#SoTranh
Edit: Tiểu Meow - ThoNguyn298
Beta: Trầm Mê Nam Sắc - tuyetvoi_
YY
Sa Nhi - Shadowysady
==============
Nữ sinh lạnh lùng ung dung như không nhưng ra tay cực nhanh. Mọi người ở đấy ai cũng chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra đã nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên.
“Á......”
Dương Thiến Thiến hét lên một tiếng thảm thiết.
Sơ Tranh nắm chặt ngón tay cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Giờ cô còn muốn mua sao?”
“Kỷ Sơ Tranh!” Dương Thiến Thiến đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thế nhưng cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể gào to: “Cô thế mà dám đánh tôi, cô điên à? Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!!”
Nhân viên trong quầy luống cuống nhìn tình cảnh đang diễn ra rồi lại không biết nên làm thế nào bây giờ.
Sơ Tranh tiếp tục dùng sức bẻ ngón tay cô ta xuống.
“Đau đau......” Nước mắt của Dương Thiến Thiến đã bắt đầu trào ra, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không mua tôi không mua. Kỷ Sơ Tranh, cô buông tôi ra......”
Bàn tay trắng nõn với ngón tay được sơn móng màu đen vươn ra, trong tay kẹp lấy một tấm thẻ, đưa cho người nhân viên: “Quẹt thẻ, tính tiền.”
Người nhân viên bán hàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt khẽ nhìn sang Sơ Tranh, trong mắt tràn sự e sợ.
Cô cũng không mù, tất nhiên nhìn thấy được là do Dương Thiến Thiến đến khiêu khích gây sự trước, nhưng người ta từ đầu đến cuối còn chưa có nói được mấy câu, chưa gì đã động thủ.
Cái này giống như đi xem một trận đấu võ đài không cân sức vậy.
Một kẻ đi lên làm màu làm mè, ai ngờ kết quả đối phương vừa tung một chiêu đã tất thắng.
Chính là phong thái của bậc anh hào!
Soái khí bức người a!
Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn chạy đi tính tiền, thầm nhủ chuyện này không liên quan đến cô nha, là do vị tiểu thư này ép nha!
Nhân viên khai báo hoá đơn xong, cầm máy POS chạy tới: “Tiểu thư...... Xin hãy nhập mật mã......”
Hoá đơn vừa được đánh ra trong nháy mắt, âm thanh nhắc nhở tràn đầy vui mừng của hệ thống lại vang lên.
【 Chúc mừng chị gái đã hoàn thành nhiệm vụ, đã nhận được hai mươi vạn khen thưởng ghi vào sổ. 】
Sơ Tranh bẻ lại ngón tay cho Dương Thiến Thiến. Bàn tay của cô đặt lên quần áo Dương Thiến Thiến, phủi phủi vài nếp nhăn cho cô ta rồi lại chỉ vào viên ngọc Tỳ Hưu đang được lấy ra từ trong tủ: “Muốn mua không? Ba mươi vạn.”
Dương Thiến Thiến nhúc nhích, cử động bàn tay mình một chút, nghe như thế suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Mua cái gì mà mua!
Ba mươi vạn, thế mà cô ta cũng mở miệng nói ra được à!
Kỷ Sơ Tranh, con tiện nhân này!
Dương Thiến Thiến hung tợn trừng mắt lườm Sơ Tranh: “Kỷ Sơ Tranh, cô chờ đó cho tôi!”
Vừa mới nói xong, nhưng dường như sợ lại bị Sơ Tranh đánh, cô ta vội vàng chạy ra khỏi cửa tiệm, nhanh như một cơn gió.
Sơ Tranh: “......”
Chờ làm cái quái gì? Để cô lại đến bẻ tay thêm lần nữa sao? Con người bây giờ đúng là càng ngày càng kì quái.
Nhân viên nhìn Sơ Tranh cầm vật phẩm rời đi, chạy tới đồng nghiệp bên cạnh vừa bị hù doạ: “Cô gái vừa rồi ấy, cô có cảm thấy đẹp trai không?”
