Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 19


trước sau

Advertisement

Tiệc cưới của Lê Viễn Hàng được tổ chức ở một khách sạn năm sao, Nguyễn Hạ nắm tay Vượng Tử đi bên cạnh Tống Đình Thâm bước vào thang máy, đi lên sảnh tổ chức tiệc. Hôm nay không chỉ có vợ chồng Lê Viễn Hàng kết hôn, mà còn có nhiều người khác nữa, trong khách sạn rất náo nhiệt, một đường vừa đi vừa nhìn, cuối cùng cũng đến hội trường tổ chức đám cưới của Lê Viễn Hàng. Ở cửa ra vào là hai bên nhà trai và nhà gái đang chào hỏi khách đến, cũng có người đang ký sổ.

Dù sao chăng nữa, dáng người và giá trị nhan sắc của Nguyễn Hạ đều rất tuyệt vời, cô xuất hiện ở chỗ nào đó, thì kiểu gì cũng sẽ thu hút không ít sự chú ý của người khác, giống như lúc này, Lê Tĩnh nhìn một chút thì lập tức chú ý đến cô đang đứng cạnh Tống Đình Thâm.

Mặc dù trước đó, anh trai không chỉ một lần nói rằng vợ của Tống Đình Thâm là một người đẹp thật sự nhưng cô ta vẫn luôn không tin, hoặc là vô thức không tin điều đó. Bởi vì chỉ tưởng tượng rằng Tống phu nhân kém đi một phần, cô ta mới có thể cân bằng tâm lý của mình, mới có dũng khí thích người đàn ông kia, mới dám hy vọng xa vời rằng có một ngày mình cũng sẽ trở thành người bên cạnh anh.

Dù thế nào thì Nguyễn Hạ cũng là vợ trên danh nghĩa của Tống Đình Thâm, ở trước mặt người ngoài anh vẫn làm rất đúng vai trò của mình, giới thiệu cô với các bạn cùng lớp và bạn bè. Nguyễn Hạ cũng biết cử xử khéo léo, rất là tự nhiên và thành thạo, cười híp mắt cùng bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.

Tất cả mọi người cảm thấy, Tống Đình Thâm và vợ thật là xứng đôi, lại còn có thêm một đứa con trai đáng yêu và đẹp như vậy.

Có cái gì mà lại không hợp? Có lý do gì mà không hợp chứ?

Tống Đình Thâm không có giới thiệu Lê Tĩnh với Nguyễn Hạ, suy nghĩ của anh rất đơn giản cũng rất thẳng thắn. Một mặt là anh thấy mình chẳng có mối quan hệ riêng tư gì với Lê Tĩnh, chỉ là bởi vì có Lê Viễn Hàng, một mặt khác, bây giờ Lê Tĩnh cũng coi như là nhân viên của công ty anh, cũng không phải là lãnh đạo cấp cao, thật sự là không cần thiết phải giới thiệu.

Lê Tĩnh lại không nghĩ như vậy, cô ta chủ động tiến về phía trước, cười nhẹ với Nguyễn Hạ, nói: "Tống phu nhân, chào chị, em là Lê Tĩnh, là người hôm qua nói chuyện điện thoại với chị, em hiện tại cũng là nhân viên trong công ty của Tống đại ca. Bình thường cũng may nhờ Tống đại ca chiếu cố, chứ không thì em cũng không thể nào vào công ty thực tập được."

Nguyễn Hạ không để lại dấu vết mà đánh giá cô ta. Thì ra đây chính là Lê Tĩnh. Dáng dấp rất xinh xắn, một thân váy hồng, càng lộ ra sự tươi đẹp của tuổi trẻ.

Mà lời này thật là ẩn ý nha, nếu như ngày hôm qua không có cuộc điện thoại đó, lời nói này của cô ta cũng chẳng có gì sai cả nhưng ngày hôm qua gọi điện thoại còn chưa đủ hay sao, hôm nay cô ta còn dám đến trước mặt cô, nói chồng cô chiếu cố như thế nào... Có chút thú vị. Đây là sợ cô không hiểu lầm hay sao? Nếu như cô và Tống Đình Thâm là vợ chồng đúng nghĩa, dù là tình cảm không còn tốt, nghe lời này trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu, chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm anh và Lê Tĩnh có tư tình đi.

Thời đại bây giờ, chẳng lẽ thật sự còn có người muốn làm kẻ thứ ba hay sao? Đúng là cuộc sống mà.

Nguyễn Hạ cười cười: "Chào cô."

Thái độ cũng không gọi là thân thiện nhưng cũng không lạnh nhạt.

Mặc dù Lê Tĩnh chủ động nhắc tới cú điện thoại tối hôm qua, Nguyễn Hạ cũng không muốn tiếp chiêu, đoán chừng ngay cả bản thân Lê Tĩnh cũng không nghĩ tới, cô và Tống Đình Thâm căn băn là một đôi vợ chồng hờ, những chuyện kia của anh, cô thật sự không có hứng thú, trừ khi ngày nào đó có một kẻ thứ ba gọi điện thoại nói đã có bầu để thị uy với cô, nếu không, kể cả cô biết Tống Đình Thâm ở bên ngoài làm chuyện gì đó, cô cũng phải giả bộ chẳng biết gì cả.

Cũng không phải là cô nhát gan, mà là nguyên chủ ngay từ đầu đã chọn kiểu hôn nhân như thế này, cô xuyên tới đây trở thành Nguyễn Hạ, tất nhiên có thể phủi mông một cái, ly hôn, chia tài sản rồi sống một cuộc sống tự do tự tại nhưng vấn đề ở đây là, cuộc sống bây giờ của cô đã rất tự do, nếu đã như vậy, cô cần gì phải vẽ vời thêm chuyện ly hôn.

Tống Đình Thâm cũng không đề cập tới, cũng không để ý đến cuộc sống riêng tư của cô như thế nào, cô cũng chẳng có tình cảm gì với Tống Đình Thâm, hai người chỉ giống như những người bạn cùng phòng, cuộc sống hài hòa biết bao nhiêu, nước sông không phạm nước giếng, đây là cách thức đôi vợ chồng hờ này ngầm hiểu với nhau, cô cũng không cần phải vừa đến đây đã phá vỡ sự cân bằng này.

Nói cô không có lòng tự tôn cũng được, dù sao với tình thế trước mắt mà nói, tiếp tục duy trì mối quan hệ vợ chồng tương kính như tân này với Tống Đình Thâm, là điều tốt nhất đối với cô.

Nguyễn Hạ dắt Vượng Tử cùng Tống Đình Thâm bước vào trong hội trường tiệc cưới, vị trí đã sớm được sắp xếp rồi, chỗ Tống Đình Thâm là bàn của những người bạn cùng phòng kí túc xá hồi đại học, hơn còn khá gần sân khấu, cô đã chào hỏi xong với đám bạn cùng phòng của anh, lúc

Advertisement
này ngồi xuống, chỉ cần an tĩnh làm một bức phông nền, nghe bọn họ nhắc lại chuyện ngày xưa là được rồi.

Tiếc là người nhà Tống Đình Thâm dẫn đến đây không chỉ có mỗi cô, mấy người đàn ông nhớ lại chuyện khó quên hồi ở kí túc xá, vợ của bọn họ cũng có chuyện để tán gẫu.

Người phụ nữ ngồi cạnh Nguyễn Hạ vui tươi hớn hở nói: "Lần trước gặp cô là lúc tổ chức bữa tiệc Vượng Tử tròn một tuổi, vậy mà loáng một cái đã qua hơn hai năm."

"Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh." Nguyễn Hạ cũng phụ họa nói.

Nào biết được câu tiếp theo của người này lại nhắc đến chuyện mang thai đứa thứ hai, cô ta dùng âm thanh thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: "Hai người dự định mang thai nữa không? Dù sao Vượng Tử bây giờ cũng đi nhà trẻ rồi, điều kiện kinh tế nhà hai người cũng tốt, nhân lúc còn trẻ, tranh thủ thời gian sinh thêm đứa nữa."

Nguyễn Hạ: "..."

Tại sao lúc tán gẫu lại không thể nào thoát khỏi được chủ đề này vậy? Lại còn mang thai lần thứ hai, cô ngay cả mang thai đầu cũng không muốn mang hiểu không.

Nào biết được thấy Nguyễn Hạ không trả lời, người phụ nữ kia lập tức quay sang nói đùa với Vượng Tử: "Vượng Tử, cháu có muốn em trai hoặc em gái không?"

Vượng Tử cũng rất ngay thẳng, cậu lắc đầu, trả lời: "Không muốn ạ."

Trong lòng Nguyễn Hạ mừng thầm, nhóc mập mạp này khiến cô rất thích, câu trả lời này cô càng thích.

"Vì sao? Là sợ ba mẹ không thích cháu sao?"

Thời đại này vẫn còn có người kiểu như thế, dám ở trước mặt trẻ con nói cậu này, Nguyễn Hạ cảm thấy bó tay luôn.

Vượng Tử nhìn cô một cái, hỏi: "Mẹ, mẹ không thích con sao?"

Nguyễn Hạ lập tức cầm bàn tay nhỏ bé mập mạp hôn một cái: "Làm sao lại không thích, mẹ rất thích con, con chẳng lẽ không cảm giác vậy sao?"

Cho dù hiện tại cô vẫn chưa giống như một người mẹ thật sự thích con của mình một cách vô điều kiện nhưng sớm chiều ở chung với nhau, cô cũng có chút tình cảm với Vượng Tử. Bởi vì thích cậu, cho nên mỗi ngày mới chơi cùng cậu, ngủ chung với cậu.

Vượng Tự có được câu trả lời của Nguyễn Hạ, lại nhìn về phía dì kia, giòn giã nói: "Ba mẹ cháu sẽ không bỏ mặc cháu nhưng chẳng qua chỉ là cháu không thích em trai hoặc em gái thôi, bởi vì rất phiền."

Bạn nhỏ hơn ba tuổi nói lời như vậy rất là hài hước, cả bàn đều vì câu nói này của cậu mà bật cười, Tống Đình Thâm cũng cười híp mắt nhìn con trai mập mạp nhà mình.

"Nhưng mà rất nhiều người muốn có em trai hoặc em gái đó." Dì kia tiếp tục trêu đùa Vượng Tử.

Đây là một số người lớn đùa ác quá, nếu như đứa trẻ bị chọc đến nghẹn đỏ mặt thậm chí khóc to, dường như bọn họ mới được thỏa mãn phần nào.

Vượng Tử không giống như những đứa trẻ khác, cậu lại nói: "Nhiều người muốn có thì cháu phải có sao? Dì ơi, cháu không còn bé đâu."

“Ha ha ha!”

Nguyễn Hạ thật sự rất muốn điên cuồng tán thưởng Vượng Tử, phải biết rằng lời như này cho dù là người lớn cũng không nhất định sẽ nói lại được.

"Nếu có em thì cháu sẽ có bạn chơi với mình không phải tốt hơn sao?"

Vượng Tử suy nghĩ, không trả lời, ngay lúc Nguyễn Hạ cho rằng cậu đang bối rối phân vân, thì đột nhiên cậu nói: "Ba mẹ cháu cũng không phải là sinh đồ chơi cho cháu. Ba mẹ cháu muốn một em bé nữa đó là chuyện của ba mẹ, cháu không muốn đó là chuyện của cháu."

Nói thật, Nguyễn Hạ cũng hơi kinh ngạc, cô vẫn biết rằng Vượng Tử là một đứa trẻ rất thông minh, vô cùng thông minh nhưng cô không hề nghĩ tới, cậu mới hơn ba tuổi mà với vấn đề như vậy đã có thể tư duy logic giống như người lớn.

Những người ngồi trong bàn cũng cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc vì mạch suy nghĩ rõ ràng của Vượng Tử, hơn còn có thể biểu đạt được đầy đủ suy nghĩ của bản thân, việc này ở tuổi của cậu là rất hiếm thấy.

"Nói đi cũng phải nói lại, lão Tống, hai người không định sinh đứa nữa à?" Người đàn ông ngồi cạnh Tống Đình Thâm hiếu kì hỏi.

Tống Đình Thâm lắc đầu: "Không có ý định này."

Những người khác cũng không biết vì sao Tống Đình Thâm lại trả lời một cách kiên quyết như vậy nhưng Nguyễn Hạ thì lại hiểu rõ.

Tống Đình Thâm và nguyên chủ chỉ có một lần kia thôi, mà sau lần đó liền có Vượng Tử, trừ ngày ấy ra, mặc dù bọn họ kết hôn đã bốn năm nhưng lại không hề có hành động thân mật nào,bây giờ xem ra, Tống Đình Thâm cũng không có ý định ly hôn, với tính cách của anh, chắc hẳn cũng không làm ra chuyện con riêng gì đó, cho nên, bọn họ chỉ có một Vượng Tử mà thôi.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện