Edit: Hoàng Thải Nhi - hoang_thai_nhi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
================================
“Anh không định mở lòng với tôi sao?” Cao Tuyết Vân nhìn chàng trai như tiểu bạch thỏ trước mắt, tính tình của hắn, có giống tiểu bạch thỏ chút nào đâu.
“Dưa hái xanh không ngọt.” Anh nói: “Cao tiểu thư không hiểu đạo lý này sao?”
“Ha ha ha.” Cao Tuyết Vân ngược lại còn vui vẻ hơn: “Tôi thích chính là dạng người như vậy, cái loại chỉ cần gọi một tiếng đã ngoe nguẩy chạy đến thì còn gì là vui thú.”
Tô Tửu: “......” Biến thái!
Cao Tuyết Vân nhìn chàng thanh niên trước mặt, đột nhiên cầm một chén rượu đưa qua: “Như vậy đi, anh uống hết ly này với tôi, thì chuyện hôm nay coi như xong, bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời đi.”
Tô Tửu nhíu mày.
“Chỉ cần tôi uống xong là có thể đi?”
“Tôi nói chuyện luôn biết giữ lời.” Cao Tuyết Vân lại đưa chén rượu qua.
Tô Tửu quét nhìn bốn phía xung quanh rồi tiếp nhận chén rượu: “Tôi uống xong cô sẽ thả tôi đi thật sao?”
Cao Tuyết Vân nhún nhún vai, ra vẻ sẽ không thèm để ý.
Tô Tửu đem ly rượu đổ từng giọt vào miệng, anh gấp gáp uống hết làm cả khuôn mặt ửng đỏ vì sặc sụa. Trên cánh môi vẫn còn vương giọt rượu, bờ môi mềm long lanh ánh nước lại càng thêm mê người, làm hô hấp Cao Tuyết Vân như đình trệ mất một nhịp.
Tô Tửu đặt chén rượu trống không xuống, xoay người bỏ đi.
Cao Tuyết Vân cong khóe môi đỏ cười rộ lên, thản nhiên nhìn Tô Tửu rời đi, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới lấy di động ra gọi cho một dãy số.
“Mau ra ngoài cho người chặn hắn lại, đừng để ai thấy.”
Đầu dây bên kia có người “vâng” một tiếng.
Cao Tuyết Vân mang tâm trạng rất tốt đi giao lưu cùng những người khác, cứ nghĩ đến lát nữa là có thể cùng chàng trai này lăn lộn trên giường, cô ta khó mà nhịn được rạo rực trong lòng.
Nhưng mà tâm tình như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu.
“Không thấy? Sao lại không thấy?”
“Tôi rõ ràng nhìn thấy hắn đi ra ngoài, các anh làm ăn kiểu gì mà không tìm thấy người?”
“Tìm mau!”
Cao Tuyết Vân cúp điện thoại, dung nhan tinh xảo của cô ta giờ đây xanh mét!
“Cao tiểu thư......”
“Cút!”
Cao Tuyết Vân quát lớn vào người nọ, nện giày cao gót bực bội rời đi.
“Còn bày đặt vênh mặt cái gì, nếu không phải dựa dẫm vào Cao gia thì cô là cái thá gì.” Người nọ chờ Cao Tuyết Vân đi hẳn rồi mới dám chửi nhỏ một tiếng.
-
Tô Tửu đầu óc choáng váng, thân thể như bị lửa nóng thiêu đốt đến khó chịu, vừa rồi anh vừa ra khỏi buổi tiệc thì đã bị một người kéo đi đến nơi khác.
Sau đó thì bị nhét vào một chiếc xe.
Nhưng lúc này thì rõ ràng không phải ở trong xe, mà là ở trên giường......
Ý thức được điểm này, trong lòng Tô Tửu lập tức cảnh giác, nhưng mà thân thể quá khó chịu, không ngừng làm trôi dần ý thức của hắn.
“Nóng......”
Tô Tửu lôi kéo từng cúc áo sơ mi của mình, làm lộ ra cả khoảng da thịt trần trụi.
Sơ Tranh đứng trước giường trầm ngâm nhìn, suy nghĩ xem hiện tại nên làm cái gì bây giờ.
Vừa rồi chính ra cô nên đưa hắn đến bệnh viện.
Chả hiểu sao còn muốn đem về...... Thật đúng phiền toái a.
Quăng hắn đi tắm cho đỡ nóng đã.
Nét mặt Sơ Tranh nghiêm túc, tay phải nắm lại, gõ vào bàn tay bên trái một cái, cứ quyết địnhnhư vậy đi.
Sơ Tranh đi vào phòng tắm xả nước lạnh vào bồn.
Nhưng chờ đến khi cô quay ra, lại thấy trên tấm ga giường trắng như tuyết, từ lúc nào mà đã có một mảng lớn màu đỏ.
Chàng trai dùng thứ đồ gì không biết đâm thủng cánh tay, đau đớn làm anh duy trì thanh tỉnh, cũng thấy rõ người trước mặt là ai.
“Là...... Cô......”
Anh còn tưởng là Cao Tuyết Vân kia, không hề nghĩ rằng, lại là nữ sinh mà mình mới gặp qua có hai lần.
Sơ Tranh lạnh mặt, ngày mai liệu khách sạn có báo cảnh sát hay, khai báo cô giết người giấu xác không đây?
Cô mới chỉ đi lấy nước lạnh thôi mà, thế quái nào đã lại biến thành hiện trường giết người rồi?
Cmn quá phiền.
Nên “xử lý” thôi.
【 Chị gái nhỏ, chị mà còn không cầm máu cho hắn thì chết đấy, nhẽ chị muốn vào cục cảnh sát chơi thật sao! Không chỉ như thế, chị còn phải làm nhiệm vụ nữa đó nha~~】 Hệ thống hào hứng nhắc nhở nàng.
“Xử” hắn thì không làm được nhiệm vụ!
Không thể xử......
Sắc mặt Tô Tửu đỏ bừng, anh cắn cánh môi, co rụt cả người lại, vết thương đang không ngừng chảy máu, cùng với thuốc đang dần ngấm sâu vào thân thể làm anh càng thêm khó chịu.
Sơ Tranh tiến lên hai bước.
Tô Tửu cau mày, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.
Sơ Tranh cũng mặc kệ ánh mắt của hắn, vươn tay kéo người xuống giường, nửa kéo nửa túm lôi hắn vào trong phòng tắm, thẳng tay đẩy mạnh vào bồn nước.
Máu nhỏ giọt ở trong nước, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt nước.
【......】 Thẻ người tốt có vẻ khó lấy a, quá hung tàn, không nhìn nổi nữa rồi.
Sơ Tranh lúc này mới cầm đến cổ tay Tô Tửu, nghĩ ngợi một chút rồi kéo tay còn lại của hắn đè lên, để hắn tự ấn cầm máu.
Tô Tửu bị như vậy cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, cả người đều nằm trong bồn tắm, nước trong bồn tắm bị máu chảy càng ngày càng hồng.
Ánh mắt mông lung của anh nhìn đờ đẫn lên trần nhà, phải chết ở đây sao?
“Không chết được, anh không đâm đến chỗ nguy hiểm.”
Thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên, ở giữa tầm mắt mờ mịt của Tô Tửu, chỉ thấy người kia đi ra khỏi phòng tắm.
Tiếng của cô từ ngoài