Người đồng nghiệp khổ sở nói: “Người kia là Dương tiểu thư, cô ấy đắc tội......”
“Dương tiểu thư chắc là có biết cô ấy, hơn nữa có thể bỏ ra hai mươi vạn mua hàng, chắc cũng không phải người bình thường đâu.”
“Nhưng sao cô ấy lại ăn mặc thành ra thế kia?”
“Cho nên, không phải quản lý vẫn hay nói với chúng ta, không thể trông mặt mà bắt hình dong sao.”
“Công nhận, công nhận.”
-
Dương Thiến Thiến chạy ra khỏi cửa tiệm thật xa rồi mới dám thở ra một hơi.
Sao cô phải chạy?
Dương Thiến Thiến có hơi khó hiểu quay đầu nhìn lại phía sau, xoa xoa ngón tay bị Sơ Tranh bẻ, từ trong ánh mắt loé lên nét phẫn hận.
Kỷ Sơ Tranh hôm nay......
Dường như quá lạ.
Dương Thiến Thiến lấy di động ra gọi cho Kỷ Đồng Đồng: “Hey, Đồng Đồng, Kỷ Sơ Tranh bị cái gì kích thích à?”
“Cậu gặp cô ta sao?” Trong giọng nói Kỷ Đồng Đồng phải gắng gượng kiềm chế mấy phần hưng phấn.
Kế hoạch đêm qua thành công rồi sao?
Đối phương không có động tĩnh gì, sợ chính bản thân mình bị bại lộ, nên cô cũng không dám tùy tiện liên lạc.
“ Vừa rồi mình đi mua quà sinh nhật cho ba, gặp phải cô ta ở trong tiệm đá quý. Cô ta cứ như bị trúng tà vậy, còn cùng mình tranh đoạt một viên ngọc Tỳ Hưu hai mươi vạn. Khó khăn lắm mình mới tìm được một thứ hợp ý, cô ta lại cứ như thế mà cướp mất, còn ra tay đánh mình nữa......”
“Cậu nói cái gì? Tiệm đá quý? Không phải bây giờ cô ta... cô ta hẳn là nên... Chẳng lẽ thất bại......”
“Thiến Thiến, cậu đang ở đâu vậy? Mình đến tìm cậu, gặp mặt rồi nói tiếp”
-
【 Chị gái nhỏ, đáp ứng với em về sau chúng ta sẽ chỉ dùng tiền để giải quyết vấn đề, tuyệt đối không động thủ nữa được không?】 Hệ thống buồn bực, oa oa khóc lóc khuyên nhủ Sơ Tranh.
Miễn, xử đẹp cho rồi.
【......】 Trời ạ! Bản hệ thống đã tìm phải chị gái kiểu gì thế này.
【 Xử lý rồi thì sẽ không có ai xem chị đốt tiền nha! Không thể làm vậy nha!】Hệ thống yếu ớt nói.
Tại sao chị gái nhỏ một lời không hợp liền muốn “xử đẹp” người khác!
Chị gái nhỏ thật là đáng sợ quá má ơi!
Hệ thống hàng xóm* nói ký chủ nhà nó luôn tích cực hướng về phía trước, thái độ đối với nó cũng rất tốt.
Vậy mà tại sao nó lại gặp phải thể loại chị gái... dữ dằn thế này chứ.
“Phiền phức.”
Sơ Tranh mua quần áo xong thì quay về Kỷ gia, trong nhà chỉ có người hầu, người mẹ kế kia hình như đã đi du lịch rồi, cả Kỷ Đồng Đồng cũng không có ở nhà.
Tông màu chủ đạo trong phòng Kỷ Sơ Tranh đều là xám và đen, vô cùng bức bối.
Cô đi dạo quanh một vòng, mở tủ quần áo ra xem một chút, ở bên trong tất cả đều là loại nhãn hiệu mà cô đang mặc trên người.
Sơ Tranh lạnh lùng đóng lại tủ quần áo, xoay người vào toilet tháo trang sức, thay quần áo vừa mới mua hôm nay.
Trong gương,