Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

8: Ăn Khuya


trước sau

Advertisement


Chín giờ tối, một chiếc Maybach đen vốn không nên xuất hiện tại đây đỗ dưới tiểu khu Thiên Tín số 34, đậu ẩn dưới bóng cây trong màn đêm.
Từ vị trí đỗ xe có thể thấy rõ phòng 603 ở hướng nam đang sáng đèn.
Điền trợ lý ngồi ở ghế lái không dám nói lời thúc giục nào, Thôi trợ lý ở ghế phụ nhát như con chim cút, ngoan ngoãn co rụt thành một cục.
Ghế sau Cố Thừa Dịch nhìn căn phòng đang sáng đèn kia, tâm tình thực bình tĩnh.
Lúc đầu khi nghe có người khác phái tới gần Thẩm Niệm, hắn rất không vui vẻ, muốn ném người sung quân đến Bắc Cực nhưng trong lúc ở văn phòng đọc văn kiện, cảm xúc hỗn loạn cùng đố kị cũng chầm chậm lui dần.
Cho tới bây giờ, hắn có thể không mang theo một tia cảm xúc ngồi ở chỗ này, một lần nữa lý trí nhìn kỹ quan hệ giữa hắn và Thẩm Niệm.
Chín năm trước, hắn là một tiểu tử nghèo trừ bỏ khuôn mặt cái gì cũng không có, Thẩm Niệm là cô nhi không cha không mẹ dựa vào người khác giúp đỡ đi học, hai con người nghèo khổ chả lẽ lại ôm nhau ngồi sưởi ấm hả?
Chín năm sau, hắn là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền, Thẩm Niệm xuất ngoại trở về trên người mạ một lớp vàng lại làm việc ở một công ty nhỏ hẻo lánh.
Nếu Thẩm Niệm không có dã tâm quá lớn, cam tâm ở trong một công ty nhỏ ngày qua ngày thì vì sao năm đó phải bỏ tiền xuất ngoại?
Nếu Thẩm Niệm không có ý nghĩ ghét bỏ anh, vì sao lại phải hỏi anh ba trăm vạn, vì sao không chịu thừa nhận hai người bọn họ từng có một đoạn tình cảm?
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Thừa Dịch vẫn không rõ.
Thẩm Niệm người này quá mâu thuẫn phức tạp, nhìn không thấu, so với nghiệp vụ công ty còn khó giải quyết hơn.
Ba người đàn ông lẳng lặng ngồi trong Maybach cả nửa giờ, Điền trợ lý và Thôi trợ lý ban đầu còn nơm nớp lo sợ, lúc sau đã mơ màng sắp ngủ, mất luôn sự cảnh giác chỉ cần không để ý một chút là bị ném đi.
Sau đó Thôi Tân Đạt nhỏ giọng hỏi một câu: "Cố tổng, anh..

không đi lên sao?"
Thôi Tân Đạt thật sự rất khổ nha, từ châu Âu xa xôi bay trở về, đúng giờ còn phải đến công ty, sau còn phải bồi tổng giám đốc nhát gan này yên lặng chờ con gái người ta dưới tầng.

Chỉ là có thể chờ đến cái quỷ gì đây?
Lại đợi nữa chỉ sợ phải ở trong xe ngủ một giấc, ngày hôm sau lắc lắc cổ đi làm.
Quan trọng hơn là..

Đã hơn 9 rưỡi rồi, nếu không đi lên vị Thẩm tiểu thư trên tầng kia sẽ tắm rửa rồi đi ngủ mất.
Đi lên?
Cố Thừa Dịch híp mắt nhìn Thôi trợ lý mấy ngày nay phá lệ nhiệt tình, xem ra Thôi trợ lý tâm nhiệt thân nhiệt nhiệt tình đến vô cùng thích hợp đi vùng núi đây.
Theo bên người Cố Thừa Dịch đã lâu nên chỉ một ánh mắt Thôi Tân Đạt đã biết nếu mình không làm chút gì đó sẽ bị an bài rõ ràng, khát vọng sống mạnh mẽ nói: "Cố tổng, anh vội đến đây nên bây giờ còn chưa ăn khuya đâu, nghe nói Thẩm tiểu thư nấu ăn không tồi."
Cố Thừa Dịch làm gì có thói quen ăn khuya? Làm sao hắn biết được tài nấu nướng của Thẩm Niệm như thế nào?
Nhưng giờ phút này không có cũng phải có!
Thôi trợ lý tri kỷ đưa ra một cái cớ, Cố Thừa Dịch nhíu mày, hiển nhiên là đang do dự.
Về phần tổng giám đốc do dự cái gì, Thôi trợ lý không rõ nội tình đương nhiên là không biết, còn tưởng là không buông xuống được mặt mũi đi tìm bạn gái cũ.

Điền trợ lí biết được nội tình nội tâm không yên, kia chính là người phụ nữ đã cầm phí chia tay ba trăm vạn đó!
Vẫn là tổng giám đốc buông lời nói tàn nhẫn.
Mười giây đồng hồ sau, cửa xe mở.
Hai trợ lý trợn mắt há hốc mồm nhìn tổng giám đốc của bọn họ mặc bộ tây trang thủ công được thiết kế riêng đi vào nhà trọ vách tường loang lổ cũ nát.
Thôi Tân Đạt: "..

Tôi ngủ một giấc đây."
Điền Vũ Thời: "Tôi cũng vậy.."
Cố Thừa Dịch đứng trong thang máy nhỏ chật chội lên tầng sáu, chưa đến hai bước đã đứng trước cửa phòng 603, khi ở dưới hắn đã do dự đủ rồi, trực tiếp nâng tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Ở trong phòng Thẩm Niệm đang ăn kem que, lúc nhìn qua mắt mèo kem que thiếu chút nữa bị dọa rớt.
Ủa sao tự nhiên nam chính lại chạy tới đây?
Hay là hối hận vì đã bỏ ra ba trăm vạn nên đến đòi tiền hả!

Thẩm Niệm: Được đấy!
"Thình thịch", Cố tổng rõ ràng nghe được tiếng bước chân nhưng lại không mở cửa, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ biến đen.
Thẩm Niệm không hề do dự mở cửa.
Nam chính không có khả năng lấy lại ba trăm vạn kia đâu, cô đã mua nhà rồi, thề sẽ sống chết bảo vệ nhà mình!
"Sao anh lại đến đây?"
Cố Thừa Dịch nâng mắt nhìn, hàm nghĩa rõ ràng: Tại sao tôi không thể tới?
Sắc mặt nam chủ có phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh băng, thiếu chút nữa đông lạnh Thẩm Niệm đến không cầm nổi que kem, theo bản năng tránh đi.
Cố Thừa Dịch cau mày, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, chắc ý nói "Cho cô ba trăm vạn, cô lại ở cái nơi như thế này!"
Nơi rách nát này thì sao, tốt xấu gì cũng đã sửa sang lại sạch sẽ rồi mà.
Thẩm Niệm âm thầm trợn trắng mắt, "Chờ hai tháng sau nhà mới thông gió tôi sẽ chuyển nhà." Đến lúc đó để xem anh còn ghét bỏ cái gì!
Cố Thừa Dịch vào nhà không cần đổi dép lê, giày da bóng loáng cao cấp được làm thủ công giẫm lên nền gạch sạch sẽ.
Thẩm Niệm lặng lẽ thở ra, cũng may buổi tối trông thấy trên nền nhà có mấy cọng tóc nên thuận tay vứt đi, nếu không nền gạch thì sạch sẽ nhưng còn giày da, mặt cô để chỗ nào bây giờ?
"Anh có việc gì mà muộn thế này còn đến vậy?"
Cố tổng nghe xong, thấy không có ý tứ đuổi khách mới lớn mật ngồi xuống ghế, đối diện bàn là kiện giường ngủ màu xanh thêu hình bồ công anh.
Khi mời bạn cùng giới đến nhà, Thẩm Niệm không cảm giác có gì lạ, nhưng khi có người khác giới vào nhà mà nhấc mắt là nhìn thấy giường, tự nhiên cô thấy thật xấu hổ.
Không quan tâm mục đích nam chính khuya khoắt lại đến đây là gì, cô đứng chắn trước mặt, ngăn ánh mắt của anh nhìn về phía giường ngủ.
Cô đứng chắn như vậy khiến ánh mắt Cố Thừa Dịch bắt buộc phải nhìn vào cô.
Thẩm Niệm chuẩn bị ngủ, để ngủ cho thoải mái nên cô không mặc nội y, mà váy ngủ mùa hè đều là dạng mỏng nhẹ xuyên thấu, ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống khiến hắn nhìn thấy không ít nội dung.
Cố Thừa Dịch trấn định bỏ qua, nhìn chằm chằm vào máy hút mùi cũ với phòng bếp nhỏ, mở miệng: "Ăn khuya."
Thẩm Niệm: "?" Con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới nhà nhỏ cũ nát của bạn gái cũ chỉ để ăn khuya?

Tập đoàn Cố thị phá sản đóng cửa rồi hả, hay là một đống trợ lý tổng giám đốc của anh trốn việc tập thể rồi, nếu không thì sao không có lấy một người đi mua đồ ăn khuya cho anh?
Có quá nhiều sơ hở, Thẩm Niệm thở phì phì cắn kem que, cảm xúc lạnh băng kia thoáng giảm bớt hỏa khí.
"Tôi nhớ anh đưa tôi ba trăm vạn còn.." Nói muốn tôi biến khỏi trước mặt anh.
Lời nói còn lại bị buộc phải nuốt xuống bởi ánh mắt "Cho cô ba trăm vạn, cô còn không mời tôi nổi một bữa ăn khuya hả?" có thể so với chuyện cô vô tình vô cớ gây sự sao.
Anh nói hay lắm, có đạo lí, 300 vạn mua một bữa ăn khuya, vẫn là tôi buôn bán lời ha.
Giám đốc Thẩm lấy ra tu dưỡng chuyên nghiệp của mình, hai ba miếng đă ăn hết que kem, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn.
Cô cực kỳ muốn tùy tiện làm bát mì, tốt nhất là nấu thành món hắc ám nào đấy để nam chính chỉ cần nếm qua một lần sinh ra bóng ma tâm lý với cô, nhưng mà..

300 vạn, cô đắc tội không được.
"Cộp cộp cộp", Cố Thừa Dịch đi đến sau lưng cô, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
"Tôi không kén ăn." Nhưng không ăn thức ăn cho lợn.
Giám đốc Thẩm cảm giác mình trúng độc của nam chính rồi, vậy mà lại vô thức tu đến level giống nam chính, hiểu được lời hắn nói gì.
"Mì trứng cà chua thịt băm, sủi cảo thịt heo cải trắng, bánh trôi nước nhân đậu, anh ăn cái gì?"
Cố Thừa Dịch: "Cái mới nhất."
"Mì mua hôm qua, sủi cảo gói tối nay, bánh trôi nước thì đang đông lạnh."
"Sủi cảo."
"Làm sủi cảo ăn với dấm chua hay canh sủi cảo?"
"..

Canh sủi cảo." Dấm chua hả, đủ nhiều rồi.
Biết đáp án, Thẩm Niệm mở bếp gas bắt đầu làm sủi cảo.
Đây là lần đầu tiên Cố Thừa Dịch nhìn Thẩm Niệm vì mình rửa tay nấu canh, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân khi còn trẻ hai người nói chuyện yêu đương.
Chín năm cũng đủ biến một cô gái thành bộ dáng anh không nhận ra.
"Ăn đi." Thẩm Niệm để hai bát một lớn một nhỏ canh sủi cảo xuống, ngồi xuống phía đối diện, không khách khí múc canh uống.
"Buổi tối tôi vừa nấu canh xong, bỏ không ít đồ ngon, vốn định để làm bữa sáng ngày mai."

Kết quả bị mũi chó của nam chính ngửi được ăn sạch, haiz!
Cố Thừa Dịch nhận ra phía đối diện mơ hồ tỏa ra hơi thở bất mãn, nhưng anh không biết lý do bất mãn là gì.
300 vạn là giá trên trời cho một chầu sủi cảo rồi, còn bất mãn gì nữa?
Người đàn ông im lặng không lên tiếng cầm thìa múc một thìa canh uống trước, đúng là bỏ không ít đồ ngon, rất ấm, rất thơm.
Là vị của nguyên liệu nấu ăn chứ không phải của bột thịt gà.
Đàn ông ăn nhiều, Thẩm Niệm làm tổng cộng 28 cái sủi cảo, cho anh hai mươi cái, cô mười cái.
Cố Thừa Dịch không hổ là nam chính ngồi ngay ngắn trên cái ghế tổng giám đốc nhiều tập đoàn, động tác ăn sủi cảo còn rất lịch sự ưu nhã, nhìn Thẩm Niệm lén chạy vào nhà vệ sinh rút khăn giấy xì mũi mà cũng không dám tạo ra âm thanh quá lớn.
Uống canh nóng mà có nước mũi không phải rất bình thường sao?
Nhưng trước mặt nam chính làm chuyện này cảm thấy mặt mũi đều rơi hết rồi.
Cố Thừa Dịch vẫn nghe được âm thanh khả nghi: "..."
Nhìn mấy cái sủi cảo còn dư, đột nhiên không có khẩu vị.
Thẩm Niệm hậu tri hậu giác phát hiện âm thanh vẫn hơi lớn, dứt khoát ấn nút xả bồn cầu, tiếng bơm nước lập tức vang lên bên tai, cô không chút kiêng kị nhanh chóng dọn dẹp.
Lúc đi ra lại là tiểu tiên nữ xinh đẹp, không dính chút khói lửa trần gian, không nước mũi.
Thấy cô chậm rãi xoa tay tận lực làm ra dáng vẻ cái gì cũng chưa phát sinh, trong mắt Cố Thừa Dịch lóe lên một tia ý cười, ăn xong mấy cái sủi cảo cuối cùng.
Thẩm Niệm rửa bát đũa, quay đầu nhìn Cố Thừa Dịch đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ.
Tiếng bát đũa va chạm, còn có tiếng nước chảy rào rào như thế, đến cùng là anh ngủ thế nào không biết?
Thẩm Niệm thả nhẹ bước chân tới gần quan sát, Cố Thừa Dịch không hổ là nam chính, lớn lên thật đẹp mắt.
Diện mạo trắng nõn, vai rộng eo thon, đặc biệt mặc một thân âu phục được đặt riêng khiến ưu thế vóc người của anh trông càng tinh tế, chả trách có nhiều nữ nhân chỉ muốn ngủ cùng mà không cầu hồi báo.
Thẩm Niệm cũng muốn.
Khụ, sắc tức là không, không tức là sắc, nhan sắc nam chính có khá hơn nữa cũng không phải một nữ phụ pháo hôi như cô có thể mơ ước.
Nếu gặp một cô gái bình thường một chút, thấy người đàn ông đẹp mắt như vậy đang mệt mỏi ngủ trên ghế thì không phải gọi người ta lên sopha nằm cũng là hảo tâm đỡ người ta lên giường ngủ.
Mà cô, một nữ phụ pháo hôi là đá kê chân trên con đường yêu đương của nam nữ chính nên tất nhiên phải làm chút chuyện không bình thường rồi.
Xây dựng tốt tâm lý xong, Thẩm Niệm thầm ghen tỵ lông mi dày cong vút của nam chính, đưa tay đẩy một cái.
"Tỉnh tỉnh, mau về nhà anh đi.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện