Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 31: Thần Hồn Điên Đảo


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Thẩm Cố Dung lúc này không biết trời trăng gì, đang làm ổ trong chăn gấm ngủ ngon lành.

Xuống núi gặp phải thủy quỷ, Thẩm Cố Dung hoàn toàn không thể nghỉ ngơi yên lành, vất vả lắm mới được thoải mái dễ chịu nằm trên giường, vừa nặng nề chìm vào giấc ngủ không lâu, y lại bắt đầu nằm mơ.

Trong mộng vẫn là khoảng trời tuyết mênh mông quen thuộc.

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ, không biết tại sao bỗng nhiên lại nằm mơ thấy giấc mơ này, chẳng lẽ Thẩm Phụng Tuyết còn có chuyện chưa đòi được công bằng sao?

Cách đó không xa, Thẩm Phụng Tuyết ngồi quỳ (1) trên mặt tuyết, máu từ hai mắt thấm đỏ băng tiêu, đôi tay hắn như bị một lực lượng vô hình trói buộc, hắn vẫn đang liều mạng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại không thể động đậy.

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn cảnh này, lảo đảo đi về phía trước hai bước, thoáng nghe được thanh âm nghẹn ngào của Thẩm Phụng Tuyết.

"Ta không tẩu hỏa nhập ma, hiện tại ta rất tỉnh táo."

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Cuồng phong thổi quét một vòng, gió tuyết tan đi, Ôn Lưu Băng một thân hắc y quỳ một gối trước mặt Thẩm Phụng Tuyết, Lan Đình Kiếm trong tay đặt ngang trên mặt đất.

"Sư tôn." Ánh mắt Ôn Lưu Băng sâu thẳm, trầm giọng nói: "Bất kể ngài muốn con làm gì, Tam Thủy đều sẽ làm được vì ngài."

Thẩm Phụng Tuyết như thể mất đi tất cả sức lực, hắn hơi khép mắt, mái tóc bạc rối tung xõa xuống, lời nói nhẹ tựa lông hồng: "Để bọn họ thả ta ra ngoài, ta muốn gặp Mục Trích."

Ôn Lưu Băng cầm kiếm muốn đi, Thẩm Phụng Tuyết chợt phản ứng, đột nhiên nói: "Chờ chút, từ từ đã."

Ôn Lưu Băng xoay người.

Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, băng tiêu nhuộm máu kia đã vô dụng, ánh mắt hắn tan rã, lẩm bẩm nói: "Mục Trích đâu?"

Ôn Lưu Băng do dự một chút, mới nói: "Đã bị nhốt vào Mai Cốt Trủng."

Thẩm Phụng Tuyết hơi sửng sốt, đột nhiên như phát điên, giãy giụa muốn xông ra, trên cổ tay hắn tựa hồ vang lên tiếng xiềng xích va chạm, trong giọng nói lạnh lùng thoáng vẻ cực kỳ bi thống: "Hắn vẫn còn là đứa trẻ! Vì sao bọn họ luôn muốn đẩy hắn vào chỗ chết!?"

Ôn Lưu Băng một lần nữa quỳ xuống, muốn đỡ lấy bả vai Thẩm Phụng Tuyết, lại bị hắn hất ra.

Từ hốc mắt Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ: "Dối trá..... Tất cả bọn họ đều là một đám người dối trá, luôn miệng nói tốt với ta, lại không chịu chấp nhận sự tồn tại của hắn......"

Ôn Lưu Băng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, người muốn Mục Trích tồn tại sao?"

Thẩm Phụng Tuyết cúi thấp đầu xuống, không nói gì nữa.

Ôn Lưu Băng nói: "Sư tôn muốn hắn tồn tại, Tam Thủy sẽ cho hắn tồn tại."

Thẩm Phụng Tuyết không trả lời lại những lời này, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi đi."

Ôn Lưu Băng rũ mắt nhìn hắn hồi lâu, mới cầm kiếm xoay người rời đi.

Thẩm Cố Dung xem đến mặt đầy mờ mịt, đây......

Đây sao lại liên quan tới Mục Trích?

Ở trong sách, hẳn là sau khi giết Ly Tác, Mục Trích mới bị nhốt vào Mai Cốt Trủng, mà khi đó sách viết rõ ràng Thẩm Phụng Tuyết bị trọng thương, hôn mê mấy năm, vậy giấc mộng này......

Tại sao Thẩm Phụng Tuyết lại như bị người ta nhốt ở đây?

Thẩm Cố Dung từ những điều nhìn trên sách vẫn luôn ngờ vực, rõ ràng Mục Trích bị Dịch Quỷ đoạt xá nên mới lỡ tay giết nhầm Ly Tác, vì sao sau khi tiêu diệt Dịch Quỷ rồi, Ly Nhân Phong vẫn muốn nhốt một đứa trẻ vô tội vào Mai Cốt Trủng khắp nơi đều là ma vật, bất cứ lúc nào cũng có thể chết này?

Chẳng lẽ không phải vì trừng phạt, mà chỉ đơn thuần vì muốn Mục Trích chết?

Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ miên man, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân nặng nề, y nghi hoặc quay đầu, lại bị dọa sợ tới mức trực tiếp sững người tại chỗ.

Cách đó không xa, Ôn Lưu Băng một thân hắc y, thất tha thất thểu chống kiếm bước đến, nửa bên mặt hắn toàn máu là máu, một lượng lớn máu liên tục trào ra từ eo và bụng, nhỏ tong tong xuống đất, trên mặt đất đều là vết máu dữ tợn.

Thẩm Cố Dung sửng sốt một hồi mới khôi phục tinh thần, lập tức tiến lên muốn đỡ Ôn Lưu Băng, nhưng khi xông lên mới phát hiện ra y hoàn toàn không thể đụng vào người trong mộng.

Sắc mặt Ôn Lưu Băng trắng bệch, lảo đảo đi mấy bước, cuối cùng gắng gượng không nổi, vịn kiếm quỳ trên mặt đất.

Thẩm Cố Dung chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng không biết bằng cách nào, y lại có thể nhận ra hơi thở của người sắp chết từ trên người hắn.

Có lẽ là do hô hấp của hắn ngày càng mỏng manh, lại có lẽ do hơi thở tử vong ngày càng mãnh liệt, Thẩm Cố Dung ngơ ngác, suy nghĩ muốn dìu tay hắn đình trệ tại chỗ.

Con ngươi Ôn Lưu Băng trống rỗng, mặc cho bị thương thành như vậy, vẫn kiên trì muốn mở ra cánh cửa đá kia, vào gặp Thẩm Phụng Tuyết.

Hắn vươn tay ra, nhưng tốn công vô ích, cái gì cũng không bắt được.

"Sư tôn....."

Sau đó, toàn bộ thân thể Ôn Lưu Băng đổ rầm xuống mặt đất, cách cửa đá kia chỉ còn ba bước.

Hai mắt hắn mở to, đồng tử đã mất đi linh hồn.

Thẩm Cố Dung lúng ta lúng túng nói: "Tam, Tam Thủy....."

"Tam Thủy!"

Thẩm Cố Dung hét lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.

Y thở hổn hển, há to miệng hít vào không khí lạnh như băng.

Ba giây sau, Ôn Lưu Băng lưu loát tiền vào từ cửa sổ, nói: "Sư tôn!"

Thẩm Cố Dung chưa hết kinh hồn, trước mắt vẫn là Ôn Lưu Băng cả người toàn máu, chết không nhắm mắt, bên tai ong ong, hoàn toàn không nghe được Ôn Lưu Băng đang nói gì.

Ôn Lưu Băng kiểm tra lại một lượt Phiếm Giáng Cư, phát hiện cũng không có kẻ địch, lúc này mới ngồi về lại góc giường, lo lắng nói: "Sư tôn gặp ác mộng sao?"

Cảm giác trong mộng quá mức chân thực, Thẩm Cố Dung mãi lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Y ngẩn ngơ ngước mắt nhìn Ôn Lưu Băng, đại đồ đệ đang rũ mắt nhìn y, trong đôi mắt lạnh băng chỉ có duy nhất khát khao cùng phục tùng với y, thật giống như..... Nếu hiện tại y muốn Ôn Lưu Băng chết, hắn cũng không do dự một câu, trực tiếp rút kiếm tự sát.

"Không....." Thẩm Cố Dung lúng túng: "Không đâu."

Ôn Lưu Băng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Con ở đây canh cho ngài."

Một lúc lâu sau Thẩm Cố Dung mới từ từ hoàn hồn, y chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Ôn Lưu Băng một cái, mới vùi mình vào trong chăn.

Nhưng lần này dù y có làm thế nào cũng không ngủ được.

Từ sau khi Thẩm Cố Dung xuyên vào thế giới này, y đã nằm mộng hai giấc mộng, hơn nữa tất cả đều liên quan đến Thẩm Phụng Tuyết.

Ở trong sách, dựa theo cái nhìn của Thẩm Phụng Tuyết, không hề có kết cục của Ôn Lưu Băng, hiện tại căn cứ vào giấc mộng kia, xem ra Ôn Lưu Băng đã chết ngoài động phủ giam giữ Thẩm Phụng Tuyết sau khi Mục Trích tiến vào Mai Cốt Trủng không lâu.

Ôn Lưu Băng rốt cuộc vì sao mà chết?

Mà sở dĩ Mục Trích có thể an an ổn ổn sống trong Mai Cốt Trủng mười năm, có phải cũng liên quan tới cái chết của Ôn Lưu Băng hay không?

Thẩm Cố Dung đột nhiên không dám nghĩ lại.

Y lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng nhịn không được xốc chăn lên, gọi Ôn Lưu Băng đang đả tọa ngoài phòng: "Tam Thủy."

Ôn Lưu Băng gọi là đến, nghe tiếng vội nhanh chóng tiến vào: "Sư tôn, con đây."

Thẩm Cố Dung nghiêm mặt nói: "Nếu ta bắt ngươi làm một việc mà có thể phải vứt bỏ cả tính mạng, ngươi sẽ làm chứ?"

Ôn Lưu Băng ngay cả tự hỏi cũng không, nói: "Sẽ làm."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung không nhịn nổi mắng hắn: "Ngươi có phải đồ ngốc hay không? Biết rõ sẽ vứt bỏ tính mạng, sao còn muốn làm?"

Ôn Lưu Băng không rõ nguyên do: "Sư tôn để con đi làm, dù là bất cứ điều gì, con cũng đều sẽ làm."

Thẩm Cố Dung nhớ lại Ôn Lưu Băng trong giấc mộng, không khác gì lời này, ngẩn ngơ hồi lâu mới nhìn hắn bằng vẻ mặt phức tạp.

Ôn Lưu Băng nghiêng đầu: "Sư tôn, hôm nay ngài kỳ lạ quá, có chuyện gì sao?"

Thẩm Cố Dung khoát tay: "Trở về ngủ đi, đừng đợi ở chỗ này của ta nữa."

Ôn Lưu Băng "Vâng" một tiếng, nghe lời trở về.

Thẩm Cố Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy có lẽ do mình nghĩ quá nhiều.

Hiện tại Ly Tác và Mục Trích đều chưa gặp chuyện gì, chỉ cần y không cho Ôn Lưu Băng đi làm gì ném bỏ tính mạng, dựa vào tu vi của Ôn Lưu Băng, không mấy người trong Tam giới có thể giết được hắn.

Tưởng tượng như vậy, lúc này Thẩm Cố Dung mới hơi bình thường trở lại.

Trước kia y chỉ nghĩ phải bảo vệ tốt Mục Trích và Ngu Tinh Hà, hiện tại xem ra trọng trách lại thêm một đại đồ đệ Ôn Lưu Băng đầu toàn cơ bắp.

Thẩm Cố Dung hiếm khi mất ngủ tới nửa đêm, thế nên sáng sớm hôm sau khi Hề Cô Hành tan lớp sớm tới tìm y, y vẫn còn nằm ngủ o o.

Hề Cô Hành không chút khách khí xốc chăn y lên, ngồi bên giường khoanh chân, cười như không cười nói: "Thập Nhất, ta nghe được chuyện này hay lắm, muốn cùng nghe một chút hay không?"

Thẩm Cố Dung ngủ chưa được một canh giờ đã bị đánh thức, đôi mắt y díu lại, nhăn mặt đạp một cước qua.

Hề Cô Hành không dao động, đem lời đồn đãi truyền khắp núi hôm nay hắn lợi dụng tu vi và linh lực nghe được nói cho Thẩm Cố Dung.

"Thập Nhất, đệ muốn con trai tư sinh của mình tên là gì? Thẩm Chíp Chíp? Thẩm Phượng Hoàng?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung lần này chẳng cần tự mình dỗ mình, lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

"Chờ ta một chút." Y vội vàng bò dậy, sờ soạng xung quanh hai lượt, trong miệng còn nói: "Huynh nói cái gì? Ta không nhìn thấy."

Hề Cô Hành "Chậc" một tiếng, nhặt băng tiêu dưới giường đưa cho Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung cột băng tiêu lên, lúc này mới hiểu ý Hề Cô Hành.

Y trừng lớn đôi mắt, chỉ vào chính mình: "Ta? Con trai tư sinh của Thẩm Thánh quân?"

Hề Cô Hành ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu.

Thẩm Cố Dung: "Ai đồn?"

Hề Cô Hành: "Ai mà biết được, dù sao hiện tại mọi người đều nói như vậy."

Hắn nói xong, nắm cằm Thẩm Cố Dung quay trái quay phải, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn này, lại nói tiếp: "Có điều cũng đúng, khuôn mặt này kết hợp với băng tiêu, người sáng suốt chắc chắn vừa thấy đã liên tưởng tới đệ."

Thẩm Cố Dung gỡ tay hắn ra, trừng hắn một cái: "Đừng nói lời châm chọc, huynh có làm sáng tỏ giúp ta không?"

Hề Cô Hành vô cùng vô liêm sỉ: "Làm sáng tỏ chuyện này làm cái gì? Rảnh quá không có việc gì làm hả? Ta bận lắm."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ngươi bận mà cũng có thời gian dùng tu vi nghe lén người khác tán gẫu cơ đấy?!

Hề Cô Hành thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của y, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, an ủi y một câu: "Tiếp nhé, đệ muốn ta làm sáng tỏ như thế nào? Nói rằng đệ chính là Thẩm Thánh quân, chỉ lỡ hút nhầm linh lực phượng hoàng vào cơ thể nên mới biến thành chim non phượng hoàng, sau đó lại vì khế ước với phượng hoàng......"

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã cắt ngang: "Để bọn họ hiểu lầm đi, huynh đừng có nói nữa!"

Lúc này Hề Cô Hành mới im miệng, trên mặt vẫn là thái độ xem kịch vui như cũ.

Thẩm Cố Dung mất hết sức lực gục đầu xuống, nói: "Mau đi đi, Chưởng giáo."

Hề Cô Hành không kiên nhẫn búng lên đầu y vài cái, mới đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Khắp Ly Nhân Phong đều đồn ầm lên chuyện con trai tư sinh của Thánh Quân đã vào Phiếm Giáng Cư ở, sau khi tan lớp sớm luôn có từng tốp hai ba người túm tụm tới Phiếm Giáng Cư, muốn ló đầu vào ngó xem dáng vẻ của con trai Thánh quân.

Ba ngày sau, Thẩm Cố Dung rốt cuộc cũng bị nghẹn đến không chịu nổi nữa, nhân lúc lớp sớm chưa tan, xung quanh không có ai, y lẻn ra khỏi Phiếm Giáng Cư, chạy vài vòng quanh cây bồ đề kia, nghẹn uất mấy ngày nay mới giảm bớt.

Trong hồ Liên Hoa trống không, bạch hạc ngày thường hay mổ cá trong hồ đã không còn bóng dáng.

Thẩm Cố Dung không muốn trở về lắm, ngồi bên hồ Liên Hoa một lúc lâu, đột nhiên trong đầu sáng lên, nhảy nhót chạy về phòng tìm giấy bút, dự định vẽ tranh phong cảnh hồ Liên Hoa.

Tay y quá nhỏ, cầm bút có chút khó khăn, nhưng vẫn cố gắng tô tô vẽ vẽ.

Có lẽ sợ người đột ngột tiến vào, Thẩm Cố Dung dùng hết sức bình sinh bò lên cây bồ đề, chọn một nơi tầm nhìn tuyệt đẹp ngồi xếp bằng, thân cây kia rất to, y có thể hoàn toàn yên tâm ngồi trên đó mà không sợ bị rơi xuống.

Nhờ nhánh cây che khuất, Thẩm Cố Dung vui vẻ sung sướng vẽ tới vẽ lui.

Nửa canh giờ sau, y nhìn bức vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay, lâm vào trầm tư.

Nếu để tiên sinh dạy y vẽ nhìn thấy bức vẽ này, chắc chắn sẽ tức giận đến mức cầm sáo trúc quật y.

Thẩm Cố Dung tiện tay vo tròn tờ giấy ném sang một bên, tiếp tục tìm một góc nhìn khác, tính toán rửa nỗi nhục xưa.

Nhưng còn chưa kịp đặt bút, tầm mắt y liền dừng lại ở đối diện hồ Liên Hoa.

Trong đình nhỏ bên hồ, một nữ tử mặc áo đỏ dáng người uyển chuyển đang đứng đón gió, ngay cả xa như vậy Thẩm Cố Dung vẫn thấy được gương mặt khiến nam nhân thần hồn điên đảo kia.

Gương mặt nàng kia tựa hoa đào, nốt chu sa giữa hai đầu lông mày càng thêm khuynh thành, nàng rũ hàng mi cong dài, tựa hồ đang ngắm cảnh trong hồ Liên Hoa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nụ cười mới tươi đẹp làm sao.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên, lập tức tìm một tờ giấy trắng, nhấc bút bắt đầu vẽ mỹ nhân bên hồ.

Y vẽ một đường mới chợt phát hiện trong Ly Nhân Phong không có nữ tu, vậy vị mỹ nhân tỷ tỷ này từ đâu tới?

Thẩm Cố Dung suy nghĩ, đột nhiên nhớ Hề Cô Hành trước đó hay nhắc hình như mấy ngày nữa Nhị sư tỷ sẽ trở về.

Nhị sư tỷ!

Thẩm Cố Dung trước kia vẫn luôn cho rằng những đệ tử được Ly Nhân Phong dạy ra toàn loại một lời không hợp liền rút kiếm như Hề Cô Hành hoặc Ôn Lưu Băng, thô thiển không chịu nổi, lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy một vị mỹ nhân sư tỷ cảnh đẹp ý vui, bé Thẩm Cố Dung lập tức phấn chấn hơn chút.

Y đang nghĩ ngợi, Nhị sư tỷ bên kia bỗng cười nhạt một tiếng, nhấc năm ngón tay thon dài bắn ra bờ sông một kết ấn.

Không biết là kết ấn gì, nhưng khi ngón tay nàng hạ xuống, một tiếng "Ầm" lớn vang lên, vô số yêu tà dữ tợn đen nhánh kêu thảm thiết nhảy ra khỏi mặt hồ, trực tiếp hóa thành một sợi tro tàn biến mất dưới ánh mặt trời.

Thẩm Cố Dung: "......."

Đây, đây đây......

Thẩm Cố Dung khiếp sợ, bút cũng rơi xuống.

Tiếng bút rơi xuống đất bị Nhị sư tỷ bên kia hồ Liên Hoa nghe thấy, đôi mắt nàng híp lại, mỗi cái nhăn mày mỗi nét cười đều phong tình vạn chủng. Nàng cười nhạt một tiếng, phất tay áo rộng, dẫm lên mặt nước nhẹ nhàng đi tới.

Thẩm Cố Dung còn đang an ủi chính mình: Ít nhất đây là một mỹ nhân tỷ tỷ, có thể đánh nhau một chút cũng hơn người yếu đuối mỏng manh dễ bị bắt nạt, so với mấy tên hán tử thô thiển kia tốt hơn quá nhiều.

Y vừa mới điều chỉnh tốt cảm xúc, cúi đầu xuống liền nhìn thấy Nhị sư tỷ mới vừa rồi còn ở bờ bên kia giờ đã chạy tới dưới tàng cây, đang cong mắt dịu dàng nhìn y.

Thẩm Cố Dung: "......."

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, trực tiếp ngã từ trên cây xuống.

Cảm giác mất trọng lực khiến Thẩm Cố Dung nhắm chặt mắt theo bản năng, nhưng đau đớn chưa tới, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đã ôm y vào trong lòng, mùi hương Cam Tùng mát lạnh ập vào mặt y.

Thẩm Cố Dung mờ mịt mở mắt, lúc này mới phát hiện mình được Nhị sư tỷ ôm vào lòng.

Thẩm Cố Dung bất ngờ đỏ mặt.

Từ nhỏ đến lớn y chưa từng tới gần nữ tử như vậy, không biết vì sao rõ ràng y không có tình cảm nam nữ với mỹ nhân, nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà nhảy nhót.

Trái tim y đang nhảy lung tung, chợt nghe mỹ nhân sư tỷ của y dùng một giọng trầm thấp lại réo rắt của nam nhân, dịu dàng nói: "Cô Hành nói ta còn không tin, hiện tại xem ra quả nhiên Thập Nhất đã thay đổi rất nhiều."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "???"

..........................................................

(1) Ngồi quỳ:

..........................................................

Trầm Yên có lời muốn nói:

Vào khoảnh khắc Ôn Lưu Băng ra đi, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên giai điệu khúc Mạch Thượng Hoa Khai: https://youtu.be/Z1vYtt2G5LA


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện