Edit: Rabb
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
============================
Việc thu mua công ty Tinh Diệu cũng không được thuận lợi cho lắm, dù sao thì công ty nhà người ta cũng đang ăn nên làm ra, Sơ Tranh phải đập thêm vài lần tiền đối phương mới chịu đồng ý.
Ekip phụ trách việc thu mua đều khiếp sợ.
Đây là thành phần phá gia chi tử của gia tộc nào vậy!
Cả đống tiền như thế, bao giờ mới kiếm lại được? Có phải phát điên rồi hay không?
Nhưng mà dù sao Sơ Tranh cũng là Cố tổng của bọn họ, bọn họ làm sao dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể âm thầm rủa xả trong lòng.
Mà Bùi Vũ cũng vô cùng kinh khiếp, mới cách đây không lâu hắn còn thề son sắt nói mình không phải người của Tinh Diệu, kết quả là vừa mới quay đầu một cái, hắn lại đã trở thành người của Tinh Diệu...
Đúng là cuộc đời!
Bạn vĩnh viễn không thể biết được giây tiếp theo nó sẽ đáp cái gì xuống đầu mình đâu.
Khâu cuối của “Hoàng Phi Khuynh Thành” đều là những cảnh quay ngoại cảnh, Sơ Tranh đi theo đoàn làm phim đi quay, lần này đi là hai tháng liền.
Đến lúc đoàn phim đóng máy Sơ Tranh mới trở về.
“Buông ra!”
Sơ Tranh vẩy vẩy tay, liếc nhìn về phía toilet nam bên cạnh.
Hôm nay là tiệc đóng máy, cô thân là nhà đầu tư kiêm nữ thứ hai, đương nhiên phải tham gia rồi.
Sơ Tranh lau khô tay, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, có người gọi tới —— Tô Tửu.
Sơ Tranh nhận được thoại, đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh kỳ quái, tiếp theo là tiếng nói tục tĩu của đàn ông.
Sơ Tranh nhìn về phía toilet nam, xác định âm thanh mà di động truyền đến là cùng một chỗ với nơi này.
【Chị gái nhỏ à, chị mà không vào nhanh lên là xong đó! Chị còn suy nghĩ gì nữa!! Mau vào a!! 】Vương giả gấp gáp sắp hỏng mất.
Sơ Tranh: “......” Việc này cũng đòi ta đi cứu? Liên quan gì đến ta chứ!
【 Bậy nào! Liên quan quá đi chứ! Chị mà không cứu thì sao lấy được thẻ người tốt!】Vì thẻ người tốt xung phong!!!
Sơ Tranh: “......”
Sao lại phiền thế cơ chứ.
Đồ gà bệnh này!
【......】Anh trai nhỏ trước khi hắc hóa đương nhiên phải yếu nha! Nếu như hắn có năng lực thì còn hắc hóa làm gì?! Chị không hiểu biết gì cả!
Sơ Tranh bỏ điện thoại di động vào túi, bước về phía toilet nam.
Trong toilet không có ai cả, bên trong có một căn phòng truyền ra tiếng đá cửa, cô đi về phía gian vệ sinh đó, dùng tay mở cửa nhưng không mở được.
Sơ Tranh lùi về phía sau một bước.
Hít sâu một hơi, giơ chân đá cánh cửa
Ầm!
Cửa bị đá văng ra, đụng vào người bên trong, một gã chắc là đàn ông trừng mắt nhìn lại, ai dám phá hư chuyện tốt của hắn?
Nhưng không ngờ lại chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đứng bên ngoài, hắn có hơi ngẩn người.
Ngay lúc này, Sơ Tranh tiến lên đá văng hắn sang một bên, thuận tay túm lấy Tô Tửu lôi về phía cô, trong tay Tô Tửu cầm một con dao nhỏ không biết lấy được từ chỗ nào, suýt chút nữa đã đâm phải Sơ Tranh.
Hắn vừa sợ vừa run lập cập, con dao nhỏ rơi xuống mặt đất.
“Mày là ai!” Người đàn ông kia bò dậy, “Mẹ nó bớt xen vào việc người khác đi.”
Sơ Tranh cúi xuống nhặt con dao lên rồi đi về phía gã kia, hắn ta bị dọa sợ hãi lùi dần về phía sau.
“Mày... mày muốn làm gì?”
Gã đàn ông ngã ngồi trên bồn cầu, thiếu nữ mặt đơ giơ con dao lên rồi đâm thẳng xuống giữa hai chân hắn, gã ta sợ hãi banh cả hai chân ra.
Con dao vừa vặn đâm vào nắp bồn cầu
Sơ Tranh ngước mặt lên đối diện với gương mặt hoảng sợ của gã: “Không quản tốt cái chân thứ ba của mày, thì lần sau để tao giúp mày quản.”
Gã đàn ông sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, khí tức phát ra từ cô gái này, quả thật quá mức đáng sợ...
“Cởi.”
Người đàn ông: “???”
Không biết có phải đã bị dọa đến ngu rồi hay không, mà hắn ta cứ ngồi im chẳng hề nhúc nhích.
Sơ Tranh rút dao ra đâm xuống lần nữa, giọng nói còn băng lạnh hơn vừa rồi, “Cút.”
“Cởi cởi cởi, tôi cởi ngay......”
Sơ Tranh dắt Tô Tửu ra khỏi toilet, vứt hết quần áo, di động của gã đàn ông kia vào sọt rác rồi đi rửa tay, sau đó quay lại nhìn Tô Tửu.
Sắc mặt Tô Tửu trắng bệnh, hai tay khẩn trương nắm chặt quần áo của mình.
“Bùi Vũ đâu rồi?”
Tô Tửu nghe cô hỏi thế, đôi mắt tựa như nai con lạc đường, ngơ ngác nhìn Sơ Tranh.
Tô Tửu không đáp, Sơ Tranh đành gọi điện thoại cho Bùi Vũ, Bùi Vũ vội vàng chạy tới.
“Cố tổng? Có việc gì xảy ra vậy?” Bùi Vũ nhìn về phía Tô Tửu, “Tô Tửu?”
Không phải chỉ là đi toilet sao? Sao lại gặp được tổng tài của hắn thế này? Tình huống này có hơi sai hay sao ấy?
“Dẫn hắn tới đây làm gì?” Sơ Tranh hỏi.
“......Tham gia một buổi tiệc rượu.” Bùi Vũ hoàn toàn mù tịt về chuyện đang xảy ra.
“Hắn không cần tham gia mấy loại tiệc thế này.” Sơ Tranh nói, “Đưa hắn về đi, xử lý tên trong kia nữa.”
Bùi Vũ nhìn vào toilet, dường như đã hiểu ra việc gì đó.
“Cố tổng, là tôi thất trách.” Hắn cho rằng đây là