuyết Đình có vẻ như là một người thường hay xuống bếp nấu cơm, không mất bao lâu đã thuần thục mà làm ra một bàn thức ăn. Cá chình nướng, giá đỗ xào, thịt viên Tứ Hỉ, canh cà chua trứng gà.

Cực kỳ phong phú.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Dương ăn cơm nhà do người khác nấu.

Nên không hiểu sao, cậu có đôi chút làm ra vẻ.

"Anh đã cho tôi ở nhờ rồi, lẽ ra tôi nên đi nấu cơm mới đúng, dù sao công việc chính thức của tôi vẫn là đầu bếp cơ mà." Lời Trình Dương nói cũng không phải thiệt tình, trong lòng cậu ẩn ẩn có một ý nghĩ, cứ như là Chu Khuyết Đình nên bị cậu cọ ăn cọ uống ý. Trên thực tế, vừa bước vào căn phòng này một cái, là cậu đã muốn lười biếng, cái gì cũng không muốn làm rồi.

Cậu ngạc nhiên nghĩ, da mặt của cậu đã tu luyện được đến mức càng ngày càng dày rồi sao, ăn ở miễn phí còn thấy mình có lý?

Được đó, cậu có khác.

Trình Dương cười nhạt, sau đó yên tâm lười biếng.

Cậu chưa ý thức được, rằng logic trong tiềm thức của bản thân là cái cái kiểu mà 'Nếu cho rằng phần làm bộ làm dáng bất thình lình xảy ra này là do phẩm chất đạo đức của cậu thối tha, thì cậu sẽ không phải suy nghĩ về mặt tình cảm.'

Thậm chí, ngay cả lời nói trong lòng cậu cũng không dám thừa nhận, rằng lúc này đây, cậu là thật sự "cậy sủng mà kiêu", thật sự cảm thấy rằng, ở trong lòng của Chu Khuyết Đình, chính mình là có chút địa vị.

Cậu dùng cục đá lạnh nhất, cứng rắn nhất, chặt chẽ đè ý niệm nhỏ nhoi như là một mầm cây mới nhú "Người này vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình như thế, không phải là, thích mình đó chứ" kia sâu dưới tận đáy lòng, sợ hãi một ngày nào đó, đột nhiên để *mỡ heo bịt mắt, vừa miệng mở một cái là hỏi ra cái vấn đề ngu xuẩn này.

*mỡ heo bịt mắt: chỉ người có đầu óc hồ đồ, làm ra hành động không sáng suốt.

Chu Khuyết Đình không phát hiện được tâm lý hoạt động muôn màu muôn vẻ đó của cậu, cười cười nói: "Công việc là công việc, cậu đến nhà tôi, thì cậu là khách, sao có thể để cậu xuống bếp được."

Cái miệng nhanh nhẹn dẻo quéo của Trình Dương đình công, ba tấc miệng lưỡi cũng như bị buộc lại, mãi một lúc lâu mới có một chữ nhảy ra: "Ờ."

Chu Khuyết Đình thấy hứng thú của cậu không cao, chỉ đếm gạo ăn cơm, mím môi, nói: "Cũng không biết cậu thích ăn món gì."

Trình Dương bừng tỉnh, hoàn hồn, vội nói: "Tôi chỉ là suy nghĩ về vụ án, thức ăn khá là ngon."

Chu Khuyết Đình nói: "Cơm nước xong chúng ta cùng nhau tra một chút, về các mối quan hệ xã hội của người tên Trương Ninh kia."

"Trọng điểm là giảng viên và bạn học."

"Nhưng trước tiên phải ăn cơm đã." Chu Khuyết Đình đứng dậy, cầm thêm một đôi đũa sạch, gắp cho Trình Dương một miếng cá chình nướng, lại gắp thêm chút giá đỗ xào, rồi buông đũa xuống, xoa xoa đầu của cậu, "Xem nhiều người và việc, cuộc sống muôn hình muôn vẻ, là sẽ phát hiện, trên thế giới này, bi kịch quá nhiều, điều chúng ta có thể làm, chỉ là tìm ra chân tướng."

Anh ấy thế nhưng cho rằng cậu là vì người bị hại mà không buồn ăn uống, Trình Dương vội vàng giải thích: "Đợi đã, đợi đã, tôi chưa bảo là muốn gia nhập văn phòng thám tử của anh, cũng không có ý muốn lấy lại công lý thay người bị hại, tôi không có thiện lương như anh tưởng đâu, tôi làm mấy chuyện này đều chỉ là vì bản thân tôi thôi."

Chu Khuyết Đình nhìn Trình Dương trong chốc lát, ngoan ngoãn nghe lời nói: "Tôi hiểu rồi."

Trình Dương nhẹ nhàng thở ra, sau đó hơi hơi nghiêm túc hỏi: "Tiểu Chu a, chẳng lẽ anh thật sự là một thám tử tư sao?"

Thấy cậu sửa lại miệng, thay "Lão Chu" bằng "Tiểu Chu", nhìn thì vẻ mặt của Chu Khuyết Đình không có gì biến hóa, nhưng khí tràng cả người lại biến đổi, từ trong ra ngoài, trở nên hăng hái khí phách hơn hẳn.

Trình Dương: "......"

Chu Khuyết Đình nói: Thám tử là nghề tay tái của tôi."

"...... Cho nên công việc chính là cố vấn của Cục Công An?"

"Đấy cũng là nghề phụ." Chu Khuyết Đình nói, "Hiện giờ tôi đang là giảng viên của Đại học Yến Kinh, tuy rằng hưởng đãi ngộ của giáo sư, nhưng kỳ thật chức danh vẫn chưa được công nhận là giáo sư, cho nên, trên danh thiếp chỉ có thể viết Dr., không thể viết là Prof.."

Nói đến chỗ này, mặt của Chu Khuyết Đình còn đỏ lên, giống như là đang cảm thấy hổ thẹn vì trình độ học thuật của chính mình vậy.

Trình Dương cạn lời một lát, chỉ muốn nói, anh đỏ mặt cái *** giề, cái gì mà, thám tử tư số một, danh y của Dung Hợp, cố vấn của công an, anh cũng từng tự xưng rồi, còn ngại ngùng với một danh hiệu nho nhỏ như giảng viên đại học hay sao?

Ăn ké chột dạ, Trình Dương chửi thầm trong lòng mấy câu, nghĩ lại nghĩ, ai chẳng có lúc thích thể hiện mình? Chu tiên sinh xác thật là một người đàn ông có phẩm đức cao thượng, mình cố thỏa mãn tâm tư hư vinh nho nhỏ của người ta một chút lại có vấn đề gì đâu chứ.

Vì thế, cậu cũng không nói thêm cái gì, chỉ "ừm ừm" gật đầu, giả bộ như tin tưởng chuyện linh tinh của Chu Khuyết Đình.

Cơm nước xong, Chu Khuyết Đình bật máy tính, Trình Dương ngồi ở bên cạnh anh, hai người cùng nhau chải vuốt các mốc sự kiện của vụ án, để tìm được điểm đột phá, sau khi đọc xong báo cáo về bệnh lịch với kết án của vụ Trương Ninh, lại lôi lý lịch cá nhân của anh ta ra xem.

Lý lịch nửa đời trước của Trương Ninh rất giản đơn, anh ta sinh ra trong một làng quê ở Phượng Thành, mẹ ở nhà làm nghề nông, cha là tài xế lái xe vận tải.

Cuộc sống nghèo khó từ nhỏ làm cho Trương Ninh sớm trưởng thành, biết rõ đạo lý học tập có thể thay đổi vận mệnh, trong sinh hoạt của anh ta, ngoài học tập cũng chỉ có học tập, cấp ba theo học ở trường Nhất Trung Phượng Thành nổi tiếng khắp cả nước, ngay cả lúc ốm đau đi viện truyền nước cũng đang luyện đề, bằng vào công lực "học đến muốn chết" bị rất nhiều người trào phúng đó, cuối cùng cũng thi đậu vào trường Đại học Triều Giang, một ngôi trường được xem là nằm trong top 5 trường đại học tốt nhất trong nước.

Mười năm gian khổ học tập, khổ tâm đã không bị cô phụ, gia đình khó khăn nuôi ra một sinh viên ưu tú như vậy, tự nhiên là vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng từ đây, vận mệnh có thể đổi thay, Trương Ninh cũng vẫn vô cùng nỗ lực tranh đua, giai đoạn còn học khoa chính quy cũng hai lần đạt được giải thưởng cấp quốc gia, hai lần lấy được học bổng đặc biệt, chỉ tiền học bổng cũng đủ để chi trả học phí và chi tiêu hằng ngày, không làm cho cha mẹ trong nhà phải bận lòng dù chỉ một chút.

Nhưng chuyện khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, một Trương Ninh khắc khổ chăm chỉ, sau khi trở thành nghiên cứu sinh, tính tình lại thay đổi hoàn toàn, vậy mà lại nghiện internet, ngày đêm chơi trò chơi, thành tích nhanh chóng giảm xuống, quan hệ với bạn cùng phòng cũng trở nên bất hòa, nhiều lần tranh cãi với giáo sư hướng dẫn, lại thường thường châm chọc mỉa mai đồng môn bạn học.

Cứ như vậy, kết quả đương nhiên là không làm được đầu đề, không nộp được luận văn, giáo sư hướng dẫn không thể làm được gì hơn, chỉ có thể kết thúc duyên phận thầy trò với anh ta, nhưng anh ta lại chạy đến văn phòng của giáo sư ầm ĩ mấy lần, cảm thấy chính mình không còn hy vọng tốt nghiệp, lại đổi thành đau khổ cầu xin, nhưng yêu cầu để tốt nghiệp không có khả năng nới lỏng chỉ vì một mình anh ta, hai năm sau khi kết thúc quan hệ thầy trò, Trương Ninh chỉ bận suy sút, vẫn như cũ không có bất kỳ thành quả gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ học nghiên cứu sinh.

Ngay thời khắc nhận được chứng chỉ cử nhân ấy, Trương Ninh điên rồi, anh ta gào thét gầm rú thảm thiết, đập phá tất cả mọi thứ nhìn thấy, nói rằng là do giáo sư và bạn học hãm hại mình.

Mọi người vội vàng gọi cảnh sát, ngay cả hai anh cảnh sát đã được huấn luyện đầy đủ đều suýt nữa là không khống chế được anh ta.

Lúc này vẫn có người cho rằng, cảm xúc của anh ta chỉ là do nhất thời quá kích động, nhưng chờ đến khi cha mẹ anh ta vội vàng chạy đến thì ngay cả cha mẹ mình anh ta cũng không nhận ra được mà chỉ biết gầm rú giận dữ một cách vô ý thức, khi ấy, mọi người mới nhận thức đến tính nghiêm trọng của sự việc.

Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện và tiến hành kiểm tra toàn diện cho anh ta, chẩn đoán rằng anh ta đã có chứng hoang tưởng và nhầm lẫn nghiêm trọng, tư duy hỗn loạn, là bệnh trạng điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.

Cha mẹ anh ta không thể chấp nhận được điều này, nhưng kết quả kiểm tra trần trụi đẫm máu lại để ngay trước mặt họ, họ không có cách nào hình dung được nguyên do, chỉ có thể đưa Trương Ninh gửi đến bệnh viện tâm thần.

Nhìn đến đoạn này, Trình Dương đưa ra một câu hỏi: "Chi phí ở lại bệnh viện tâm thần là bao nhiêu?"

Chu Khuyết Đình nhanh chóng tra ra: "Ăn ở, thuốc thang, đo lường kiểm tra, y tá chăm sóc...... Ít thì một tháng phải mất bảy đến tám ngàn, nhiều thì khoảng hai đến ba vạn." Anh hiểu được ý của Trình Dương, "Một cặp vợ chồng nghèo ở nông thôn, sao có thể lấy ra đủ tiền để Trương Ninh có thể lâu dài ở lại bệnh viện tâm thần?" Trên thực tế, rất nhiều bệnh nhân tinh thần thất thường chỉ có thể bị người nhà bất đắc dĩ khóa nhốt ở trong nhà, mặc cho họ tự sinh tự diệt.

"Từ đầu đến cuối, là Lâm Khí Chi vẫn luôn chi trả số tiền này sao?"

"Việc này còn cần xác minh, nhưng rất có khả năng," Chu Khuyết Đình có ý ám chỉ nói, "Dù sao ông ta cũng là một nhà từ thiện có tiếng."

"Ha hả." Trình Dương không nhịn được, cười nhạo ra tiêng.

Chu Khuyết Đình nói: "Trước tiên cần đến nhà của cha mẹ Trương Ninh tìm hiểu tình huống đã."

"Được." Trình Dương không có ý kiến, "Khi nào đi?"

"Càng nhanh càng tốt."

"Ừm." Trình Dương cũng không lắm lời nói thêm, trực tiếp lấy di động ra, click mở ra phần mềm mua vé tàu, Phượng Thành rất gần, đi tàu cao tốc một tiếng rưỡi là đến.

Chu Khuyết Đình đè lại tay của Trình Dương, không muốn để cậu mua vé. Anh vẫn hy vọng Trình Dương có thể tận lực không bị liên lụy vào vụ án này, vừa rồi cho Trình Dương xem mấy tư liệu đó, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do lúc mở cửa nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ lên của cậu, dưới tình huống như vậy, anh không có cách nào mở miệng nói 'không' với Trình Dương.

Trình Dương ngẩng đầu nhìn Chu Khuyết Đình.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, dùng ánh mắt tranh đấu, không lâu sau, Chu Khuyết Đình đã nhận thua.

"Để tôi mua đi." Chu Khuyết Đình bất đắc dĩ lấy di động ra.

Trình Dương cũng không từ chối, báo số căn cước công dân, nói: "Hai tấm vé đó nghe, anh biết mà, nếu anh không đưa tôi đi cùng thì tôi sẽ đi một mình."

Chu Khuyết Đình mua vé sáng sớm hôm sau, nói: "Trên đường chúng ta không cần tách ra."

Biết rõ ý của anh là để tránh bị theo dõi, có nguy hiểm linh tinh, nhưng mặt Trình Dương lại vẫn nghiêm lại, nói: "Yên tâm, tôi tuyệt không sẽ buông tay người bạn đồng hành của mình, sợi dây gắn kết giữa chúng ta luôn sáng lên lấp lánh, dẫn lối cho con đường của tôi!"

Chu Khuyết Đình: "......"

Trình Dương nở nụ cười đắc chí, cuối cùng thì người phải cạn lời với độ trẻ trâu đã không còn là cậu nữa. Phản sát thành công.

Chu Khuyết Đình đỡ trán thở dài, không biết nên làm thế nào với cậu nữa, nhưng khóe miệng lại cũng hơi hơi cong lên.

Hai người tiếp tục nói chuyện, điện thoại của Trình Dương rung lên, nhận được tin nhắn WeChat của Tưởng Ứng Thần.

『 Tiểu Trình, hai ngày này cậu cứ ở lại khách sạn đã, đợi bao giờ Thụy Ngọc đi rồi tôi sẽ đi đón cậu. 』

"Vừa định đi chơi xa ông chủ đã cho nghỉ." Trình Dương giơ giơ di động, sau đó gửi tin nhắn trả lời cho Tưởng Ứng Thần.

『OK, tôi ở bao lâu cũng được. 』

Cả quá trình, cậu không hề tránh đi Chu Khuyết Đình, nhưng Chu Khuyết Đình vẫn chủ động né ra, một chút không nhìn về phía màn hình di động của cậu.

Đợi cậu nhắn xong, Chu Khuyết Đình nói: "Tôi phải ra trường một lát, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi, hay là đi cùng với tôi?"

? Chuyên nghiệp đến vậy sao? Thật đúng là phải đến trường học?

Trình Dương rất hiểu chuyện mà để lại mặt mũi cho Chu Khuyết Đình, thông minh nói: "Tôi ở nhà ngủ một lát đi."

Chu Khuyết Đình vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu là biết cậu đang nghĩ gì, nghiêm túc nói: "Tôi là thật sự đi làm, không tin cậu có thể cùng tôi đến trường học xem xem."

"Sao tôi có thể không tin anh chứ?" Trình Dương nghiêm túc nói, "Nhưng mà thật sự là tôi quá mệt mỏi rồi, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng biết đấy."

Chu Khuyết Đình bán tín bán nghi hỏi: "Tin thật sao?"

"Ừ ừ." Trình Dương nghiêm trang đáp, vừa nhìn là biết đang gạt người.

Chu Khuyết Đình từ bỏ cãi cọ, quay người ra cửa đổi giày, bóng lưng anh lộ ra mấy phần mất mát.

Trình Dương nhìn anh đi vào thang máy, cúi đầu nhìn di động một cái.

WeChat thượng Tưởng Ứng Thần lại hồi phục mấy cái.

『 đừng cáu kỉnh, chi phí ở khách sạn tôi sẽ chi trả. 』

『[ chuyển khoản 5000 ]』

『 Thụy Ngọc không phải người xấu, chỉ là em ấy không hiểu biết cậu, lời em ấy nói, cậu cũng đừng để trong lòng. 』

『 tôi sẽ giải thích với em ấy. 』

『 cậu yên tâm, sẽ không để cậu phải chờ lâu đâu. 』

『 tâm ý của tôi đối với cậu, hẳn là cậu cũng hiểu rõ. 』

Trình Dương đọc xong, cười cười, vừa nhìn mấy tin nhắn này là biết, Tưởng tổng chắc chắn chưa nghe qua câu nói kia --

Nói chuyện tình cảm, sẽ tổn thương tiền bạc.

Quan hệ giữa hai bọn họ là hợp đồng lao động giấy trắng mực đen, chỗ nào có cái gì mà tâm ý với chả không tâm ý cơ?

Đương nhiên, trong thời gian quy định của hợp đồng, nếu ông chủ muốn nói như thế, vậy thì cậu nhất định phải theo.

『 Tôi hiểu rồi. 』 Trình Dương trả lời, 『 Mặc kệ cần bao nhiêu thời gian, tôi đều chờ ngài. 』

- - Miễn là hợp đồng vẫn chưa hết hạn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tưởng tổng: A...... chúng ta không phải đang chơi hợp đồng giả mà yêu đương thật...... sao......

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện