Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Đi nhầm phim trường


trước sau

Advertisement

Vùng phụ cận có một ngục giam.

Hẳn là khi thây ma bùng nổ, nơi nơi đều là rối loạn, bọn họ mấy người từ trong ngục chạy ra.

Bối Noãn yên tâm, cốt truyện không đổi một chút nào, cũng giống y đúc trong sách.

Tiến vào đều là người.

Ngay cả không phải là người, có Lục Hành Trì ở đây, ngay cả là thây ma cũng sẽ dễ dàng bị thu phục.

Thấy ba phạm nhân vào tới, có một người phụ nữ hét lên, một tiếng lại một tiếng kêu không ngừng, giống như thấy được quái vật.

"Kêu cmn cái gì?" Một phạm nhân cao lớn thô kệch tráng kiện ngẩng đầu nhìn cô ta.

Người phụ nữ lập tức không dám lên tiếng.

Lục Hành Trì giúp họ đỡ người bị thương đến nằm xuống trên ghế dài, hỏi: "Xảy ra tai nạn xe cộ?"

Người tráng kiện nói: "Phải, chúng tôi lái xe, mấy thứ kia truy theo phía sau, trên đường bị đụng phải một cái cây trên đường."

Người bị thương tuổi còn trẻ, ngay cả mặt đầy máu vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tuấn mỹ, mũi thật cao, thẳng.

"Bọn họ nói tai nạn xe cộ thì là tai nạn xe cộ sao? Nếu thật là bị cắn thì sao?" Một người trung niên bén nhọn lên tiếng.

"Các người một hai phải cứu họ, nếu đem mọi người đều hại chết, vậy thì phải làm sao? Làm sao bây giờ?" Một nữ nhân chỉ trích.

Bối Noãn nghĩ thầm, nếu không phải Lục Hành Trì vừa rồi dẹp sạch đám thây ma bên ngoài, cứu các người, các người sớm đã chết, căn bản còn tâm đâu mà hiện tại nói thật nhiều.

"Đuổi mấy phạm nhân này đi!"

"Phạm nhân có người nào tốt? Đuổi ra ngoài!"

Có người giấu mặt phía sau xúi giục, người quá nhiều, nhìn không ra được ai là ai.

"Đúng vậy, không cho bọn họ ở nơi này của chúng ta." Lập tức có không ít người phụ họa.

Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ dâng lên, có một ông già hướng về phía người trẻ tuổi bị thương nhìn nhìn.

"Tôi nghĩ, trước đem người bị thương này quăng ra ngoài đi? Có phải bị cắn hay không không biết, dù sao cũng sống không được bao lâu nữa."

Đỗ Nhược tranh cãi đến nghiện: "Mọi người, bên ngoài đều là thây ma, người trẻ tuổi này cũng không chống lại được, tôi nghĩ ngài số tuổi này, thể trạng này, hẳn là cũng không sống được bao lâu, hay ngài cùng anh ta cùng nhau đi ra ngoài đi?"

Bạn già của ông lão lên tiếng, "Cậu nói chuyện sao lại như vậy? Biết tôn trọng người già sao?"

Đỗ Nhược miệng pháo vô địch, "Nếu nói tôn trọng người già, thật không dám dấu diếm, tôi là yêu tinh ngàn năm, nói lý lẽ mọi người hẳn là nên kêu tôi một tiếng ông nội."

Bác gái bị anh làm tức giận đến phát run.

Đỗ Nhược không để ý tới bà, lướt qua cái bàn đưa túi khoai cho Bối Noãn, dùng ánh mắt hỏi, "Ăn không?"

Miệng anh rất bận rộn nhưng hoàn toàn không chậm trễ việc nhai khoai, trong chốc lát đã xử lý hơn phân nửa túi.

Bối Noãn lấy ra một miếng, nếm nếm, lại mỏng lại giòn, dùng khẩu hình mà nói với Đỗ Nhược: "Không đủ cay."

Sau đó lại lấy ra một miếng muốn đút cho Lục Hành Trì, nhưng cảm thấy hiện tại không khí tại hiện trường quá mức nghiêm túc, đưa vậy có điểm không thích hợp.

"Các người đều muốn đẩy anh ta ra?" Lục Hành Trì xách nỏ nhìn quanh một vòng.

"Không sai." Có người lớn mật tỏ thái độ.

Có người nhát gan, không dám nói lời nào, nhưng là xem biểu tình đều biết là tán đồng.

Lục Hành Trì đột nhiên nhả ra, "Được rồi, dù sao chúng tôi cũng đang muốn đi, thuận tiện dẫn anh ta cùng đi."

Lại hỏi hai phạm nhân kia, "Hai người muốn lưu lại hay là đi theo chúng tôi?"

Hai phạm nhân kia nhìn thoáng qua, cúi đầu không hé răng.

Tuy rằng một đường cũng không ném xuống đồng bạn bị thương, nhưng vẫn luôn bị thây ma truy đuổi, cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới tìm được một địa phương an ổn, hai người đều không muốn đi tiếp.

Thây ma buổi tối quá đáng sợ, tốt xấu gì chịu một đêm rồi nói tiếp.

Lục Hành Trì nhìn đã biết ý tứ của hai người họ, anh ra ý bảo Bối Noãn mở ra cửa cuốn, vươn tay mình ra vác người phạm nhân bị thương lên.

Đỗ Nhược đi qua giúp anh đỡ một bên người bị thương, trong tay còn không quên xách theo bao khoai chưa ăn xong, vừa ra đền cửa thì vẫy vẫy tay với đám người còn lại, "Ông nội đi đây, tạm biệt!"

Mấy người vừa ra khỏi cửa tiệm, cửa cuốn phía sau rầm một tiếng đóng nhanh lại, khóa chặt.

Ánh trăng bên ngoài như nước, gió đêm mát lạnh, tạm thời còn không có thây ma mới lại đây.

Ngoại trừ mặt trăng vừa tròn vừa lớn đến quỷ dị, thoạt nhìn buổi tối không có gì khác với bình thường.

Lục Hành Trì bắt đầu tính sổ.

"Bối Noãn, cô vừa rồi tự tiện mở cửa cuốn ra, có phải hay không trái với......"

Anh còn chưa nói xong, Bối Noãn lập tức phản bác: "Tôi không có "tự tiện". Tôi thấy hai người muốn mở cửa, bọn họ đều ngăn đón không cho, tôi mới lặng lẽ đi qua giúp hai người mở ra thôi."

Đỗ Nhược lên tiếng ủng hộ: "Cô ấy nói hoàn toàn không sai chút nào."

Xác thật không sai, Lục Hành Trì liếc Bối Noãn một cái, không làm phiền cô nữa.

Ba người khiêng người bệnh đi về phía trước.

Bối Noãn hồi ức cốt truyện một chút, nghĩ thầm: cơ hội thánh mẫu lại tiếp tục tới.

Trong sách, Lục Hành Trì cũng không muốn mang một trói buộc như vậy, anh tính toán tìm một địa phương buông người kia xuống, sống hay chết thì tùy thuộc vào vận may của anh ta.

Nhưng mà trong sách, Bối Noãn không đành lòng, đau khổ cầu xin, cuối cùng còn may có Đỗ Nhược làm chủ mới mang theo người bệnh này.

Ai có thể nghĩ đến người bệnh này một khi hoạt động lại được đã trở thành, ngoại trừ Lục Hành Trì, là người đảm đương được trọng trách sát thương thây ma bảo vệ đội ngũ.

Bối Noãn thanh thanh giọng nói.

"Lục Hành Trì, anh ta nhìn thật đáng thương, chúng ta mang theo anh ta được không?"

Lục Hành Trì nhàn nhạt đáp: "Được."

Ha?

Không phải hẳn là khóc sướt mướt giằng co 180 hiệp sao?

Không giằng co 180 hiệp, như thế nào diễn thánh mẫu? Làm sao để tăng giá trị thánh mẫu?

Anh ta cứ như vậy mà thống khoái đáp ứng hay sao?

Oa ha ha ha vang lên, Bối Noãn nhìn thoáng qua.

Lục Hành Trì đáp ứng quá nhanh, giá trị thánh mẫu chỉ tăng một chút.

Một mảng lớn giá trị thánh mẫu sắp tới tay lại thành vịt bay đi mất, Bối Noãn thương tâm muốn chết.

Lục Hành Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua biểu tình của Bối Noãn, "Tôi nói "được", cô không cao hứng?"

"Không có, đương nhiên không có! Tôi đặc biệt cao hứng!"

Bối Noãn đoạt lại túi khoai trong tay Đỗ Nhược, bi phẫn đưa một miếng vào miệng, nhai rồm rộp kẽo kẹt kẽo kẹt.

Mấy người vượt qua nền lan can sắt bị sụp trèo lên đường.

Ở trong sách, họ nên tiếp tục đi theo con đường này.

Nhưng khi đứng trên nền đường cao ngất, Bối Noãn nhịn không được quay đầu lại.

Xa xa thấy được, dưới ánh trăng, cửa cuốn tiệm cơm lại mở.

Mấy người thanh niên trai tráng bảo vệ cửa lúc nãy hiện cầm dao phay cùng chày cán bột, xô đẩy hai phạm nhân kia ra ngoài.

Dọc theo con đường, cách đó không xa vừa lúc có mấy con thây ma hướng đến chỗ đó, vừa thấy có mấy người đứng lố nhố ở cửa tiệm cơm, chúng giống như thấy được Mãn Hán toàn tịch, cả đám xông tới như điên.

Người trong tiệm thấy thây ma xông đến, xôn xao đóng cửa lại thật nhanh.

Bối Noãn nghĩ thầm: Đủ tàn nhẫn, thật đúng là không chừa cho người một đường sống.

Thây ma xông tới, tiệm cơm cũng không vào được, không đường thối lui, hai phạm nhân cất bước chạy.

Thấy Bối Noãn dừng lại, Lục Hành Trì cũng ngừng lại.

Anh từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy hết thảy, hình dáng giống như điêu khắc dưới ánh trăng tựa như vị thần, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt giống như ánh trăng

Advertisement
thật thanh lãnh đạm mạc, không biết đang suy nghĩ gì.

Anh hơi nâng nỏ trong tay lên.

Mấy con thây ma vô thanh vô tức đổ xuống.

Bối Noãn tự đáy lòng bội phục: Cách xa như vậy, anh ta cư nhiên có thể bách phát bách trúng, quả thật không phải là người.

Hai phạm nhân phát hiện phía sau thây ma không thể hiểu được đổ ụp xuống, tuy rằng không rõ là chuyện như thế nào cũng không dám chần chờ xem xét thêm, chỉ thoáng chốc đã chạy trốn mất hút.

Nhưng tiệm cơm bên kia lại truyền ra một trận thanh âm dồn dập loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.

Lần này là có người từ bên trong tông cửa ra bên ngoài.

Cửa kim loại chỉ một lát bị đâm ra vài vết lõm lớn.

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng.

Một tiếng lại một tiếng, nghe ra rất tuyệt vọng.

Bối Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hành Trì, phát hiện Lục Hành Trì cũng quay đầu lại nhìn cô, giống như đang chờ cô nói cái gì.

Nền đường quá cao, Bối Noãn thật vất vả mới đi lên, một chút đều không muốn lại bò lên một lần nữa, nhưng mà cô cũng không muốn OOC.

Đành phải hỏi Lục Hành Trì: "Nếu không chúng ta...... trở về nhìn xem?"

Tuy rằng là cái câu nghi vấn, oa ha ha ha vẫn vang lên.

Bối Noãn đột nhiên cảm thấy, thanh âm này thật sự có điểm phiền.

Mấy người vừa mới xuống đường, cửa cuốn lại mở ra một khe nhỏ.

Một người giãy giụa bò ra, đầu phi phách tán nhìn không ra là vị nào, đáng tiếc mới vừa lộ được cái đầu đã bị đồ vật bên trong một lần nữa kéo trở lại.

"Các người lui ra phía sau."

Lục Hành Trì bước về phía trước vài bước, một tay kéo ra cửa cuốn.

Bên trong một trận cuồng loạn hô hô hô, nhưng sau một lát liền hoàn toàn an tĩnh.

Trên mặt đất tứ tung ngang dọc, mỗi người lãnh một cái đinh, không còn một vật nào còn sống.

Xem ra vừa rồi ở trong tiệm thật sự có người bị cảm nhiễm, vừa lúc qua thời kỳ ủ bệnh.

Không gian trong tiệm quá nhỏ, cửa cuốn lại bị khóa, trốn cũng không có chỗ trốn.

Lục Hành Trì đi vào dạo qua một vòng, không ngờ lại xách ra chủ tiệm.

Ông ta núp ở gian chất hàng sau bếp mà tránh được một kiếp.

Đôi mắt hoàn toàn không thể trấn định, toàn thân run lên như sàng gạo.

Run run thật lâu, đột nhiên gập ghềnh mà thốt ra một câu.

"Đừng giết tôi...... Tôi, tôi thật không nghe thấy...... Cái gì cũng chưa nghe thấy......"

"Không nghe thấy cái gì?" Lục Hành Trì hỏi.

Ông chủ hoảng sợ nhìn Lục Hành Trì, ánh mắt nhìn giống như đã phát điên.

Lục Hành Trì nhìn nhìn ông ta, đột ngột xách nỏ lên chỉa thẳng vào trán ông ta, thay đổi cách hỏi: "Ông nghe thấy gì? Tôi đếm đến ba. Một, hai,..."

Trước khi Lục Hành Trì thốt ra "ba", ông chủ đột nhiên mở miệng.

"Thuốc ức chế... Thuốc ức chế virus thây ma... Tôi nghe thấy cái này, bọn họ cơm nước xong liền giết người, tiểu Lưu tiểu Triệu đều bị bọn họ giết, tôi ẩn nấp, đừng giết tôi..."

Ông ta nói năng lộn xộn xong, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Bối Noãn có điểm buồn bực: Trong sách không có cái này, đây là cốt truyện che giấu gì?

Virus thây ma mới vừa bùng nổ chưa đến một ngày, như thế nào lại toát ra cái gì thuốc ức chế?

Đỗ Nhược đang đi lại trong cửa tiệm, bỗng nhiên gọi Lục Hành Trì: "Cậu lại đây xem."

Ở cửa phòng quét dọn tạp vật có dấu vết màu nâu.

Lục Hành Trì mở cửa, nhìn thoáng qua. Bên trong vài người nằm đó, trong đó có hai người còn mặc quần áo người phục vụ.

Không phải dấu răng thây ma, đều là vết súng trên trán.

Có người sẵn loạn mà hành hung.

"Ông chủ không phải bị thây ma dọa, là bị người dọa," Đỗ Nhược đi đến, "Có người giết người diệt khẩu."

Lục Hành Trì lại muốn hỏi ông chủ vài câu nhưng không hỏi ra được gì thêm, đành phải buông ông ta ra.

Lục Hành Trì tìm được chìa khóa cửa cuốn trên mặt đất gần cửa, nhặt lên nhét vào tay ông ta, "Ông khóa cửa kỹ lại."

Cũng không biết ông ta nghe có hiểu không.

Ba người rời đi tiệm cơm, một lần nữa lại lên đường, lấy ra xe việt dã.

"Thuốc ức chế là chuyện như thế nào?" Đỗ Nhược còn thắc mắc.

"Tôi cũng không biết." Lục Hành Trì lắc đầu.

Để người bệnh ở phía sau xe, Lục Hành Trì chỉ huy Đỗ Nhược, "Cậu giúp anh ta xử lý miệng vết thương đi."

Đỗ Nhược cười một tiếng, "Sao cậu không làm? Cậu học y khoa nhiều năm như vậy quên hết rồi sao?"

Lục Hành Trì thản nhiên đáp: "Lúc trước tôi học tâm lý học, không như các người động dao động kéo."

"Bậy bạ, nói như là cậu không hề học qua mấy khóa giải phẫu."

Đỗ Nhược nhướng mày, nhưng vẫn hỏi Bối Noãn hộp thuốc, giúp người nọ rửa miệng vết thương, thuận tiện nhìn vào thẻ bài trước ngực anh ta có viết tên họ và số phạm nhân.

"Anh ta tên Giang Phỉ? Tên cũng không tệ lắm."

Mặt lau sạch, dung mạo cái người Giang Phỉ này lộ ra một chút.

Đầu trọc là khảo nghiệm giá trị dễ nhất, người tóc quá ngắn, mặc đồ tù thô ráp, lại không ảnh hưởng dung mạo chút nào.

Ngược lại giống như vệt tuyết mới trên tường ngói cũ, hay như một nhà sư tuy mặc áo vải gai thô nhưng lại đẹp đến mức thanh tú.

Chỉ là sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm thật chặt.

Rời khỏi phạm vi Ninh Thành, cho đến ra ngoài ngoại ô thành phố, không còn nhìn thấy nhà xưởng nào, Lục Hành Trì rời khỏi đường lớn đi vào đường nhỏ xóc nảy hoang vắng.

Cuối cùng anh dừng xe ở một rừng cây cạnh bờ sông, chuẩn bị dựng trại đóng quân.

Bốn phía đều không có dân cư, còn tính an toàn.

Đỗ Nhược tiến đến bên người Bối Noãn, "Bối Noãn, tôi đói bụng, cô có thể lấy ra cái kia buổi chiều cô nấu..."

Cái lẩu.

Buổi chiều anh chưa ăn được, còn thương nhớ nó.

Bối Noãn nhìn xem trong xe, "Ở trong xe không thể ăn nha?"

Đỗ Nhược nhảy xuống xe, đi đến bên bờ sông, nghiêng đầu đánh giá, "Nơi này thế nào? Có thể trải ra tấm trải bàn dùng một lần."

"Không cần, tôi có bàn."

Bối Noãn không lên tiếng, ở trong không gian lục lọi tìm tòi.

Lục Hành Trì và Đỗ Nhược đều cho rằng cô sẽ móc ra một cái bàn cắm trại dã ngoại có thể gấp mở.

Kết quả, một cái bàn gỗ sồi thật lớn, dày và sáng bóng đột nhiên hiện ra.

Sau đó là một bộ ghế cùng loại với cái bàn.

Ở bờ sông hoang vắng ở mạt thế kỳ quái mà dọn ra bộ bàn ghế lạ lùng như vậy, thoạt nhìn cứ như bị thần kinh, giống như đi nhầm vào một phim trường.

Đỗ Nhược: "......"

Lục Hành Trì: "......"

*****

Thông báo: 5-5-2021: Dạo này mình rất bận nên sẽ không up truyện thường xuyên như trước nhé (nhưng không bỏ giữa chừng đâu)

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện