Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 35: Hắc tùng lộ


trước sau

Advertisement

Hộ nông gia này có khả năng trước mạt thế là tìm kiếm hắc tùng lộ mà sống, mạt thế đến không biết là bởi vì người trong gia đình này đều biến thành tang thi hay là hắc tùng lộ phải chứa đựng trong điều kiện hà khắc, không dễ mang theo, tóm lại là tràn đầy một lu hắc tùng lộ là tiện nghi cho Thích Thất.

* Nấm truffle Hắc tùng lộ

Chạy nhanh gọi Hàn Triều thu hắc tùng lộ vào, khó chứa đựng? Không dễ mang theo? Cô không sợ nha, có không gian Hàn tổng ở đây, để thời gian bao lâu đều không hư được, ha ha... Lần này thật sự phát tài......

Cho đến khi đội ngũ lại một lần nữa xuất phát, Thích Thất còn chưa hết hưng phấn. Thật là rất cao hứng, ngay cả là ở mạt thế, những người có thân phận, có vật tư có tiền cũng là rất nhiều, bọn họ ăn uống không lo, sẽ theo đuổi theo mỹ thực càng cao cấp, hắc tùng lộ cái này ở trước mạt thế có thể so sánh với vàng, giờ ở mạt thế khẳng định giá trị càng cao, cô chỉ cần bán ra một khối nhỏ là sẽ có thể bảo đảm sinh hoạt của mình thật vô ưu, thật là nghĩ như thế nào cũng thật vui vẻ.

"Rất vui?" Cười tới không thấy mắt, nhìn dáng vẻ là thật sự vui vẻ.

Thích Thất như mèo trộm được cá, che miệng cười hắc hắc: "Đương nhiên vui vẻ, hắc tùng lộ nha, chưa nói khó mà có được nó, mỹ vị đến như thế nào, liền nói đến công hiệu kia cũng thật là đáng giá, khẳng định rất nhiều người muốn, bán đi liền phát tài... Nhưng mà anh yên tâm đi Hàn tổng, em sẽ giữ lại cho anh một ít, sẽ không bán đi toàn bộ." Rốt cuộc còn phải dựa vào không gian Hàn tổng, chính mình cũng không thể độc chiếm.

Một mình vui vẻ Thích Thất căn bản không chú ý tới Hàn Triều sắc mặt đen thui. Công hiệu của hắc tùng lộ? Để cho anh một ít? Nhìn dáng vẻ này của cô có lẽ đối với biểu hiện trên giường của anh là rất bất mãn đi!!! Hàn Triều nghiến răng nghiến lợi nghĩ......

|Hắc tùng lộ có chứa chất trợ dương, rất có công hiệu trong việc điều trị nội tiết.|

Ban đêm, XXOO như vậy như vậy cho đến khi bị hôn mê, rốt cuộc khi Thích Thất được buông tha, trong não chỉ có mấy câu: ta là ai? Ta ở đâu? Ta đã làm sai cái gì...

Từ khi có đủ loại dưa rau khô, thức ăn bọn họ càng trở nên muôn màu muôn vẻ, càng làm đám người Bạch Thi Thi muốn tiến vào đội ngũ bọn họ, nhưng đám người đó thấy hai ông cháu hai ngày nay vẫn không được đội ngũ Hàn Tiến tiếp thu cứu tế, liền biết việc gia nhập căn bản là vô vọng, cho nên mới ngừng lại.

Hai đoàn người sau khi ăn uống, Thích Thất vừa thu dọn xong chuẩn bị đi về chỗ, đi ngang qua xe buýt cô nghe được giọng trẻ em mềm mại non nớt: "Ông nội ơi, cháu đói bụng."

Sau đó là giọng ông lão dỗ dành cháu: "Đói bụng sao? Vậy ăn chút bánh mì."

"Nhưng mà bánh mì cứng quá cháu ăn không vô."

"Vậy uống nước vô, sẽ làm bánh mềm đi."

"Nhưng mà ông ơi, chúng ta chỉ còn nửa bình nước, bọn họ không cho phép chị Nhu Nhu cho chúng ta thêm nước, bình này vẫn là của chị Nhu Nhu trộm đem lại cho chúng ta."

Ông lão dừng một chút, thanh âm mang theo tia chua xót không dễ phát hiện: "Không sao, ông nội không khát, cháu uống đi, uống xong rồi chúng ta lại suy nghĩ biện pháp."

Thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể đi tìm cậu trai trẻ bên kia (Hàn Triều) giúp đỡ, hai ông cháu họ có thể sống sót đều là nhờ cậu ta, nếu có thể ông thật không muốn thêm phiền toái cho cậu ấy.

"Ông nội, bằng không cháu đi tìm chị bên kia xin ít nước, chị ấy cũng làm ra nước được."

"Không được, không cho cháu đi, cháu đi sẽ chọc thêm phiền toái cho chị ấy." Đám người này vất vả lắm mới ngừng lại, nếu nhìn thấy tiểu cô nương bên kia cho hai ông cháu nước, bọn họ lại sẽ nghĩ cách tới làm khó, cậu trai trẻ bên kia đã giúp rất nhiều, ông không thể dẫn đám lang sói này qua.

Nghe được hai ông cháu đối thoại, Thích Thất tâm sự nặng nề đi đến bàn ăn ngồi xuống, buồn rầu vỗ vỗ đầu, ai nha, thật phiền! Giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải, cô nên làm cái gì bây giờ?

Hàn Triều xem cô cái dạng này có điểm buồn cười, sủng nịch xoa xoa đầu, lại bị cô hung hăng trừng mắt liếc một cái, thù tối hôm qua cô còn chưa quên đâu, eo cô hiện giờ vẫn còn đau!

Sau cơm trưa mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Tiểu Đậu Tử ngồi xổm cạnh xe buýt đá đá chơi, Thích Thất đi ngang qua bên cạnh, ba lô run lên rớt hai hộp sữa rơi trên mặt đất.

Tiểu Đậu Tử nhìn đến sữa rớt đến trước mặt, vội đem Thích Thất giữ chặt: "Chị ơi, sữa của chị bị rớt."

Thích Thất liếc liếc mắt hộp sữa bị Tiểu Đậu Tử nhặt lên: "A, không phải chị." Nói xong nhấc chân muốn chạy, không ngờ lại bị Tiểu Đậu Tử nắm một cái bắt được ống quần cô.

"Chính là em thấy được, chính là chị làm rớt." Tiểu Đậu Tử kiên trì, ở trước mặt cậu đi qua chỉ có một mình cô, cậu thấy thật rành mạch.

Thích Thất ảo não nhắm mắt, đưa hộp sữa mà khó như vậy sao? Cậu nhỏ này thật không thể không chính trực được hay sao: "Đã nói không phải chị, khẳng định là em rớt, ăn vạ trên người chị, chị nói em buông ra, bằng không coi chừng chị đánh em!" Dứt lời cô hướng tới Tiểu Đậu Tử giơ lên một nắm tay, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.

Tiến đến đưa đồ cho ông lão, Hàn Triều cùng ông từ sau xe buýt hiện ra, hai người liếc nhau hiểu ý cười.

"Ông nội, vừa rồi cái chị kia làm rớt hai hộp sữa, cháu nói với chị ấy, chị ấy bảo không phải mình làm rớt, nhưng cháu rõ ràng nhìn thấy!"

Thấy ông nội quay trở về, Tiểu Đậu Tử chạy nhanh đến kể lại sự tình vừa rồi, cậu không hiểu lắm, ông có nói qua, nhặt được đồ vật phải trả lại cho người làm rớt, nhưng chị kia nói không phải của chị ấy, làm sao bây giờ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện