Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 41


trước sau

Chuyển ngữ: Han

Chỉnh sửa: Sunny

Hai người về đến nhà.

Tần Chiêu dựng cây dù ướt đẫm dưới mái hiên, quay đầu đã không thấy bóng dáng màu đỏ tươi kia trong phòng nữa. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào trong phòng ngủ.

Thiếu niên nằm sấp ở trên giường, cả khuôn mặt đều chôn vào trong chăn, trên mu bàn tay lộ ra bên ngoài dính mấy chiếc vảy cá đỏ tươi, vô cùng nổi bật trên chiếc áo và làn da trắng tinh..

Tần Chiêu nhịn cười: "Dậy nào, thay quần áo đã chứ."

Mưa rơi quá lớn, tuy che dù nhưng dọc đường về hai người vẫn không tránh được bị ướt vạt áo.

"Chờ...chờ một lát nữa." Âm thanh từ trong chăn truyền ra mơ hồ không rõ, nghe có chút rầu rĩ không vui.

Cảnh Lê đang vùi đầu vào trong chăn mềm mại, cảm giác được đối phương vẫn đứng ở phía sau, buồn bực nói: "Ngươi đừng nhìn ta nữa mà..."

"Được, không nhìn ngươi." Tần Chiêu lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ đặt ở bên giường, không nhịn được, thuận tay sờ sờ cái đầu mềm mại của Cảnh Lê, cảm giác được thân thể thiếu niên dưới tay nhẹ nhàng co rúm lại một chút.

Hắn đứng dậy, cầm quần áo của mình ra khỏi phòng.

Hồi lâu, Cảnh Lê mới ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia vẫn còn hơi hơi ửng đỏ, đuôi mắt lộ ra chút vảy cá đỏ tươi, khiến khuôn mặt kia thêm mấy phần mị sắc.

Mất mặt quá đi mất...

Không phải là hôn một cái thôi sao, sao lại có thể hồi hộp tới mức suýt nữa biến trở về nguyên hình chứ.

Còn có tí tiền đồ nào không?

Cảnh Lê chán nản sờ sờ vảy cá ở đuôi mắt.

Càng phiền phức hơn chính là, cậu còn không biết biến trở về kiểu gì.

"Hu..." Cảnh Lê lật người ở trên giường, kéo chăn trùm kín mình lại.

Cá tự bế rồi.

Tần Chiêu vẫn đang thay quần áo, lấy ra đơn thuốc thảo dược ở trong đám quần áo ban đầu.

Đây là đơn thuốc hôm nay vị Tiết lão tiên sinh kia cho hắn.

Tờ đơn thuốc này liệt kê 6,7 loại dược liệu.

Từ trước đến nay thầy thuốc luôn luôn cực kỳ quý trọng bài thuốc gia truyền của mình, sẽ không bao giờ để lộ ra đơn thuốc đầy đủ, vị Tiết lão tiên sinh kia cũng vậy.

Tờ đơn thuốc này trong tay Tần Chiêu hiển nhiên không phải là bản đầy đủ.

Theo như vị Tiết lão tiên sinh kia nói, ông ta nghiên cứu ra đơn thuốc này đã được một thời gian. Chẳng qua là vì những thảo dược trong đơn thuốc kia, nếu không phải cực kỳ quý báu thì lại là vô cùng hiếm thấy, nên vẫn luôn không có cơ hội thích hợp để thử thuốc.

Nếu Tần Chiêu có thể tìm được đầy đủ mấy vị thảo dược mà ông ta viết ra, ông ta sẽ điều chế thuốc cho Tần Chiêu.

Tần Chiêu nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, cất đơn thuốc kia rồi xoay người đi vào thư phòng.

Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc vẩy cá trên người Cảnh Lê biến mất, lúc đi tới thư phòng, Tần Chiêu đang vừa đọc vừa nghiên cứu một quyển sách thuốc thật dày.

Nghe thấy cậu vào phòng, Tần Chiêu ngẩng đầu lên: "Khôi phục rồi ư?"

Môi Cảnh Lê nhếch nhẹ, vẫn có chút không biết nên đối mặt với Tần Chiêu thế nào, vội đổi chủ đề: "Ngươi tìm được gì rồi?"

Tần Chiêu không trả lời, vẫy vẫy tay với Cảnh Lê: "Qua đây."

Chủ nhân trước của tiểu viện này có lẽ là một văn nhân thích đọc sách, trong thư phòng cất giữ không ít sách, rất thuận tiện cho Tần Chiêu tra tìm.

Trên bàn bày mấy quyển y thuật đang mở, trước mặt Tần Chiêu rải rác mấy tờ giấy, đã viết rất chi chít.

Tất cả đều là lý thuyết y dược hắn vừa mới chép lại từ trong sách.

Cảnh Lê đi tới đứng bên cạnh Tần Chiêu, Tần Chiêu lại dịch bên cạnh một chút, nhường cho cậu một nửa ghế ngồi.

Tần Chiêu ngước mắt nhìn cậu: "Ngồi nhé?"

Hai người đối mặt trong chốc lát, Cảnh Lê kiên trì ngồi xuống.

Ghế là loại ghế bành có chỗ tựa lưng tay vịn, mặt ghế hơi rộng, nhưng chứa hai người nam nhân trưởng thành vẫn rất chật chội.

Lưng Cảnh Lê đã cứng ngắc, vẫn không thể tránh được bị đụng vào người Tần Chiêu.

Mùi hương thảo dược thơm dịu kia tỏa ra từ người bên cạnh, cậu cảm giác vảy cá của mình khó khăn lắm mới giấu đi được lại bắt đầu muốn lộ ra rồi.

Tần Chiêu đương nhiên chú ý đến sự căng thẳng của cậu, tủm tỉm cười cười nhưng không nói gì, mà chỉ đơn thuốc trên bàn: "Ta vừa mới tỉ mỉ xem qua đơn thuốc này, có mấy loại thảo dược hẳn có thể mua được ở huyện thành, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì cơ?" Lực chú ý của Cảnh Lê lập tức bị kéo đi.

Tần Chiêu nói: "Thuốc ở trong này đa số là dược liệu quý giá, cho dù có thể tìm được, e rằng chúng ta cũng..."

Chi trả không nổi.

"Nhờ họ Bùi kia đi mua không được sao?" Bây giờ Cảnh Lê không hề lo lắng vấn đề tiền bạc, "Không phải hắn vẫn muốn đền đáp số tiền lớn cho chúng ta sao?"

"Ta cũng đang có ý đó." Tần Chiêu nói.

Bùi An bây giờ đối với Tần Chiêu gần như là hữu cầu tất ứng*, bảo hắn đổi thù lao trị thủy thành thảo dược cũng không phải là chuyện khó gì.

*Hữu cầu tất ứng: Có yêu cầu thì sẽ được đáp ứng.

Tần Chiêu: "Trong thành có thể mua được thảo dược ta không lo, phiền phức là trong này có ít thảo dược không có trên thị trường, vô cùng quý hiếm."

Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, vị lão tiên sinh họ Tiết kia cũng sẽ không đặc biệt viết đơn thuốc bảo bọn họ đi tìm, trực tiếp bảo bọn họ trả tiền không phải là xong rồi sao?

Khó là khó ở chỗ, có một số loại thảo dược căn bản không phải có tiền là có thể mua được. Chuyện này ngay cả Cảnh Lê cũng có chút rầu rĩ.

Cậu nhăn mày suy tư trong chốc lát, nói: "Hay là nhờ họ Bùi đi tìm tất cả đi."

Tần Chiêu: "..."

Cảnh Lê nói: "Ngươi nghĩ mà xem, chúng ta ở huyện thành lạ nước lạ cái lại không quyền không chức, muốn tìm thuốc nhất định sẽ có phiền phức. Nếu bây giờ có người của quan phủ có thể nhờ vả, vậy vì sao không dùng? Để bọn họ ra mặt tìm thuốc, không phải sẽ dễ dàng hơn chúng ta à?"

Tần Chiêu cười nhéo má y một cái: "Ở mặt này vẫn là ngươi thông minh."

Vẻ mặt Cảnh Lê cứng đờ, lúc này mới ý thức được bản thân trong lúc vô ý đã hoàn toàn tựa vào người Tần Chiêu.

Ngón tay cậu đặt trên đầu gối cuộn tròn lại, tỉnh bơ muốn dịch ra ngoài, lại bị Tần Chiêu nhẹ nhàng giữ lấy eo.

Rõ ràng cách một lớp quần áo, Cảnh Lê lại giống như bị nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương làm bỏng, không tự chủ co rụt lại.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, tim Cảnh Lê đập nhanh dần, nơi bị đối phương chạm đến nóng như sắp bốc cháy.

"Tần, Tần Chiêu..." Cảnh Lê nhỏ giọng gọi.

"Sao thế?" Bàn tay Tần Chiêu giữ trên eo y hơi hơi buông lỏng, trên mặt lại không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, "Để quan phủ đi tìm thuốc quả thực là cách tiết kiệm thời gian sức lực nhất, nhưng tất cả đều dựa vào việc trị thủy thuận lợi."

Dáng vẻ của hắn nghiêm túc đến mức dường như đây chỉ là một cuộc bàn bạc thông thường, Cảnh Lê khó khăn kéo lực chú ý của bản thân trở về chuyện chính: "Trị thủy... Trị thủy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Ta lại cảm thấy không dễ dàng như vậy." Tần Chiêu chậm rãi nói, "Nếu bọn họ vẫn còn chậm chạp không chịu đồng ý với cách của ta..." Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài viện truyền tới tiếng gõ cửa: "Tần tiên sinh, Tần tiên sinh ngài có ở nhà không"

Tần Chiêu: "..."

Cuối cùng Cảnh Lê cũng tìm được cơ hội thoát thân, lề mề đứng lên: "Ta, ta đi mở cửa!"

Bóng lưng thậm chí có chút giống như chạy trối chết..

Tần Chiêu nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.

Chạy lại còn rất nhanh.

Nhóc con này.

Người đến chính là Bùi An.

Hắn ta không hề hay biết hai người này trong phòng mấy phút trước còn đang bàn bạc nên lợi dụng hắn như thế nào, vừa bước vào nhà liền vội vã nói: "Tần tiên sinh, Huyện Lệnh đại nhân đã đồng ý phương pháp của ngài, ngày mai liền phái người đào bới lòng sông!"

Tần Chiêu kinh ngạc nhìn Cảnh Lê. Sao hắn lại cảm thấy... Dạo này cá chép nhỏ càng ngày càng giỏi giang nhỉ.

Cảnh Lê muốn nạn lũ lụt thuận lợi giải quyết, hôm sau Tần Chiêu buộc phải đích thân lên đường tới huyện thành. Mà nếu không phải hắn đích thân tới trước, có lẽ sẽ không được ở lại đây, nạn lũ lụt của thôn Lâm Khê cũng sẽ không giải quyết thuận lợi như vậy.

Cậu muốn Tần Chiêu khỏe lên, thế là bọn họ gặp được vị Tiết lão tiên sinh kia ở huyện thành, còn lấy được đơn thuốc mới.

Còn hiện giờ, bọn họ còn đang rầu rĩ nên làm thế nào để thúc đẩy việc trị thủy đẩy, Bùi An lập tức mang đến tin tức tốt.

Có điều... Mặc dù tin tức được mang tới tốt thì tốt thật, nhưng lại không đúng thời điểm tí nào.

Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Hôm qua không phải Huyện Lệnh đại nhân nói hao người tốn của như vậy, tuyệt đối không đồng ý sao, sao hôm nay đột nhiên lại đổi ý rồi?"

"Hôm qua đại nhân quả thực suy nghĩ có chút thiếu sót. Hôm nay ta cùng đại nhân xem lại trường hợp trị thủy mấy năm trước bên Lưỡng Quảng*, phát hiện năm đó khi Lưỡng Quãng trị thủy, đã dùng phương pháp đổi tuyến khơi dòng*."

*Lưỡng Quảng: Hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây; Đổi tuyến khơi dòng: Thay đổi và khơi thêm dòng chảy.

"Trong hồ sơ lúc đó, chứng minh phương pháp này quả thực có hiệu quả, tất nhiên đại nhân không băn khoăn nữa."

Bùi An cười nói: "Này không, đại nhân bảo ta nhanh chóng tới tìm tiên sinh, cuối cùng hỏi thăm một chút về thi công chi tiết nữa."

Chính sự làm trọng, hơn nữa bọn họ còn có việc nhờ vả người ta, Tần Chiêu đành phải gật đầu: "Ngồi đi."

Bùi An với Tần Chiêu trò chuyện hàn huyên sắp một canh giờ.

Mắt thấy đã qua giờ cơm, Cảnh Lê vô cùng buồn chán ngồi dưới mái hiên, thò đầu vào trong nhà nhìn một cái.

Vẫn đang nói chuyện.

Đói quá.

Bụng kêu òng ọc một tiếng, Cảnh Lê xoa xoa bụng, khẽ thở dài.

Trong nhà, Tần Chiêu đột nhiên dừng câu chuyện: "Không bằng hôm nay đến đây trước đã."

Bùi An: "?"

"Vẫn... Vẫn chưa nói xong mà." Bùi An hỏi, "Tiên sinh là mệt rồi sao? Hay là chúng ta nghỉ khoảng một chén trà trước nhé?"

Tần Chiêu lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ là giờ này, ta nên đi nấu cơm cho phu lang nhà ta rồi."

Ai cũng không thể khiến cá nhỏ nhà hắn đói được.

Vẻ mặt Bùi An thoáng chốc trống rỗng: "Ngài... nấu cơm?"

Tần Chiêu: "Có vấn đề sao?"

Bùi An: "Không phải là phu lang nấu cơm sao?"

Tần Chiêu: "Phu lang ta không biết nấu cơm."

Bùi An: "..."

Đây là không phải có vấn đề hay sao?

Nhà người ta cưới phu lang không phải là vì chăm sóc gia chủ à, sao người này lại giống như cúng tổ tiên vậy?

Bùi An hết nói nổi: "Không sao cả, bên ngoài ta mang theo tùy tùng, bảo bọn họ vào tửu lầu trong thành mua chút thức ăn về là được."

"Cũng được." Tần Chiêu gật đầu, hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, "Tiểu Ngư, ngươi tới đây một chút."

Cảnh Lê đi vào.

Tần Chiêu nói: "Bùi đại nhân định phái tùy tùng vào tửu lầu trong thành, ngươi cũng đi cùng đi."

Bùi An nào dám sai khiến người mà Tần Chiêu nâng niu trong lòng, vội nói: "Không cần, ta bảo tùy tùng trực tiếp..."

"... Muốn ăn cái gì thì chọn cái đó."

Bùi An: "?" .

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn: "Bùi đại nhân có kiêng ăn gì không?"

"Không... Không có."

Tần Chiêu gật đầu, nói với Cảnh Lê: "Đi đi, trên đường cẩn thận chút, trời vừa mới mưa đường trơn đó."

Cảnh Lê tròn xoe mắt, từ trong ánh mắt Tần Chiêu đọc ra ngụ ý của hắn.

Món hời từ cẩu quan, không chiếm thì phí.

Cảnh Lê nói: "Biết rồi mà, ta sẽ về nhanh thôi."

Bùi An gọi tùy tùng đi vào dặn dò qua loa mấy câu, bảo người đi theo Cảnh Lê.

Tần Chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cảnh Lê, mới thu hồi ánh mắt: "Chúng ta tiếp tục nhé... Bùi đại nhân?"

Bùi An bừng tỉnh hoàn hồn: "Không sao, không sao..."

Chỉ là cảm thấy hơi ê răng.

Cảnh Lê nhanh chóng mua cơm trở về, ba người ở phòng khách tiền viện vừa ăn vừa nói chuyện.

"Ăn cơm trước, ăn xong rồi đến điểm tâm." Mắt thấy Cảnh Lê vừa gắp một miếng bánh điểm tâm, Tần Chiêu lạnh nhạt nói.

Động tác của Cảnh Lê dừng lại, ngoan ngoãn "Ò" một tiếng, đặt bánh điểm tâm về chỗ cũ: "Biết rồi..."

Tần Chiêu gắp cho cậu chút thức ăn vào trong đĩa: "Ngoan."

Bùi An: "..."

Hắn ta là không khí sao?

Bùi An thân là phụ tá của Huyện nha môn, ngay cả huyện lệnh cũng phải nhường hắn mấy phần, đi đến đâu cũng được người kính trọng.

Đây là lần đầu tiên, hắn ta bị người khác hoàn toàn xem nhẹ.

Hôm nay hắn ta chọc phải người này đấy à?

Bùi An ho nhẹ, gượng gạo cười một tiếng, nói: "Trước đây Tần tiên sinh nói dự định tham gia khoa thi năm sau à?"

Nét mặt của Tần Chiêu vốn ôn hòa phai đi mấy phần, gật đầu: "Đúng."

Bùi An nói: "Thi huyện là khoa thi đầu tiên, tổng cộng năm trường thi, là do Bùi mỗ ra đề, do huyện lệnh đại nhân chủ trì. Không biết Tần tiên sinh có biết không?"

Tần Chiêu: "Ta biết."

"Chỉ có đỗ thi huyện mới có thể đi phủ thành tham dự thi phủ, năm ngoái trong huyện chúng ta, thí sinh có thể thông qua thi huyện không đến ba người. Nhưng mà lấy trí thức của Tần tiên sinh, khẳng định là không thành vấn đề."

Tần Chiêu bỏ đũa xuống, uống một ngụm nước: "Bùi đại nhân muốn nói gì, đừng ngại nói thẳng."

Bùi An nói: "Cũng không có gì, chỉ là lúc trước huyện lệnh đại nhân từng nhắc tới với ta, Tần tiên sinh học thức rất cao, mai sau thi đậu thành công danh, bằng lòng đến huyện nha môn làm việc, nhất định có thể dùng tài năng giúp đỡ huyện lệnh đại nhân không ít."

Con ngươi Tần Chiêu khẽ đảo, lắc đầu: "Chí của tại hạ không ở việc này, Bùi đại nhân đừng vì thế mà lo lắng."

"Bây giờ còn quá sớm, Tần tiên sinh cần gì phải..." Ông ta đang nói chợt ngừng lại, đột nhiên hiểu ý của Tần Chiêu, vẻ mặt cứng đờ, "Tần tiên sinh nói đùa rồi, sao Bùi mỗ lại lo lắng điều đó chứ?"

"Không có sao?" Tần Chiêu bình tĩnh nói, "Vậy thì coi như ta nói đùa đi."

Một quan huyện nha môn bình thường sẽ không chỉ có một phụ tá, nhưng mỗi phụ tá cũng có ưu khuyết điểm riêng. Ai học thức cao hơn, ai có thể thay Huyện lệnh bày mưu tính kế, xử lý chính vụ, thì càng được Huyện lệnh tán thưởng.

Bùi An lo lắng địa vị bị đe dọa, điều này cũng không có gì là lạ.

Được Tần Chiêu bảm đảm, Bùi An cuối cùng yên tâm, tư thế cũng thả lỏng không ít, nói: "Tần tiên sinh là một người thẳng thắn, tại hạ kết giao người bằng hữu này. Đợi chuyện lần này xong, ngươi chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị khoa thi, chỉ cần thi đỗ tú tài, mai sau lúc đề cử thí sinh thi Hương, tên tiên sinh tất nhiên ở trong danh sách."

Quy tắc báo danh thi Hương với thi tú tài không giống nhau.

Báo danh thi tú tài chỉ cần một vị tú tài và mấy người đồng hương bảo đảm đề cử, bất kì ai cũng có thể tham dự, nhưng muốn tham gia thi Hương lại phải dựa vào huyện lý đề cử.

Thi Hương ba năm một lần, mà số lượng tú tài trong huyện nhiều, cũng không phải mỗi người đều được đề cử tham gia thi Hương.

Hứa hẹn này của Bùi An, đối với tú tài mà nói là sự cám dỗ cực lớn.

Nhưng Tần Chiêu lại nói: "Đa tạ ý tốt của Bùi đại nhân, nhưng mà, có lẽ tại hạ không cần những thứ này."

"Tại sao?" Bùi An hỏi, "Ngươi không tính tham gia thi Hương sao?"

Tần Chiêu nói: "Ta nhớ là chỉ cần lấy được ba vị trí đầu trong ba đợt thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, liền có thể có tư cách tham gia thi Hương, không cần Huyện nha đề cử."

Bùi An: "..."

Vẻ mặt ông ta sững sờ phút chốc, lập tức cười lên: "Tốt, rất tốt, tốt quá!"

Ông ta nói liên tục ba chữ "Tốt", nói thêm: "Ta vốn cho rằng tính tình Tần tiên sinh ôn hòa, không ngờ rằng lại khác xa ý nghĩ của ta của ta, đây mới là chí khí nên có của người đọc sách, đủ ngông cuồng, đủ kiêu ngạo!"

Bùi An nâng ly với Tần Chiêu: "Tại hạ lấy trà thay rượu, kính Tần tiên sinh một ly, chúc tiên sinh có tên trên bảng vàng!"

Tần Chiêu nâng ly cùng uống với ông ta.

Bùi An đặt ly trà xuống, lại thở dài nói: "Người có tài như Tần tiên sinh, quả thực không nên mai một ở huyện thành nho nhỏ này. Ngài không biết, hôm nay ta cùng Huyện lệnh đại nhân lật xem hồ sơ, trước đây có một vị đại nhân được triều đình phái xuống Lưỡng Châu trị thủy, ước chừng mất thời gian ba tháng mới nghĩ ra phương pháp đổi tuyến khơi dòng."

"Lưỡng Châu đến nay vẫn còn mang ơn vị đại nhân kia, người người ca tụng. Theo ta thì, chẳng qua bọn họ không gặp được Tần tiên sinh thôi."

"Nếu là Tần tiên sinh, không đến nửa tháng là có thể giải quyết."

Con ngươi Tần Chiêu khẽ động, liếc mắt với Cảnh Lê, hỏi: "Bùi đại nhân có biết vị đại nhân trị thủy kia họ tên là gì không?"

"Chuyện này... Thật ra tại hạ không biết." Bùi An nói, "Chẳng qua là nghe nói vị đại nhân kia ban đầu là Thám hoa lang được bệ hạ khâm điểm, sau khi trị thủy thành công thì được triệu hồi về kinh thành, đến nay đã là Công bộ thị lang của triều đình. Tần tiên sinh hỏi mấy chuyện này để làm gì?"

Tần chiêu suy tư trong chốc lát, lắc đầu một cái: "Không có gì."

Sau khi ba người ăn xong cơm, Bùi An tiếp tục kéo Tần Chiêu tới thư phòng nói chuyện đổi tuyến khơi dòng. Đợi khi hắn ta vui vẻ cáo từ rời đi, sắc trời đã trễ lắm rồi.

Cảnh Lê bưng chén thuốc đi vào thư phòng.

Tần Chiêu đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của cậu, mở mắt ra: "Ngẩn ra làm gì, qua đây."

Cảnh Lê không động.

... Chính là chén thuốc này mới làm hại Tần Chiêu trở thành bộ dạng như vậy.

Nhưng cậu không nói thêm gì, Cảnh Lê cúi đầu đi qua, đặt chén thuốc lên bàn.

Tần Chiêu không chần chờ chút nào, bưng chén thuốc lên uống.

"Đừng như vậy, không uống sẽ càng tệ hơn thôi." Tần Chiêu nhìn ra Cảnh Lê đang nghĩ cái gì, thấp giọng nói, "Đừng không tin, Trần Ngạn An đã từng nhìn thấy bộ dạng kia của ta. Đến nay hắn còn tưởng rằng trước đây ta mua bán thuốc cấm, uống thuốc uống đến hư cả não."

Lúc hắn nói lời này giọng nói ung dung, thậm chí còn nhẹ nhàng cười, giống như là nhớ ra chuyện thú vị nào đó.

Nhưng Cảnh Lê không cười nổi.

Cậu không thể tưởng tượng nổi lúc hắn phát tác độc sẽ là bộ dạng gì, cũng không muốn nghĩ.

Cảnh Lê không nhắc lại chuyện này, nói: "Không sao, chỉ cần uống mấy ngày nữa là được. Đợi Huyện lệnh bên kia cải tạo xong lòng sông, bọn họ có thể tìm thuốc giúp ngươi rồi."

Vừa rồi khi Bùi An rời đi, Tần Chiêu đã viết một tờ đơn liệt kê các loại thuốc cần thiết giao cho hắn ta, nhờ hắn ta tìm giúp.

Bùi An không hiểu y thuật, huống chi phương thuốc này cũng không đầy đủ, hắn ta không nhìn ra điều gì, chỉ biết là Tần Chiêu dùng để chữa bệnh, lập tức không cự tuyệt.

"Nghỉ ngơi sớm chút đi." Tần Chiêu đứng lên, lại cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, suýt nữa ngã.

Cảnh Lê liền vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Tần Chiêu khá cao, nửa người đều dựa vào trên người Cảnh Lê, Cảnh Lê nhất thời không đứng vững, lảo đảo một cái rồi ngồi dựa vào mép bàn đọc sách.

Nhìn như bị Tần Chiêu ôm vào trong ngực.

Cảnh Lê muốn đỡ hắn dậy, Tần Chiêu lại không cử động, chỉ lẳng lặng ôm cậu.

Tần Chiêu nghiêng đầu qua, âm thanh hạ thấp Cảnh Lê vang lên ở bên tai: "Một lần cuối cùng."

Cảnh Lê: "Cái gì?"

Âm thanh Tần Chiêu đè rất thấp, mang theo chút ý tứ uy hiếp: "Đây là một lần cuối cùng. Sau này nếu ngươi lại lo lắng như vậy ở trước mặt ta, dáng vẻ rầu rĩ không vui, ta thấy một lần sẽ hôn ngươi một lần."

Tai Cảnh Lê hơi đỏ lên, thấp giọng hỏi: "Là thay đổi lực chú ý sao?"

"Không." Tần Chiêu nói, "Là trừng phạt."

Hắn nói xong, vỗ vỗ sau lưng Cảnh Lê, buông cậu ra, đi ra ngoài cửa: " Đêm khuya rồi, nhanh đi ngủ đi."

Cải tạo dòng sông tiến hành rất thuận lợi.

Do giai đoạn trước Tần Chiêu chuẩn bị đầy đủ, toàn bộ công trình từ đầu đến cuối chỉ tốn không đến nửa tháng, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước khi mùa lũ đến.

Về phần Bùi An đồng ý giúp đỡ tìm thảo dược, phần có khả năng trực tiếp mua được từ tiệm thuốc mua đương nhiên không thành vấn đề, nhưng có một vài loại không có trên thị trường, chỉ đành nhờ vào Huyện nha môn viết cáo thị treo thưởng bố cáo với dân chúng, nhất thời vẫn chưa tìm được đầy đủ.

Trong lòng Tần Chiêu sớm có chuẩn bị, tạm thời không sốt ruột.

Tính trước tính sau, bọn họ đã rời khỏi thôn gần một tháng, đến nay chuyện nạn thủy được giải quyết, liền dự tính trước tiên về thôn đợi tin tức.

Trước lúc đi, Tần Chiêu còn nhờ Bùi An một vài chuyện.

"Nhiều sách y học như vậy, một lát nữa làm sao chúng ta mang về nhà đây?" Ngồi trên xe ngựa Huyện lệnh sắp xếp, Cảnh Lê tay lật lật sách y học gần như chất đống thành núi, thở dài.

Bọn họ sống trong tiểu viện kia ở huyện thành cất giữ sách đầy đủ, Tần Chiêu gần như mang tất cả sách y học nơi đó về.

Tần Chiêu nói: "Ta đã sớm viết thư cho trưởng thôn, bảo ông ấy tìm mấy người tới giúp đỡ."

Cảnh Lê vẫn không hiểu: "Nhưng ngươi lấy nhiều sách như vậy về để làm gì?"

Tần Chiêu: "Ta tự có dự định của mình, mai sau ngươi sẽ biết."

Cảnh Lê "À" một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Tần Chiêu trước nay rất có chủ kiến, quyết định của hắn chắc chắn không sai được.

Nhưng mà...

"Ngươi thật sự vẫn muốn thi khoa cử sao?" Cảnh Lê đột nhiên hỏi.

Động tác thu xếp sách của Tần Chiêu dừng lại, ngước mắt nhìn cậu: "Vì sao hỏi như vậy?"

"Không phải ta đang rầu rĩ đâu, chỉ là..." Âm thanh Cảnh Lê càng nói càng thấp, nhỏ giọng nói, "Ta hơi lo lắng an nguy của ngươi."

Từ khi biết độc trên người Tần Chiêu, cậu càng để ý thân phận của hắn hơn.

Cậu không tin Tần Chiêu sẽ tự nguyện uống loại thuốc độc đáng sợ kia, nhất định có người muốn hại hắn. Nghĩ như vậy, thật ra Tần Chiêu ở trong thôn mới là an toàn nhất.

Trong thôn tuy có vài người đến nay đều không thích Tần Chiêu, nhưng ít ra trong sơn thôn nhỏ tính tình người dân chất phác, thôn dân không có lòng hại người.

Nhưng mà ra ngoài thì sẽ không phải như vậy.

Bọn họ còn không biết quá khứ Tần Chiêu là ai, càng không biết người nào muốn hại hắn, vạn nhất mai sau đụng phải thì sao?

Tần Chiêu không có ký ức, ngay cả tâm tư đề phòng người khác cũng không có.

"Tiểu Ngư, trong lòng ta quả thực đã từng có suy nghĩ trốn tránh." Tần Chiêu nói, "Ba năm nay ở lại thôn Lâm Khê, cũng không hoàn toàn là vì bệnh nặng. Ta không biết gì về quá khứ của mình, chỉ vô thức cảm thấy bên ngoài thôn khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm và cảm giác không an toàn."

"Vì vậy ba năm nay ta ở trong thôn, không xích mích với bất kỳ người nào, chỉ muốn bình thản sống như vậy."

"... Ngươi bây giờ hẳn là đã hiểu ta, ta không phải là người luôn luôn cam chịu như vậy."

Cảnh Lê nhìn Tần Chiêu.

Lúc Tần Chiêu nói lời này giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, những tháng ngày làm việc vất vả càng khiến hắn trở nên gầy yếu, chút huyết sắc trên mặt khó khăn lắm mới nuôi ra được cũng phai đi sạch sẽ.

Hắn ngồi dựa vào cửa sổ xe, bị ánh nắng chiếu vào đường nét gò má thâm thúy, da trắng gần như trong suốt.

Hắn vẫn là yếu ớt như vậy, trắng bệch, bệnh cốt rời rạc, bộ dạng giống như lần đầu tiên Cảnh Lê nhìn thấy hắn.

Nhưng sự thật là hắn cũng đã khác.

Tần Chiêu vén rèm xe lên, xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ của xe, nhìn về phía xa xa: "Ta muốn rời khỏi nơi này, muốn biết được thân thế của bản thân, cũng muốn khiến kẻ biến ta thành bộ dạng này trả giá thật lớn."

"Ngươi hiểu ta mà, đúng không?"

Cảnh Lê đương nhiên hiểu.

Đó là bản tính bẩm sinh của Tần Chiêu.

Đó là cốt cách kiêu ngạo không thể bị mài mòn bởi bệnh tật kinh niên.

"Vả lại nói..." Tần Chiêu hạ màn xe xuống, thong thả nói, "Tham gia khoa thi, không phải để nuôi con cá nhỏ nào đó sao? Huyện lệnh cẩu quan kia muốn mượn cớ tìm thuốc cho chúng ta, đến cuối cùng một văn tiền cũng không cho, nếu ta không nghĩ cách, nuôi sống cá nhỏ của ta thế nào đây?"

Tần Chiêu: "..."

Cậu nào có khó nuôi như vậy???

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Chiêu: Ngươi có thể ăn bao nhiêu, trong lòng không tự tính được sao?

Cảnh Lê:... A.

Chú thích: Chương này viết mô tả về chế độ khoa cử, có thay đổi, vô căn cứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện