[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Manh Thê Kiêu Ngạo Vs Lão Công Phong Lưu (17)


trước sau

Edit:Ochibi

Mã Oánh muốn phản bác. Nhưng cô ta sao địch nổi, một cái miệng nói sao bằng một đám người?

Cô ta bụng đầy ủy khuất, vừa thẹn vừa hận.

Tằng Vân Lượng nhân cơ hội nói: “Như Ý, chúng ta về nhà đi! Không cần ở cùng tiện nhân như thế, bằng không lại hạ thấp bản thân.”

Từ Như Ý đẩy hắn ra, sử dụng Mã Oánh để nói, ý vị thâm trường: “Tôi sẽ không so đo với loại người tố chất thấp này. Hôm nay tôi tới, là để chỉnh đốn nhân viên trong công ty của mình.”

Cô nhìn mấy nhân viên nói lời không hay về mình.

Những người này, tốt xấu chẳng phân biệt, thị phi không rõ, đứng sai lập trường. Thực xin lỗi, cô đây không phải thánh mẫu rộng lượng.

“Từ giờ trở đi, các cô không cần làm việc ở nơi này. Mặt khác, bởi vì chửi bới cấp trên, khấu trừ toàn bộ tiền lương tháng này.”

“Cô, cô là ai chứ?” Nhân viên 1 bất mãn kêu lên.

“Cô không có quyền khai trừ chúng tôi!” 2 lập tức phụ họa.

“A, còn khấu trừ toàn bộ tiền lương của chúng ta cơ?” 3 cũng trào phúng.

“Muốn biết tôi là ai?” Từ Như Ý liếc mắt ba người một cái, hỏi.

Tằng Vân Lượng cũng tò mò, Như Ý có quyền lớn như vậy khi nào? Cô đúng là thăng chức, nhưng chỉ là từ thư ký hậu cần lên thư ký giám đốc của một công ty gia đình nhỏ mà thôi?

“Ít dọa người lại đi, nghĩ chúng tôi sẽ sợ cô sao?” Ba người kia tự nhiên không tin.

Mã Oánh tuy rằng tức giận nhưng cũng muốn ở lại nơi này xem cô xấu mặt. Ở trong tiềm thức cô ta, Từ Như Ý nhất định là cố ý nhục nhã mình, cho nên mới nói phóng đại.

“Vậy à. Xem ra chỉ có thể cho giám đốc các cô tới.” Từ Như Ý lấy điện thoại, gọi cho giám đốc cửa tiệm.

Giám đốc ý vừa hỏi, lập tức đã tới trong tiệm.

“Mắt mấy cô vẫn sáng sao không chịu nhìn rõ ràng! Đây là chủ tịch tân nhiệm của công ty! Từ hôm nay trở đi, các cô không cần đi làm chỗ này nữa! Hiện tại nhanh cầm tay nải* chạy lấy người đi!” Giám đốc thở phì nói.

(*Tay nải: túi vải may theo lối xưa, có dạng như một cái bọc, có quai đeo, dùng đựng đồ mang đi đường)

“Cái gì? Cô ta nhỏ tuổi như vậy, sao có thể……” Ba người không dám tin.

“Câm miệng!” Giám đốc lúc này sợ bởi vì bọn họ mà liên luỵ bản thân.

Hắn tức giận nói: “Trong lúc làm việc thảo luận chuyện khách nhân, đây là điều tối kị trong ngành! Khấu trừ tiền lương cả tháng để trừng phạt!”

Thái độ của giám đốc, làm Mã Oánh chuẩn bị xem náo nhiệt thêm tức giận. Hai người bên cạnh Mã Oánh cảm thấy may mắn không vì cô ta mà đắc tội người khác.

Các cô sở dĩ lấy lòng Mã Oánh, vì thấy cô ta có cơ hội hoà mình vào những người giàu có và quyền lực.

Hiện tại, thật không ngờ người vợ qua miệng Mã Oánh không đáng một đồng lại là chủ tịch công ty, trẻ tuổi xinh đẹp có khí chất!

Làm các cô quá mức kinh ngạc!

Bọn họ phân chia giới tuyến với Mã Oánh, khinh bỉ, bỡn cợt cô ta không đáng một đồng. Bản thân ba người nhân viên kia thích nói bậy, bởi vì cô ta mà bị sa thải, trong lòng oán giận, nói chuyện càng thêm không khách khí.

Các loại ngôn ngữ khó nghe phun hết lên người Mã Oánh.

Mã Oánh đã sẵn đủ mất mặt, giờ bị một đám người chỉ trích. Khách sau tới tiệm không rõ chuyện vây xem sôi nổi, khoa tay múa chân với cô ta.

“A a —— các người đủ rồi!” Mã Oánh đẩy một đám cười nhạo cô ta, khóc lóc chạy ra ngoài.

Những người đó tản ra, Tằng Vân Lượng mới có cơ hội hỏi rõ ràng, “Như Ý, em tại sao lại thành chủ tịch công ty rồi?”

“Không thể sao?” Từ Như Ý đơn giản nói.

“Không có không có, thật sự là quá tốt. Em cũng không chịu nói anh một tiếng sao? Hôm nay chúng mình ra ngoài ăn cơm, chúc mừng em một chút!” Tằng Vân Lượng lúc này mới phát hiện, hắn không ngờ vợ mình có tài năng như thế.

10/11/2019


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện