Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Đại Gả Hoàng Tử Phi (13)


trước sau

Advertisement
Trên đường hồi phủ, Tiêu Kỳ không cưỡi bảo mã của hắn, ngược lại leo lên xe ngựa của Diệp Vô Tâm.

Đối diện với đôi đồng tử trong trẻo của Diệp Vô Tâm, Tiêu Kỳ ngượng ngùng rời mắt, ho nhẹ vài tiếng.

"Ta mới luyện võ, chân có hơi đau."

Diệp Vô Tâm không vạch trần lời nói dối của hắn, thùng xe rất lớn, thêm một người cũng không chật, nên nàng nhẹ nhàng 'ừ' một câu liền không nói thêm gì nữa.

Sau khi xe ngựa bắt đầu chạy, Tiêu Kỳ muốn tập trung nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, bất quá cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Tâm đang an tĩnh đọc sách, dưới hàng lông mi dài là đôi con ngươi đen bóng trầm tĩnh, không kiều tiếu, không ôn nhu, nhưng lại dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của hắn.

"Nhìn từ nãy đến giờ, là chỉ muốn nhìn ta, hay là muốn nói cái gì với ta?"

Diệp Vô Tâm nghiêng đầu đối mắt với hắn, gương mặt thanh khiết trầm tĩnh, không có nửa phần ngượng ngùng của nữ nhi gia, tựa như đang nói hôm nay trời rất đẹp.

Tiêu Kỳ ngẩn người, lập tức quay người sang chỗ khác, ngữ khí thập phần xấu hổ, "Lúc nào thì đến sinh thần của ngươi?"

"Sinh thần?" Diệp Vô Tâm nghe tới hai chữ này thì có chút kinh ngạc.

Lúc Tiêu Kỳ đang uống rượu mừng sinh thần với Thiệu Hi, đột nhiên nhớ đến Diệp Minh Tâm, muốn chuẩn bị một chút lễ vật đưa cho nàng, lại không biết sinh thần của nàng là ngày nào, nên mới trực tiếp hỏi.

"Ta chưa từng có sinh thần." Diệp Vô Tâm thản nhiên trả lời, Phạm Tố Vấn hận không thể trảm sạch tục duyên của nàng, sao có thể chủ động nói cho nàng biết nàng sinh ra vào ngày nào chứ. Còn Diệp phủ, nếu không có chuyện thành hôn này chắc cũng sẽ quên mất, rằng phủ của họ đã từng có một Tam tiểu thư, thành ra đương nhiên không có sinh thần.

Đáy lòng Tiêu Kỳ sinh ra tức giận cùng chua xót, tuy hắn tang mẫu[1] từ nhỏ, nhưng vì phụ hoàng yêu ai yêu cả đường đi, nên trong cung không ai dám quên mất sinh thần của hắn, sinh thần yến của hắn cũng vô cùng long trọng, cơ hồ chỉ xếp sau thái tử.

Còn Diệp Vô Tâm thì sao, nàng có đầy đủ phụ mẫu, sư phụ, nhưng người thì có cũng như không, người thì một lòng muốn nàng quẳng đi thất tình lục dục[2], Tiêu Kỳ từng tra xét về cuộc sống trước đây của nàng ở Thanh Phong Am, hắn không dám tưởng tượng, Diệp Vô Tâm đã phải sinh sống tại nơi cô tịch thanh lãnh đó trong mười tám năm như thế nào.

Càng bổ não Tiêu Kỳ càng đau lòng.

Diệp Vô Tâm thấy ánh mắt của Tiêu Kỳ càng lúc càng phức tạp, yên lặng ngồi cách xa hắn ra một chút.

Quản gia nhìn điện hạ vậy mà lại trở về với hoàng tử phi, có chút kinh ngạc, mấy ngày sau đó, Tiêu Kỳ đều đặn đến quân doanh luyện võ, không còn ra vào những chốn phong hoa tuyết nguyệt, so với trước đây đã tu thân dưỡng tính hơn không ít.

Quản gia không ít lần nhắc đến chuyện này trước mặt hoàng tử phi, Diệp Vô Tâm hiểu rõ ý đồ của Tiêu Kỳ, bất quá, thấy hắn chăm chỉ như thế, nàng cũng không mở miệng đâm chọc, tỷ như khuyên hắn chấp nhận sự thật rằng hắn có luyện mười năm nữa cũng đánh không lại nàng.

Diệp Vô Tâm không tiếp tục tu luyện lên tầng thứ tám của Vong Tình Quyết, tạm thời hạ tâm, vì tiến độ hoàn thành nhiệm vụ mới đạt mức 60%.

Thái độ của nàng đối với Tiêu Kỳ không khác gì trước đây, nhưng dưới góc nhìn của người ngoài, phu thê Thất hoàng tử có vẻ đã hoà thuận hơn rất nhiều.

Tiêu Kỳ dành thời gian vào cung, tìm Khâm Thiên Giám hỏi sinh sinh thần bát tự của Diệp Minh Tâm, vừa ra khỏi Khâm Thiên Giám điện liền đụng phải thái tử phi.

"Thái tử phi." Tiêu Kỳ chắp tay, dù hắn chưa được phong vương, nhưng cũng chỉ cần hành nửa lễ.

Diệp Minh Huệ ôn nhu cười cười, "Hôm qua thái tử còn nhắc đến thất đệ, Thất hoàng tử không ngại tới Đông Cung làm khách chứ."

Tựa hồ vì muốn tăng thêm phân lượng cho lời này, nên thái tử phi Diệp Minh Huệ còn nói tiếp, "Cũng đã khá lâu ta chưa gặp Tam muội rồi."

Vốn dĩ hơi cong môi, gương mặt tản mạn ý cười Tiêu Kỳ nghe xong lời này, liền nhíu mày lại, "Ý tốt của người ta xin nhận, chẳng qua hoàng tử phi tính tình không tốt, không hợp chốn cung đình hậu viện, theo lý nên tránh quầy rầy thái tử phi thì hơn."

"Trong phủ còn có việc, ta xuất cung trước."

Nhìn bóng dáng dần khuất của Tiêu Kỳ, ý cười trong mắt Diệp Minh Huệ nhạt dần, ít ngày nữa bệ hạ nam tuần, thái tử giám quốc, vốn định mượn sức Thất hoàng tử một chút, đáng tiếc đối phương trước sau như một, không nóng không lạnh.

Diệp Minh Huệ ngẫm lại ý vị trong câu nói vừa nãy của Thất hoàng tử, than nhẹ một tiếng, "Xem ra Tam muội này của ta thật có phúc khí."

Tiêu Kỳ xoay người liền ném chuyện thái tử phi nói ra sau đầu, Đông Cung tỏ ý tốt không phải việc lần một lần hai, bất quá, hắn không rảnh cùng thái tử diễn vài ba vở kịch huynh hữu đệ cung[3] này, cũng không có hứng thú đối với vị trí cao quý kia, vô luận ai đăng cơ, đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ cần làm một vương gia nhàn tản là được rồi.

Còn để Diệp Minh Tâm qua lại với đám tông thất huân quý, hắn căn bản chưa từng nghĩ qua, hai ví dụ trước đó đã quá đủ chứng minh, Diệp Minh Tâm không hề thích hợp với các quy củ trong hoàng cung, càng không hiểu rõ những mâu thuẫn, tranh giành trong chiếc lồng vàng son này.

Mà bản thân hắn cũng không muốn Diệp Minh Tâm dính vào mấy chuyện nhàm chán đấy.

***

Long Tuyên Đế nam tuần, thái hậu tuổi cao không thể đi, hoàng hậu phải chủ trì hậu cung, thái tử thì giám quốc, nên đồng hành chỉ có mấy hoàng tử hoàng nữ.

Trước đó Long Tuyên Đế đã hỏi Tiêu Kỳ có muốn cùng đi không, nhưng Tiêu Kỳ từng đến nhiều nơi trong quá khứ, thành ra nam tuần đối với hắn chẳng có gì thú vị, liền từ chối.

Diệp Vô Tâm luôn ở trong phủ, không hỏi thế sự, không nghĩ tới buổi tối Tiêu Kỳ lại tặng cho nàng một kinh hỉ.

Pháo hoa đầy trời, toả sáng rực rỡ, Tiêu Kỳ một thân cẩm y, gương mặt đào hoa, dưới ánh sáng lập loè lại có vẻ ôn nhu.

"Hôm nay là sinh thần của ngươi."

Hắn vì chuẩn bị cho ngày này, mới từ chối nam tuần.

9526: "Ký chủ, hình như Tiêu Kỳ thích ngươi."

"Vì sao?" Diệp Vô Tâm vô thức nói ra tiếng thay vì dùng tâm thức nói chuyện với 9526.

Tiêu Kỳ lại hiểu lầm rằng Diệp Minh Tâm đang hỏi hắn vì sao phải làm mấy chuyện này, ngẩn người, sau đó khoé miệng hơi giương lên, cười nói, "Có lẽ là bởi vì ân cứu mạng, không biết trả thế nào cho đủ, nguyện dùng cả đời để báo đáp."

Hắn ngừng một chút, điềm đạm nói tiếp, "Ta biết quá khứ của ta chuyện xấu loang lổ, nhưng từ nay về sau, ta chỉ có một mình ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể dựa dẫm vào ta."

Tiêu Kỳ không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày nói ra mấy lời yêu đương ngọt ngào đến buồn nôn như thế này, nhưng thấy đối phương là Diệp Minh Tâm, lại cảm thấy như vậy không tệ.

Diệp Minh Tâm không hiểu thế sự, tựa như một tờ giấy trắng cũng không sao, hắn có thể dạy nàng, chờ nàng, bảo hộ nàng, vô luận là Diệp gia hay Phiêu Miểu Môn, sẽ không ai có thể làm tổn hại tới nàng.

Tiêu Kỳ nhìn về phía Diệp Minh Tâm, đôi mắt của nàng phảng phất như hàn tinh trên bầu trời, lại giống như ánh mặt trời chói chang thiêu đốt trái tim của hắn.

"Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 80%, ký chủ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi."

Thấy thông báo về tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, phản ứng đầu tiên của 9526 là khuyên ký chủ chấp nhận hắn, rồi ôm nam chủ chất lượng cao về nhà, sống chuỗi ngày của nhân sinh người thắng, vậy không phải hoàn mỹ rồi sao?

Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng nói một câu, "Thực xin lỗi."

Tiêu Kỳ biết, Diệp Vô Tâm vừa từ chối hắn, hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không uể oải lâu, dù sao thời gian còn rất dài.

9526 hơi ngoài ý muốn, Diệp Vô Tâm biết 9526 đang nghĩ gì, tâm tình phức tạp cảm thán, "Ta không muốn lợi dụng hắn."

Có thể ý thức được như vậy, đối với Diệp Vô Tâm mà nói là không dễ.

Nàng làm mọi việc dựa trên trực giác, cái gì có lợi cho nàng, cái gì có thể giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ làm.

Nàng không nhớ rõ quá khứ của mình, rơi vào hoàn cảnh đột nhiên xuyên tới một thế giới xa lạ cũng không hoảng không loạn, ngược lại còn có tâm tư tò mò về 9526 cùng nhiệm vụ, không chút bận tâm đến cảm thụ của người khác.

Nàng đối với mọi người trong thế giới này đều không có bao nhiêu cảm tình, kể cả sư phụ sớm chiều ở chung suốt mười mấy năm, cũng sớm bị chân tướng làm cho lạnh nhạt.

Cho nên bọn họ có thương tâm khổ sở, hay phẫn nộ ghen ghét, nàng đều không thèm để ý.

Nhưng hiện tại nàng đã ý thức được, như vậy là không đúng.

Cùng một loại vấn đề thường thấy ở các nhiệm vụ giả, nhưng có thể kịp thời phản ứng giống như Diệp Vô Tâm, cho dù lọc hết Thời Không Cục cũng vô cùng hiếm.

9526 đang không hiểu ký chủ suy tư cái gì, thì ánh mắt của Diệp Vô Tâm đã khôi phục lại sự thanh minh vốn có.

Giọng nói thanh lãnh bình tĩnh vang lên, "Ta đột phá rồi."

***

Tiêu Kỳ còn chưa tưởng tượng xong đại kế truy thê của hắn, trong cung đã truyền triệu, thái hậu muốn đi Nam Sơn bái phật, hy vọng các hoàng tử cùng hoàng tử phi có thể tham gia.

Tiêu Kỳ vẫn thực tôn kính vị tổ mẫu này, chuẩn bị đưa Diệp Vô Tâm đi cùng.

Thấy Tiêu Kỳ và hoàng tử phi tương kính như tân[4], thường thường liếc mắt nhìn nhau, gần đây cũng không nghe nói lão Thất hồ nháo gây chuyện, trong lòng thái hậu vô cùng thoải mái, gương mặt tràn đầy ý cười, còn bí mật hạ lệnh xuống bên dưới, không có việc quan trọng thì không cần quấy rầy phu thê Thất hoàng tử.

Non xanh nước biếc, chim tước hót vang, suối chảy róc rách.

"Kỳ thực trong kinh cũng có rất nhiều địa danh thanh tịnh an tĩnh." Tiêu Kỳ biết Diệp Minh Tâm không thích ồn ào, dùng không ít tâm tư chạy khắp kinh thành tìm vài địa danh phù hợp cho nàng.

Lần này đi cùng thái hậu, Tiêu Kỳ vẫn một thân thường phục đẹp đẽ quý giá của hoàng tử, Diệp Minh Tâm là một bộ váy tố nhã tinh xảo, chẳng qua không giống với các nữ quyến hoàng gia, nàng không cài bao nhiêu châu thoa trâm ngọc, thực sự hơi quá thuần tịnh.

Nhưng trong mắt Tiêu Kỳ, nàng lại đẹp hơn bất cứ ai.

Đáng lẽ là cơ hội bồi dưỡng tình cảm giữa hắn và Diệp Minh Tâm, lại bị một đám thích khách đột nhiên xuất hiện phá huỷ.

Các hắc y nhân nhảy từ trên cây xuống, số lượng thậm chí còn nhiều hơn lần cung yến kia.

Bọn họ cố tình đến lúc thái hậu xuất cung dâng hương, trong đầu Tiêu Kỳ đột nhiên hiện lên ý niệm này, nhưng thời gian không tiếp tục để hắn suy nghĩ, tin tức thái hậu xuất cung dâng hương là có người cố ý tiết lộ, hay vốn đã có người âm mưu từ phút ban đầu.

Ngự lâm quân cùng thị vệ không đấu lại các hắc y nhân, lần lượt ngã xuống.

Hôm nay Diệp Vô Tâm có mang theo kiếm của mình, giắt ở bên hông, thấy mọi chuyện không ổn liền rút kiếm tham chiến, thân kiếm thon dài, tựa như ngân long, một người trong đám hắc y nhân nhảy ra chủ động giao đấu với nàng, sau mấy chiêu đã bị nàng dùng kiếm đâm thủng bả vai phải.

Đối phương nhận ra chiêu thức của nàng, có chút hoảng sợ, "Ngươi là người của Phiêu Miểu Môn."

Biết địch không lại, người kia lập tức tự sát, giải quyết được hắc y nhân đứng đầu, thì những hắc y nhân còn lại đối với Diệp Vô Tâm mà nói chẳng là gì. Nhưng Tiêu Kỳ lại cứ lo lắng Diệp Vô Tâm sẽ bị thương.

Đám hắc y nhân này cứ như Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không ngừng xông đến, bọn họ lại không thể tránh mãi ở trên núi, nên Tiêu Kỳ quyết đoán nói với Diệp Vô Tâm, "Chúng ta xuống núi trước đã."

Diệp Vô Tâm gật đầu, cùng Tiêu Kỳ che chở đám người của thái hậu hoàng hậu xuống núi.

Thi thể của ngự lâm quân, thị vệ và hắc y nhân trải dài suốt một đoạn đường, thái hậu không dám nhìn đến, sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay Tiêu Kỳ.

Nhưng vừa xuống núi, người đầu tiên đập vào mắt không phải Ngự lâm quân hay thị vệ, mà là rất nhiều hắc y nhân, đứng đầu là thân đệ đệ của hoàng hậu, giọng điệu đắc ý, "Chư vị điện hạ, ta khuyên các ngươi nên cúi đầu chịu trói đi."

Tiêu Kỳ quay đầu nhìn hoàng hậu, đối phương không còn dáng vẻ hoảng sợ như lúc ở trên núi, ngược lại đắc ý tươi cười.

Có hoàng hậu, Tiêu Kỳ liền trực tiếp đoán được kẻ chủ mưu sau màn, thái tử.

Hắn đây là muốn làm cái gì, Tiêu Kỳ trầm mặt, trong lòng suy nghĩ, còn bên ngoài thì nhanh tay đánh ngất hoàng hậu, đưa thái hậu lên xe ngựa, hiệp lực cùng mấy hoàng tử khác, chuẩn bị công phá vòng vây.

Những hoàng tử khác cũng biết, người của hoàng hậu sẽ không gϊếŧ thái hậu, nhưng tuyệt đối sẽ không lưu lại mệnh của bọn họ.

Hết thảy đều nằm trong dự liệu, có thể loại trừ Tiêu Kỳ cùng mấy hoàng tử khác, lợi dụng cái chết của thái hậu. Đáng tiếc hoàng hậu cùng Vương gia không tính tới một chuyện, võ công của Diệp Minh Tâm.

Hoàng hậu bị bắt cóc, khiến hắc y nhân có chút bó tay bó chân, cuối cùng vẫn để đám người Tiêu Kỳ chạy thoát.

Nhưng đối phương đã tính toán rất kỹ, vốn nghĩ rằng ở đường lớn sẽ có mai phục, nên Tiêu Kỳ thay đổi quyết định, rẽ sang đường vòng, nhưng cho dù có chạy tới hạ lưu, vẫn có truy binh phục kích.

Nơi hạ lưu sông, sau có hắc y nhân đeo đuổi, trước có tướng sĩ mũ giáp chỉnh tề, một số hoàng tử nhận ra đó là đại doanh thủ thành quân, tâm liền lạnh lẽo, muốn thừa dịp phụ hoàng không ở đây để khởi binh tạo phản sao.

Mà bọn họ tựa hồ không quá bận tâm về hoàng hậu trong tay Tiêu Kỳ, trực tiếp giương cung, giống như muốn cho nơi này trở thành chỗ táng thân của thái hậu cùng các vị hoàng tử.

Tiêu Kỳ lạnh lùng trừng mắt, tay cầm kiếm khẽ run, trước đó hắn đã bị thương khi chiến đấu với hắc y nhân.

"Các ngươi đi trước đi." Giọng nói của Diệp Vô Tâm vang lên.

Tiêu Kỳ khiếp sợ, khẩn trương khuyên giải, "Ngươi không ngăn được bọn họ đâu."

Diệp Vô Tâm vẫn một thân tố nhã tinh xảo không nhiễm huyết sắc, kiếm của nàng cũng vậy, phảng phất như người vừa rồi trải qua một trận chiến ác liệt không phải nàng.

Tiêu Kỳ kiên trì, "Ta và ngươi cùng đi."

Diệp Vô Tâm nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một thứ đồ vật vô tri, không hơn không kém, "Không cần thiết, đi đi."

Hắn không đi, nàng liền dùng thức thứ mười lăm của Vong Tình Quyết, nhiếp hồn thuật ép hắn đi là được.

Tiêu Kỳ bước lên xe ngựa, cùng đám người rời đi trong sự hoảng loạn, để lại Diệp Vô Tâm một thân một mình đối mặt với mấy ngàn tướng sĩ.

Tướng lĩnh đứng đầu quan sát từ xa, không phái người truy đuổi, dưới góc nhìn của hắn, những kẻ này không sớm thì muộn, kiểu gì cũng phải chết.

"Không nghĩ tới võ công của Thất hoàng tử phi lại cao như thế." Hắn cười lạnh, "Nhưng vậy thì đã sao, liệu có thể địch lại mấy ngàn binh mã của ta không."

Dứt lời, hàng ngàn mũi tên lao xuống theo lệnh hắn, toàn bộ đều hướng tới Diệp Vô Tâm.

Diệp Vô Tâm vung kiếm, thức thứ sáu của Vong Tình Quyết, đoạn kim.

Ngay lập tức, tất cả mũi tên đều vỡ nát.

Đừng nói là tướng lĩnh, đến những tướng sĩ thường chinh chiến sa trường cũng chưa bao giờ chứng kiến qua cái gì quỷ dị như vậy.

Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng vuốt trường kiếm, lắng nghe tiếng nước chảy của dòng sông, bình tĩnh triển khai tầng thứ tám của Vong Tình Quyết.

Vong Tình Quyết, là dùng ý chí và sinh mệnh của bản thân, dung nhập với vạn vật trong thiên địa, để sức mạnh của tự nhiên trở thành sức mạnh của chính mình.

Mà nước chính là nguồn năng lượng thuần tuý nhất của tự nhiên.

Thiên quân vạn mã[4], không gì địch nổi.

***

Thái tử mưu phản, câu kết cùng thủ thành đại doanh quân và Thừa Ân Bá Vương gia khống chế kinh thành, cầm tù quan lại, lấy danh nghĩa thái hậu dâng hương bị ám sát, nhấn chìm hoàng cung trong bể máu.

Có điều, lúc truy sát các hoàng tử, một nhóm binh sĩ tinh nhuệ đã gặp phải lũ lụt, nhất thời mọi người đều đồn đãi vì thái tử làm hại long mạch, nên ông trời mới tức giận, tạo ra thiên tai.

Long Tuyên Đế nhận được tin báo liền lập tức chạy về, trấn áp phản quân.

Tuy quân mưu phản đã bị trấn áp, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật nhiều hoàng tử cùng nữ quyến vì thủ thành mà chết, điều này khiến Long Tuyên Đế ai đỗng[5] không thôi, chiếu luật hạ lệnh ban chết cho thái tử và hoàng hậu, tru di tam tộc[6] Vương gia.

Thái tử phi cùng các phi tần trong Đông Cung cũng bị hạch tội, suốt đời phải sống trong giam cầm, nhà mẹ đẻ của thái tử phi tuy không tham dự, nhưng ít nhiều gì cũng bị liên luỵ, Diệp tướng chủ động từ chức, cáo lão hồi hương.

Nghe nói, một nữ nhi khác của Diệp tướng, là Thất hoàng tử phi cũng ra đi trong cuộc phản loạn này.

Ngoại trừ Thất hoàng tử Tiêu Kỳ sống chết không tin, người nào người nấy đều chấp nhận sự thật.

Ba ngày sau,

Diệp Vô Tâm nhìn Phạm Tố Vấn đã lâu không gặp, đối phương đang ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ suy yếu.

Cảm nhận được Diệp Vô Tâm đã tu luyện đến tầng thứ tám của Vong Tình Quyết, gương mặt tái nhợt kia liền hiện lên một chút vui vẻ.

Nàng lấy ra một cái ngọc bài từ trong tay áo, đôi mắt sáng ngời, "Vô Tâm, ngươi có nguyện thừa kế vị trí môn chủ của Phiêu Miểu Môn."

Diệp Vô Tâm không nói gì, duỗi tay cầm lấy ngọc bài.

Phạm Tố Vấn vui mừng, bây giờ nàng thật sự vô cùng cao hứng, đồ nhi ngoan của nàng quả thực chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.

"Ngươi chỉ cần cầm ngọc bài trở về Phiêu Miểu Môn, bọn họ sẽ tự động tôn ngươi làm môn chủ, sẽ không có một ai dám cản đường ngươi." Vì những kẻ dám cản đường Diệp Vô Tâm đều đã bị nàng gϊếŧ sạch rồi.

Phạm Tố Vấn chậm rãi nhắm mắt lại.

9526: "Ký chủ, nàng ngủ rồi sao?"

Diệp Vô Tâm bình tĩnh đáp lại, "Không, nàng chết rồi."

9526 kinh ngạc, "Tu vi của nàng cao như vậy, nào có thể chết?"

"Ai bảo tu vi cao sẽ không chết." Diệp Vô Tâm lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt, "Vong Tình Quyết có công hiệu trú nhan, nhưng vô pháp kéo dài thọ mệnh."

9526 nắm được trọng điểm, "Ký chủ, ngươi sớm biết rằng nàng sẽ chết sao."

Diệp Vô Tâm gật đầu, "Một năm trước, ta thấy nàng khí huyết không thuận, có lẽ là do bệnh cũ lưu lại."

Thân thể vốn đã không tốt, lại còn thay nàng rửa sạch Phiêu Miểu Môn, thà tự tổn thương bản thân cũng không để nàng nhọc lòng.

9526: "Ký chủ, ngươi nhận ngọc bài đại diện cho thân phận chưởng môn, là muốn trở về Phiêu Miểu Môn sao?"

Diệp Vô Tâm ừ nhẹ một tiếng, 9526 liền hỏi tiếp, "Vậy Tiêu Kỳ thì sao, ngươi không quay về à?"

Sau khi tu vi tấn chức, Diệp Vô Tâm kiên nhẫn ở lại kinh thành ba ngày, chờ đến lúc thái tử mưu phản, rồi thông qua sự kiện này cứu Tiêu Kỳ một lần nữa, cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng đoán là một khi cốt truyện trong miệng 9526 đến hồi kết thúc, thì nhiệm vụ 'thay đổi nhân sinh, đại gả hoàng tử phi' của nàng cũng hoàn thành.

"Tiêu Kỳ?" Diệp Vô Tâm hơi ngốc ra một chút, rồi lắc đầu, "Ta chỉ biết, ta không yêu hắn, một chút thích cũng không."

Hoàn thành xong nhiệm vụ là được, còn muốn quản cuộc sống của nàng à.

Dưới góc nhìn của 9526, câu chuyện này được chia thành hai kết cục, một là trở về Phiêu Miểu Môn làm môn chủ, hai là đại kết cục, cùng Tiêu Kỳ chung sống hạnh phúc.

Còn một kết cục nữa, là thoát ly thế giới này, đây là phúc lợi dành cho người mới.

Ký chủ tựa hồ có khuynh hướng đi theo kết cục thứ nhất, vì nàng từng nói, "Ta đã luyện đến tầng thứ tám của Vong Tình Quyết rồi, không thử luyện tiếp lên tầng thứ chín, xem có thể xé rách hư không hay không, thật sự có chút không cam lòng."

Tuy có chuyện Tiêu Kỳ giúp nàng điều chỉnh lại nhân sinh quan, nhưng bản năng không phải thứ có thể sửa trong ngày một ngày hai.

9526 đoán rằng trước khi xuyên việt, ký chủ nhà nó hẳn là một vị lão đại cực kỳ lợi hại.

***

Phiên ngoại

"Kỳ Nhi, nàng đã chết từ rất lâu rồi."

"Ta không tin, nàng nhất định còn sống, chẳng qua nàng chỉ không muốn trở về thôi." Từng là Hỗn Thế Ma Vương ăn chơi trác táng, không chuyện xấu nào không làm, nay lại trở thành kẻ si tình, nguyện ý dùng cả đời chờ một người không thể trở về.

Nhưng có si tình thật hay không, có lẽ chỉ mình hắn biết.

Rốt cuộc là yêu hay chấp niệm.

Nếu là chấp niệm, tại sao hắn lại không thể buông bỏ.

Long Tuyên Đế từng muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Tiêu Kỳ, nhưng hoàng đế của Đại Khánh không có khả năng là một hoàng tử cả đời không thú thê nạp thiếp, sinh nhi dục nữ, mà vô luận là tiểu thư danh môn, hay công chúa chư hầu, đều bị Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cự tuyệt, kể cả những trắc phi thị nữ trong phủ của hắn cũng đã sớm nhận được thư hoà ly trở về nhà mẹ đẻ, còn bản thân hắn thì sống thanh tâm quả dục, tựa như hoà thượng đạo sĩ.

Vì vậy ai ai cũng biết, Thất hoàng tử chưa bao giờ hết mong nhớ Thất hoàng tử phi.

Cho nên sau này, vô luận người đăng cơ là ai, đều sẽ không kiêng kị Tiêu Kỳ.

Mấy chục năm sau, tóc đã bạc đầu Tiêu Kỳ ngẫu nhiên gặp được một đệ tử của Phiêu Miểu Môn, câu hỏi nhiều năm chưa có ai trả lời đã có cơ hội được giải đáp,

"Môn chủ của các ngươi tên là Diệp Minh Tâm?"

Đệ tử kia chần chờ trong chốc lát, nói, "Phiêu Miểu Môn từng có một vị môn chủ họ Diệp, nhưng vào Khánh Gia năm thứ mười sáu đã xé rách hư không, không còn ở lại chốn nhân gian này."

Khánh Gia năm thứ mười sáu, chẳng phải là ba năm sau khi nàng đi sao.

Đôi mắt Tiêu Kỳ phiếm hồng, cười khẽ.

[1] Tang mẫu: Mất mẹ.

[2] Thất tình lục dục: là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người (vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét, ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục). Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn (sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tượng dục).

[3] Huynh hữu đệ cung: Anh em hoà hảo, tôn trọng, kính mến lẫn nhau.

[4] Thiên quân vạn mã: Lực lượng đông đảo, hùng mạnh.

[5] Ai đỗng: Buồn rầu đau đớn.

[6] Tru di tam tộc: Xử tử tam tộc, bao gồm phụ mẫu (cha mẹ), huynh đệ (anh em), thê tử (vợ con) của người phạm tội.

==========

Thi thoảng tác giả quất quả chương gần 5000 chữ thế này khiến em đau tim quá :')))))

Truyện convert hay : Cực Phẩm Toàn Năng Học Sinh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện