Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

Chương 14-1


trước sau

Advertisement

Cơn mưa to trút xuống chỉ khiến thời tiết mát mẻ nửa ngày, trời lại dần nóng. 


May mà phủ Nội Vụ đưa băng tới, còn là do Ngụy Chí Trung tự mình đưa tới.Hắn ở lại Trường Hoa Cung một hồi lâu, gọi Bảo Nhi tới hỏi đông hỏi tây. 


Buổi chiều lại có một đội thái giám nữa tới, quét tước từ trong ra ngoài. 


Bảo Nhi tất nhiên vui vì được rảnh rang, trái ngược với Giang Vãn Tình, có vẻ không hứng thú.Ngụy Chí Trung thỉnh an, lấy lòng nàng một hồi, thấy vị Hoàng hậu cũ vẫn rầu rĩ không vui, liền nói nhỏ: " Trường Hoa Cung hoang phế lâu ngày, cần phải cẩn thận tu sửa một lần mới ở được..." Hắn nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng nói: " Nhưng là nương nương cứ yên tâm, người cũng không ở cung này lâu đâu." 


Nhiếp Chính Vương với Giang Hoàng hậu có tình cũ, những lão nhân trong cung ai mà chẳng biết?


Nhiều ngày qua, Nhiếp Chính Vương dụng tâm lương khổ, hắn đều thấy được, hiện tại nói những lời này đều là để trấn an Giang Vãn Tình, ám chỉ Vương gia sớm hay muộn cũng sẽ cho nàng một danh phận. 


Sắc mặt Giang Vãn Tình hơi thay đổi.Những lời này vào tai nàng lại thành một ý khác, nàng chỉ cho rằng Lăng Chiêu ám chỉ với Ngụy Chí Trung nàng là người sắp chết, Trường Hoa Cung sớm hay muộn cũng phải dọn dẹp cho người mới. Nàng thở nhẹ một hơi, nói: " Ý của Ngụy công công, bổn cung hiểu rõ." 


Ngụy Chí Trung khom người trả lời : "Nương nương bớt sầu lo, người mà nô tài phái tới tay chân khá nhanh nhẹn, chắc chắn có thể sắp xếp tốt, sẽ không làm nương nương chịu khổ."  Ý hắn là chỉ mấy người tới quét tước dọn dẹp Trường Hoa Cung, dù không thể gọi là hoàn mỹ, cũng sẽ không khiến chủ nhân lo lắng.


Giang Vãn Tình nghe xong, suy nghĩ chuyển nhanh, thầm nghĩ thế tốt quá, lúc đó Lăng Chiêu đi mất, lâu như thế không thấy có hành động gì, nàng còn lo hắn sẽ mềm lòng không xuống tay được, hiện tại có vẻ như hắn bảo Ngụy Chí Trung phái tiểu thái giám tới ám sát mình, trước mắt như lời Ngụy Chí Trung thì hắn sẽ phái người tới động thủ nhanh thôi, lòng cảm kích thở dài: " Ý tốt của Ngụy công công bổn cung nhận, sau này dù bổn cung không ở Trường Hoa Cung nữa cũng sẽ nhớ ân tình này." 


Ví dụ như khi trở lại hiện đại đi chùa miếu quyên chút tiền, ở cách một thời đại và thời không, chúc Ngụy công công kiếp sau đầu thai tốt, vào nhà phú quý, con cháu đầy đàn. 


 Trong lòng Ngụy Chí Trung cũng vui mừng, sau này trong cung sợ rằng đều là do Nhiếp Chính Vương quyết định, hắn lại có tình cảm với Giang nương nương --- ý tứ của Giang nương nương có vẻ là chờ nàng ra khỏi Trường Hoa Cung, sẽ nói tốt cho mình trước mặt Vương gia. 


Thật tốt! Tuổi già của hắn một bước lên mây, thăng chức nhanh chóng! 


Cứ như vậy, hai người não bổ một hồi, cũng

Advertisement
chằng chú ý trống đánh xuôi kèn thổi ngược, mỗi người đắm chìm trong ảo tưởng tương lai vô cùng tốt đẹp, trao đổi một nụ cười bí ẩn tự cho là tâm linh tương thông. 


Đêm, Giang Vãn Tình cho Bảo Nhi và Dung Định lui, nhốt bản thân trong phòng, chấp bút viết một bức thư cho Lăng Chiêu. 


Trong thư viết tất cả mọi lỗi lầm là do nàng, nàng thẹn với hắn, cuộc đời này đã uổng phí, chỉ có cái chết đền lại, mong rằng hắn có thể tha cho người nhà nàng, đối xử tử tế với tiều hoàng đế. 


Vài câu này là viết theo nguyên tác, nàng nhấc bút lên, suy nghĩ một lúc lại viết thêm hai câu.Bảo Nhi và Dung Định mới tiến cung, rất nhiều việc còn chưa biết, mong Vương gia niệm tình sự tận tâm và trung thành, thuần phác và thành thật của họ, cho bọn họ ra cung, thả họ một đường sống. 


Ký danh, Giang Vãn Tình. 


 Trên bàn chỉ đốt một ngọn nến, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh nến lay động. Giang Vãn Tình trầm tư thật lâu, rốt cuộc lại nhấc bút sửa mấy chỗ.


----- sửa hai chữ 'Vương gia' thành 'Thất ca'. 


----- 'Giang Vãn Tình' sửa lại 'Vãn muội'. 


Như vậy thì hy vọng lúc mai táng cho nàng dù hắn tức giận, xem xét tình cảm ngày trước mà buông tha hai cung nhân của Trường Hoa Cung. 


 Nàng cầm thư, chờ mực khô đọc lại một lần, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới bỏ vào phong bao, trân trọng đặt dưới gối đầu, sau đó mới mở cửa, gọi Bảo Nhi hầu hạ nàng đi ngủ, lại lo rằng nửa đêm mà có người tới ám sát nàng, Bảo Nhi ở đây sẽ ảnh hưởng tới đại sự, liền không cho Bảo Nhi gác đêm, đuổi nàng đi phòng ngủ hạ nhân.




**P/s: Mọi người ạ, combo bận + lười cho nên mình đang tính drop truyện luôn ⊙﹏⊙

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện