Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 23


trước sau


Tiểu Đường Cao thử nhảy xuống khỏi người Phó Kiêu.
Phe phẩy cái đuôi nghênh ngang tiêu sái ra khỏi thư phòng.
Đại Tất Thối nói gì đó?
Xin lỗi nhá, cậu chỉ là một con mèo, nghe không hiểu ngôn ngữ các người đâu.
Cũng may Phó Kiêu không trông cậy vào Tiểu Đường Cao trả lời, nhìn cảnh bé mèo bỏ đi, anh lẩm bẩm: "Ông nội mà trở về thì phải làm sao bây giờ".
Dù sao trên danh nghĩa anh chỉ nuôi hộ thôi.
Đợi khi ông nội trở về thì có lẽ cũng đón Tiểu Đường Cao về luôn.
Đàn mèo bên ngoài sân đã tản đi, Phó Minh Minh đặt di động live stream trên ghế sô pha, cực kỳ dối trá live stream chơi trò chơi "Fruit Ninja" cho các đại gia người xem, trò chơi này rất đơn giản, cắt toàn bộ hoa quả xuất hiện trong màn hình thành hai nửa, cắt càng nhiều điểm càng cao, cấp độ càng cao, yêu cầu về điểm cũng cao hơn.
Trò chơi là do người xem đề cử, Phó Minh Minh chưa từng chơi bao giờ, cô kiên trì chơi vài cửa, thành tích rất thảm thiết, kẹt ở cửa thứ 9 không qua được, ở lần chơi lại thứ 10, Phó Minh Minh thề son sắt: "Dù sao tôi cũng là streamer trò chơi thuộc phái thực lực nổi danh, lúc trước tại tôi chưa đủ kinh nghiệm thôi, mà bây giờ tôi đã có kinh nghiệm phong phú rồi nên tuyệt đối qua cửa, nếu không tên tôi đảo ngược lại luôn".
Một phút sau đó, màn hình di động cực đại xuất hiện "Trò chơi thất bại".
Phó Minh Minh:........
Trên màn ảnh..........
[Quả đào không ăn đường ------- Đường không ăn quả đào]
[Hoan nghênh streamer mới của chúng ta ------ Đường không ăn quả đào]
[Streamer trò chơi chân thực ghê]
[Ờ, Streamer thực lực]

Đối diện với màn hình "Ha ha ha ha", cô gái Smart xấu hổ sờ sờ mũi, đặt điện thoại di động trên ghế sô pha, chà xát tay: "Vận may kém quá, tôi đi uống chén nước lấy may đây"
Đám đạn bình luận không lưu tình đâm chọc.........
[Streamer sao lại có vấn đề được, là do vận may hoy. Mỉm cười.jpg]
[Thực lực ném nồi đó mà]
[ Vận may: Trách ta chắc]
Trò chơi bắt đầu lại một ván nữa mà Phó Minh Minh đã bấm dừng.
Lúc này, bé mèo trắng linh hoạt nhảy lên ngai vàng ngự dụng trên ghế sô pha, cái đuôi vểnh lên, không yên lòng nhìn di động.
Chân Tiểu Đường Cao thản nhiên đập đập nó.
Mấy phút sau, cô trở về lại ghế sô pha.
Tiểu Đường Cao ngồi ngay ngắn, lãnh diễm cao quý nhìn cô.
Phó Minh Minh nhìn xem ngẫu nhiên, bỗng hoảng hốt, trên màn hình di động live streame đã bị một đống đạn bình luận rậm rạp chạy qua.
[Người còn không bằng mèo]
[Sỉ nhục của loài người ------- Đường không ăn quả đào]
[Streamer trò chơi phái thực lực Tiểu Đường Cao]
Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt, vội vàng cầm lấy di động chơi trò chơi, cửa 10 đã thông qua.
Thông qua.......
Trong phòng khách không có ai tới.
Ý đám bình luận là ........
Tâm trạng cô xoắn xuýt, nhìn Tiểu Đường Cao điềm nhiên liếm lông trên ghế sô pha.
Bé mèo cũng chột dạ nhìn Phó Minh Minh, ơ thì cậu có bao giờ cưỡng lại được bản năng loài mèo đâu nhở?
Sắc màu hoa quả rực rỡ lắc lư thật sự rất hấp dẫn mèo nha.
Bởi vì trên video internet thường xuyên có các blogger về thú cưng đăng video thú cưng mình chơi trò chơi, cô cũng không ngạc nhiên khi Tiểu Đường Cao có thể chơi, với lại, lúc nãy cô bấm tạm dừng, chắc bé mèo vô tình làm trò chơi bắt đầu.
Điều mà Phó Minh Minh kinh ngạc là Tiểu Đường Cao qua cửa.
Mà cô thì không.
Sự kiêu ngạo của một streamer trò chơi lung lay sắp đổ rồi.
Cô động viên tinh thần bản thân ở trong lòng, tại sao mình lại không bằng một con mèo? Nhất định do vận may, cô thề chân thành rằng sẽ qua được cửa 10.
10 phút sau, Phó Minh Minh nhìn dòng chữ trò chơi thất bại trên màn hình lần nữa, cô như con cá mặn nằm ườn trên ghế sô pha.
Đôi mắt uể oải rũ xuống, đối diện với đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm lạnh lành của Tiểu Đường Cao.
Phó Minh Minh lóe lên ý tưởng, cười hì hì chậm rãi đến gần bé mèo.
Bà chị đừng có qua đây.

Tiểu Đường Cao thấy không ổn lắm.
Bé mèo cảnh giác lui về phía sau vài bước..........
Phó Minh Minh muốn làm gì với một con mèo như cậu?
Mấy phút sau, Tiểu Đường Cao nhìn cửa thứ 11 đã thông qua dưới chân, lạnh lùng nhìn cô.
Phó Minh Minh không thèm để ý, hai tay thò lấy di động mà bé mèo đang chơi, tắt đi nhanh như vận tốc ánh sáng, nhận rõ sự thật cô buông tha giãy dụa, vốn không thể lựa chọn thiên phú cho mình nhưng cô có thể lựa chọn không mất mặt thêm.
Tắt live stream đi, Phó Minh Minh hứng thú cùng Tiểu Đường Cao bắt đầu xem phim truyền hình trên màn hình siêu lớn ở phòng khách.
Phim truyền hình là một bộ phim drama kinh điển vào nhiều năm trước, gọi là "Tình yêu pha lê", có nội dung là ba nam chính và mẹ nữ chính tái hôn, nam chính bất mãn tìm mọi cách gây khó dễ cho em gái kế ngây thơ, cuối cùng trải qua một loạt tình tiết drama cuối cùng thành người một nhà.
Ban đầu Tiểu Đường Cao xem vẫn rất khinh bỉ......
Quay cái quái gì vậy?
Vì sao nữ chính rớt vào trong nước còn muốn nam chính ở trong phòng xa lắc tới cứu?
Còn nữa nam chính nhảy xuống từ lầu hai chạy đến trong hồ không bị làm sao hết hả?
Nhưng chỉ sau một tập.
Còn lại là.......
Nam chính đẹp trai quá đi! Nữ chính thật đáng yêu!
Tình yêu của bọn họ sao nhiều khúc chiết đến thế.
Vẻ mặt Tiểu Đường Cao cười như các dì các mẹ xem màn hình.
Đôi mắt một người một mèo lấp lánh ánh sao chuyên tâm xem phim truyền hình, ngay cả Phó Kiêu đi xuống cũng không phát hiện.
Anh không chú ý nhiều lắm, lập tức đi tới trước mặt hai người, bóng dáng cao lớn che chắn TV.
Mà phim truyền hình chiếu đến thời khắc mấu chốt..........
Nữ chính bị những người khác ở văn phòng ăn hiếp.
Phó Minh Minh nhìn màn hình bị chú họ che hơn nửa, tuy trong lòng sốt ruột nhưng ngại uy nghiêm của chú không dám lỗ mãng, nôn nóng nói: "Có chuyện gì hả chú?"
Không biết nam chính bá tổng có chạy đến kịp không.
Lúc này một cái chân xù lông thò ra từ bên cạnh.
Tiểu Đường Cao làm chuyện mà cô không dám làm, không kiên nhẫn kêu meo meo vươn chân đẩy Phó Kiêu sang bên cạnh.
Kinh thiệt nha!
Phó Kiêu nhíu mày.
Phó Minh Minh lạnh run nghĩ có lẽ Tiểu Đường Cao là người đầu tiên dám đẩy chú họ, à không, bé mèo chứ.
Sau khi đẩy xong, cậu cũng hiểu ra, sau lưng chợt lạnh, lại vươn chân ra tiếp.
Do cậu quá chú tâm xem phim TV đó mà.
Nhưng nam chính bá tổng thật sự rất trách nhiệm rất tuấn tú nha.

Tiểu Đường Cao nhanh trí đứng lên, thò đầu tới nũng nịu cọ cọ trên đùi Phó Kiêu, miệng kêu meo meo vừa nhõng nhẽo vừa ỏn ẻn, định che dấu hành động đẩy anh ra lúc ban đầu thành làm nũng.
Phó Kiêu lắc đầu ôm bé mèo vào lòng rồi ngồi trên ghế sô pha.
Ngay lập tức đôi mắt xanh thẳm nhìn màn hình nhưng phim truyền hình đã chiếu bài hát kết thúc, tập hôm nay đã chiếu hết rồi. Tiểu Đường Cao và Phó Minh Minh cùng thất vọng cúi đầu.
Phó Minh Minh nhanh chóng nhớ ra chuyện ngày hôm nay, cô treo lên nụ cười lấy lòng, uyển chuyển hỏi chú họ: "Cái đó, chú à, cháu nghe nói tối hôm nay ở Tinh Thần có bữa tiệc, đạo diễn Angus cũng sẽ đi". Ông ấy là thần tượng của cô đấy.
Cô cảm thấy trong khoảng thời gian này chú họ ôn hòa rất nhiều, cười cũng nhiều hơn, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước đây, có chun chút ấm áp.
Thật ra ở Phó gia, cô bội phục nhất chính là chú, khi trở lại đây từ nhà ngoại Tống gia, tuyệt nhiên không một ai coi trọng chú, mọi người biết nội tình đều nói con trai trưởng Phó gia đã vô dụng rồi.
Nhưng chú tự dựa vào chính mình từng bước một bò ra khỏi địa ngục khiến người Phó gia tâm phục khẩu phục.
Cho nên từ nhỏ cô đã khâm phục chú nhưng không thể phủ nhận có một chút sợ hãi. Trước kia, cô tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy với chú nhưng bây giờ cô phát hiện chú không phải là người lạnh lùng đến thế, mới đánh bạo nói vậy.
Phó Minh Minh nói rất uyển chuyển nhưng cô biết chú họ nhất định hiểu được ý của mình.
Quả nhiên anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Muốn đi thì đi đi".
Cái lỗ tai nhòn nhọn của Tiểu Đường Cao dựng thẳng lên, nghe thế ngay lập tức đứng phắt dậy.....
Bữa tiệc của đạo diễn Angus nào đó à? Có phải là bữa tiệc mà Phong Giai Minh muốn đi không?
Cậu cũng phải đi!
Còn đi thế nào á?
Hừ!
 
*
 
Chạng vạng, Phó Minh Minh đã trang điểm xong xuôi, cô mặc một váy dài màu xanh lam đậm, phối với mái tóc màu xanh lam nhạt của mình, không quá khoa trương mà ngược lại khá là mốt.
Phong Giai Minh mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc được kẹp bởi  kẹp tóc kim cương, dáng vẻ thanh lịch cao quý đứng ở một bên.
Còn Phó Kiêu mặc tây trang màu đen bất đắc dĩ nhìn dưới chân.
Dưới chân anh, là một bé mèo màu trắng dùng cả bốn cái chân ôm chặt khừ, cái đuôi xù bông cũng quấn lên, như thuốc cao bôi trên da chó, kéo cũng kéo không ra.
Chỉ cần có người định kéo ra thì ngay lập tức bé mèo gào thét tru tréo như giết heo.
Đúng chuẩn tôi không buông tay đấy cùng với vẻ mặt vô lại kiểu anh làm gì được tôi nào.
Có giỏi anh nói đạo lý với mèo đi!!!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện