Trong mắt Bùi Tịch lóe lên tia kinh ngạc, nhìn người đang đè lên mình.
Mặc dù bản thân nàng hoảng sợ la lớn nhưng cũng không né tránh!
Ôm eo nàng nhấc lên đưa về phía trước..
"A, ô!"
"Đau quá.. Ô!"
Cái tát trên vai khiến Tô Mộng Mộng có cảm giác xương vai của nàng đã nát!
"Khụ khụ!" Mùi máu tanh ngọt tràn đầy cổ họng.
Bùi Tịch tay ôm nàng, chân nhấc lên đá bay gấu đen.
Sau đó đỡ nàng đứng thẳng, mở tay, phi kiếm lập tức bay đến.
Ngay lúc đó, một vệt sáng rực rỡ xuất hiện..
"Bá!"
Kiếm đâm xuyên qua đất phát ra thanh âm rung rung, đây, đây không phải kiếm của nàng sao..
"Đông!" Gấu đen ngã xuống đất, thân hình to lớn ngã xuống làm cho bụi đất tung tóe, Bùi Tịch ngay lập tức bấm niệm pháp quyết làm sạch hai người.
"Ực.. ực.." Máu trong họng không ngừng tuôn ra..
"Bùi, Bùi Tịch! Ngươi.." Nàng chạy xa như vậy rốt cuộc vẫn là đến bên cạnh hắn!
Tô Mộng Mộng rốt cuộc nhịn không được ngất đi..
"Chủ, chủ nhân.." Ngân Lang từ trong tay áo chui ra, ôm đầu, đều tại nó!
Nếu không phải nó tham lam, một hai phải ăn gấu đen, một đường truy đuổi, cũng sẽ không đến mức này..
"Ăn xong tự trở về đi."
Bùi Tịch tiện tay thu lại kiếm trên mặt đất.
Đem Tô Mộng Mộng ôm lên, lưu lại một đạo ngân quang, rời khỏi núi!
Trong rừng cây, chỉ còn lại một mình Ngân Lang;
"Ngao ô!" Ngân Lang chạy đến trước mặt gấu đen, đào đào ngực nó, lấy ra một viên đá màu nâu khá giống pha lê.
Một ngụm nuốt xuống, thỏa mãn đánh ách, rồi cũng hóa thành một đạo ngân quang, bay về hướng lúc nãy Bùi Tịch rời đi!
Về đến phòng, Bùi Tịch đem người đặt lên giường, lấy linh dược giúp Tô Mộng Mộng ngăn máu chảy.
Nhưng lại không băng bó cho nàng..
Nhớ lại lúc nãy..
"Cẩn thận! Không muốn chết tránh ra.."
Nàng từ trên trời giáng xuống, hắn cho rằng nàng sẽ lấy kiếm đâm chết con gấu đó, kết quả..
"Chủ nhân, ta đã trở về!"
Ánh trăng chiếu rọi vào phòng, cũng đã nửa đêm..
Ánh đèn xung quanh cũng chậm rãi sáng lên;
Ngân Lang đi đến mép giường, "Chủ nhân, nàng không có việc gì đi?"
"Không chết được."
"..."
"Chủ nhân, sao ngươi lại nói như vậy