Xôn xao, mọi người trong khán phòng đấu giá đứng bật dậy ngó dáo dác ra bên ngoài, nhưng hiện tại các cửa chính đều đang được đóng chặt, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nghe được âm thanh tiếng bước chân chạy thình thịch hòa cùng tiếng ngựa hí, trâu kêu, người gọi thật ầm ĩ hỗn loạn.
Nhóm người không có vé đang đứng xung quanh các cửa sổ từ từ tản ra, lúc đó những người ngồi gần những hàng ghế kế bên cửa sổ, mới có khoảng không gian trống cùng châu đầu nhìn ra ngoài, nhưng họ không thấy được ở đâu đang cháy ngoài người đang chạy vụt qua, nên càng gợi lên sự tò mò mãnh liệt.
Không khí trong khán phòng bất giác bùng nổ. Nhiều người gấp gáp muốn biết tình hình bên ngoài, thấp thỏm không yên vội vàng di chuyển ra khỏi hàng ghế, cùng tranh nhau đi về phía hai bên cửa chính đang được đóng chặt.
Khán phòng thiết kế chỉ có một lối đi duy nhất chính giữa, từ sân khấu kéo dài đến cuối phòng. Hai bên là hai dãy ghế ngồi, người cuối khán phòng sẽ ngồi cao hơn những người gần sân khấu với thiết kế dạng bậc thang.
Mỗi dãy hơn năm mươi hàng ghế, một hàng ghế có thể ngồi được hơn năm người. Chỉ có hai cửa chính duy nhất cùng hướng ra cổng lớn thuộc dãy ghế bên ngoài, một cửa trổ gần sân khấu, cửa còn lại trổ ở cuối khán phòng, và hàng tá cửa sổ được trổ xung quanh toàn bộ khán phòng để lấy ánh sáng.
Hiện tại, gần phân nữa người trong khán phòng đang nhao nhao cùng tranh nhau đi ra hai cửa chính, mà chỉ có một lối đi duy nhất, cục diện nhìn vô cùng hỗn loạn. Những người ngồi phía cuối khán phòng, họ vội đến mức không thèm đi xuống từng bậc mà nhảy luôn xuống đất.
Cô nàng giới thiệu thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, bèn rời vị trí di chuyển đến sát mép sân khấu cất cao giọng nói lớn hết mức có thể:
"Mọi người bình tĩnh, xin mời ngồi yên một chỗ, sau khi kiểm soát được tình hình, chúng tôi sẽ báo lại đầy đủ để mọi người cùng nắm được sự việc."
Cũng phải công nhận một điều, là giọng cô nàng đặc biệt to và khỏe, rất thích hợp với nghề giới thiệu này của cô. Nếu ông trời cho cô một vé đến hiện đại, thì giọng cô có thể chấp luôn cả mi cờ rô*.
Vừa nói cô nàng vừa cầm dùi gỗ gõ cộp cộp cộp vào khúc gỗ đang được cầm bên tay còn lại để gây sự chú ý. Cô gõ rất nhiệt tình, nói hết công suất, nhưng có vẻ tất cả mọi người đều không quan tâm đến cô nàng lắm.
Khi hai cánh cửa chính được mở rộng. Mọi người ào ạt chạy ra ngoài, cùng hướng đến mục tiêu là khu vực cháy, chạy ùa đến để làm gì thì chỉ có họ mới biết.
Người A vừa chạy vừa lên tiếng: "Đó hình như là nơi ngựa của tôi đang nghỉ ngơi."
Người B vừa chạy vừa tám: "Mấy con vật kéo xe cho mọi người đều ở khu vực đó."
Người C vừa chạy vừa than thở: "Ôi! Nhà tôi chỉ có mỗi con trâu đó."
Người D vừa chạy vừa cằn nhằn: "Chuyện gì xảy ra thế không biết!"
Ông Ba ở bên trong phòng riêng cũng ngồi không yên, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy kéo luôn Ngọc Mai mở cửa chạy ra ngoài sân hóng hớt.
Chếch về phía bên phải cách khán phòng đấu giá một đoạn đường nhỏ, chính là khuôn viên nghỉ mát, phía sau khuôn viên nghỉ mát được xây khá nhiều chòi lá được chia thành hai dãy, một dãy đựng cỏ khô, rơm rạ dành cho các con vật kéo xe. Một dãy còn lại được thiết kế khá nhiều cọc gỗ dựng thành từng hàng riêng biệt dành cho trâu, bò, ngựa của khách cột lại nghỉ ngơi. Trên mỗi cột sẽ có số thứ tự tương ứng với số được treo ở mỗi xe kéo đang được dựng trước cổng chính. Nếu không có xe kéo, trên mỗi cột sẽ để trống.
Nơi đó hiện tại đang bốc khói mù mịt. Có mấy anh chàng nài ngựa cùng người ở nơi đấu giá, đang giúp di chuyển các con vật ra khỏi nơi lộn xộn đó, buộc chúng trở lại vào từng chiếc xe kéo cho mọi người.
Không gian trong khuôn viên thường ngày luôn trong lành và mát mẻ. Địa điểm này rất được nhiều người ưa thích chọn tản bộ và hóng mát. Bốn phía đều rợp bóng cây xanh rì rào, xung quanh lối đi được trồng nhiều loại hoa cỏ không biết tên tràn đầy sức sống, đua nhau khoe sắc.
Đặc biệt trong khuôn viên còn có một ao lớn, ngay chính giữa ao được xây nhà thủy đình hình tứ giác, dưới ao là hoa sen hồng đang mùa nở rộ, bên trong nhà thủy đình còn có cả bàn ghế để ngồi tham quan. Khung cảnh rất chi là nhàn nhã thích hợp để thư giãn, bình ổn tâm tình.
Nhưng nơi nhàn nhã thường ngày đó giờ đây đang rất náo loạn, bầu không khí ảm đạm bao trùm, ánh mặt trời dường như cũng trốn sau những đụn mây, không còn thấy những vệt nắng nhảy múa xuyên qua kẽ lá như mọi ngày.
Hàng tá người của nơi đấu giá đang vô cùng bận rộn, hò hét cùng nhau chạy tới chạy lui xách nước dưới ao để chữa cháy, họ còn lấy dao chặt bỏ đi một khoảng trống cây sen để lấy chỗ múc nước. Từng cây từng cây bị vứt nằm ngổn ngang trên đất, cánh hoa sen rụng tả tơi mặc mọi người giẫm đạp qua lại nhìn thật xơ xác.
Rất nhiều người đứng bu xung quanh, đều là đối tượng hóng hớt, họ đứng theo từng tụm, lớn có, nhỏ có, gần có, xa có, thậm chí giẫm bừa lên cả những khóm hoa đang nở rộ.
Nhìn tràng diện đứng nhìn chỉ trỏ nhiều hơn là giúp đỡ, máu nhiệt tình nổi lên, ông Ba quyết định chạy qua đó phụ giúp thì bị Ngọc Mai kéo tay lại càu nhàu:
"Baba có đi qua cũng không giúp được gì đâu, Baba lấy gì để giúp họ chữa cháy đây. Baba biết thùng gỗ đó lấy ở đâu à? Baba sẽ làm vướng chân họ đấy, tốt nhất nên trở về ngồi im một chỗ. Con thấy toàn là khói, nhìn là biết đám cháy đã được kiểm soát rồi."
Ông Ba quan sát kỹ hơn thì đúng là không còn lửa chỉ có khói, nhiệt tình không có chỗ thể hiện, ông Ba đành tiu nghỉu quay về. Hai người vừa đi đến trước cửa, mới vươn tay chưa kịp mở thì bất ngờ cửa được đẩy vào bên trong. Một bóng người ôm thùng gỗ lao nhanh ra ngoài, chạy về phía đám cháy.
Ngọc Mai thấy lạ: Trong phòng hai cha con cô đang ngồi có thùng gỗ từ bao giờ vậy!
Ông Ba cũng nhìn Ngọc Mai lom lom, Ngọc Mai bất đắc dĩ lên tiếng giải thích:
"Con bảo đảm với Baba, là trong phòng chúng ta ngồi không hề có thùng gỗ."
Bị ông Ba liếc xéo, Ngọc Mai cảm thấy thật oan uổng. Hai cha con vừa yên vị không bao lâu, thì phía trước sân khấu lại có tiếng hét thất thanh. Ông Ba giựt mình vỗ vỗ an ủi quả tim nhỏ yếu ớt của mình.
Hiện tại cô